ái đầu hàng, dùng con mắt màu đen khôi phục vẻ mặt nam tính lúc làm việc bình thường .
Cô nghĩ rất công bằng, dù thế nào đi nữa anh ta cũng không phải là người yêu của cô.
" Bởi vì biết điểm này, tôi mới tiếp tục công việc vì anh." Cô cũng thừa nhận.
"Cho nên cô biết nguyên nhân tiền lương của mình so với thư ký bình thường cao hơn 30X?" Lăng Thiên Tước cười nhạt, xoay người, mang áo ngủ bỏ vào trong phòng tắm, sau đó lại đi tới.
Cô gật đầu một cái, "Bởi vì ngoài công việc‘ nghiêm chỉnh ’ ban ngày, tôi còn phải giúp đỡ ông chủ xử lý các buổi giải trí ‘ không đứng đắn ’ vào ban đêm.
"Có phải lỗ tai tôi có vấn đề không, hay là phương diện hiểu biết còn hạn chế?" Lăng Thiên Tước nhìn cô chằm chằm."Tại sao tôi cảm thấy cô đánh giá ông chủ mình giống như không quá cao?"
"Phải xem nói từ góc độ nào cho phù hợp." Đột nhiên trong miệng Tiếu Phù thở ra hơi lạnh, bắt đầu trơ mắt nhìn anh ta rất tự nhiên cởi áo rồi tháo thắt lưng ở trong phòng.
"Từ góc độ nhân viên nói vào, anh là ông chủ tốt ." Cô dời tầm mắt đi, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, có chút lúng túng quay lưng đi.
Mặc dù chỉ là thoáng nhìn rất nhanh, nhưng ông chủ có bộ dáng thường tập Gym, thật sự. . . . . . Bền chắc gầy gò. . . . . .
Hết sức. . . . . . Tà ác.
Trời ạ. . . . . . Ông trời phù hộ!.."Điểm này tôi mới vừa rồi ở trên bàn cơm đã biết." Anh ta bắt đầu động thủ cởi dây lưng ra.
"Nếu như từ góc độ khác mà nói vào thì sao?"
Khi dây lưng"..." rơi một tiếng trên mặt đất, đang đưa lưng về phía anh ta, đột nhiên Tiếu Phù giống như trúng đạn khiến cả người nghiêm nghị chấn động, cứng ngắc đến không dám nhúc nhích.
Rất nhanh, cô lập tức nghe được tiếng cười trầm thấp mê người của anh ta.
"Đáp án cũng rất đơn giản." Tiếu Phù cắn răng nghiến lợi nói xong.
Cô không ngừng phí sức ra lệnh mình, không cần suy nghĩ tiếp anh ta bây giờ đến tột cùng đang làm gì, mặc dù tiếng quần áo va chạm rất rõ ràng, thân thể của anh ta hấp dẫn đến mức làm người ta muốn nhào tới, nhưng cô không được.
Nếu như đầu óc cô đủ tỉnh táo, sẽ nhớ anh ta rất đào hoa, đối với mặt tình cảm cô tình nguyện mà chạy xa anh ta.
"Đơn giản bao nhiêu?" Trong thanh âm tò mò còn thêm một tia thú vị.
"Xin từ chối vì năng lực kém." Cô tù từ nói ra nói.
Nghe vậy, Lăng Thiên Tước sững sờ, ngay sau đó cười to lên.
"Thật vui mừng nghe được cô nói như vậy, ông chủ nghe những lời nói này, nghĩ không chừng sẽ tăng lương cho cô." Hắn lầu bầu đi vào phòng tắm.
Tiếu Phù không dám quay đầu lại dễ dàng, "Tại sao?"
"Bởi vì ý đồ tranh giành quyền lợi của cô với anh ta thấp đến mức khiến cho anh ta phải nghĩ hết toàn lực để có thể giữ lại nhân viên an toàn là cô." Lăng Thiên Tước đóng cửa phòng tắm lai.
Hắn đang muốn mở vòi bông sen, chỉ nghe thấy ở bên ngoài cô nói thêm một câu --
"Nếu như mà ông chủ của mình biết ở phía sau lưng anh ta mà nói lời này, có thể đột nhiên tâm tư giận dữ, đá mình một cước bay ra khỏi công ty của anh ta?"
Hắn nghe rồi, khóe miệng bỗng chốc nhếch lên.
"Ông chủ muốn tôi nói cho cô biết, nếu như cô muốn tác quái, hãy thừa dịp mấy ngày này ở nước Mĩ, vì cảm ơn cô nguyện ý giúp đỡ chụp hình cưới, anh ta tuyệt đối sẽ tự động quên đoạn ký ức này."
Chương 3
Bị một đống người ba chân bốn cẳng chỉnh trang thay lễ phục cô dâu trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Tiếu Phù bị mọi người đẩy lên một cái bàn, một nhóm người vội vàng đứng xung quanh cô, thay vạt dưới lễ phục, xác nhận lần cuối cùng.
Đột nhiên dưới tình huống không hề báo động, tấm màn màu lông lạc đà trước mắt bị kéo ra cái roẹt.
Sau khi bức màn mở rộng hoàn toàn sang hai bên, Lăng Thiên Tước với kiểu tóc rối loạn ,tướng mạo đẹp trai mệt mỏi đi tới trước mặt cô.
“Anh đã đến rồi”. Tiếu Phù cười nhẹ, trong mắt ánh lên vẻ mệt mỏi.
Vừa vào phòng chụp ảnh Lăng Thiên Tước liền bước mấy bước đến trước mặt cô, đau lòng dùng bàn tay cẩn thận nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhưng không cách nào nhìn ra sự mệt mỏi trong đôi mắt cô “Cô – có khỏe không?”
Trang điểm thật có hiệu quả thần kì, chỉ là so với cô khi trang điểm, hắn thích bộ dáng tươi mát thanh nhã bình thường của cô hơn, ít nhất hắn nhìn một cái là có thể thấy được tình trạng sức khỏe, không cần phải phỏng đoán cả nửa ngày.
Tiếu Phù trước nhướn cao hai hàng lông mày, ngay sau đó nháy mắt mấy cái, hai mắt phủ sương mù nhìn hắn giống như là người mới tỉnh mộng, “Tôi bảo đảm anh tuyệt đối không tìm được quầng thâm ở mắt tôi, kĩ xảo của thợ trang điểm nơi này tốt đến mức tôi không theo kịp”
Lăng Thiên Tước nghe vậy, trợn mắt cười to.
“Tôi tưởng cô sẽ rất khẩn trương”. Mẹ vừa cho biết cô đi về phía cửa sau, Lăng Thiên Tước liền lo lắng chạy ngay tới đây.
Sáng sớm, lúc cô bị người gọi xuống lầu, hắn còn đang ngủ. Bà nội vượt lên trước hắn một bước, hoàn toàn không cho cháu nội cơ hội nào, trực tiếp đưa cô tới nơi này.
Bà nội dù sao cũng hiểu rõ hắn, chỉ cần là chuyện hắn không muốn làm, ai cũng không thể miễn cưỡng hắn, cho dù là Tiếu Phù trước đã đồng ý cũng vậy.
Buổi sáng tỉnh dậy trên ghế salon ở trong phòng, phát hiện Tiếu Phù không có ở trong phòng, hắn lập tức ngửi ra có cái gì không đúng, liền chỉnh trang xuống lầu.
Rất nhanh hắn từ trong miệng của mẹ biết được tin tức này.
“Khẩn trương? “ cô nhìn hắn khó hiểu, tại sao phải thế?
“Tôi không ngờ cô sẽ -- thích ứng trong mọi hoàn cảnh?” hắn lười biếng nhếch môi,ý cười sâu đậm lưu chuyển trong con ngươi.
“Chưa từng nghĩ tới?” cô nhướng đôi mày thanh tú, cười tủm tỉm nhìn lại, kiêu ngạo mà hất cằm lên, “Anh thật nên nhận biết tôi lần nữa”.
Hắn nghe thấy lời của cô, bỗng dưng cười lên một tiếng, tròng mắt giảo hoạt, theo lời cô nói mà nhìn tỉ mỉ.
“Tôi đúng là nên nhận biết cô lần nữa.” nụ cười trên mặt hắn từ từ gia tăng.
Ăn mặc của cô, thoạt nhìn là điển nhã lại có phong cách, nhưng thực ra hắn biết, cô là thẳng thắn hào phóng nữ nhân.
Trong mắt hắn, bộ lễ phục cô dâu trắng như tuyết, khiến cô có vẻ giống như một tiên tử thoát tục không cẩn thận lạc vào phàm trần.
“Anh thì sao?” Khi hắn nóng bỏng nhìn mình, Tiểu Phù không được tự nhiên kéo kéo trang phục, ánh mắt bất mãn khi thấy hắn quần áo thoải mái, nhẹ nhàng, giản tiện, “Không cần thay lễ phục sao?”
Bình thường cô lười nhất là phải ăn mặc, vì bà nội hắn giờ lại biến thành như bây giờ mà ngược lại người ăn mặc “xinh đẹp” như hắn, sao giờ lại có thể “đơn giản” vậy?
Lăng Thiên Tước nhẹ nhàng cầm đôi tay nhỏ bé đang lôi kéo lễ phục của cô, mắt nhìn thẳng tắp vào đôi mắt của cô, để cho cô ngửa đầu nhìn lại hắn “Nếu như cô không muốn chụp, chúng ta có thể trở về -- “
Hắn không muốn ép buộc cô làm bất kì chuyện gì cô không muốn làm, cho dù cô chính miệng đồng ý trước cũng không sao, chỉ cần cô đổi ý, hắn tùy thời nguyện ý tiếp nhận.
Dù sao chuyện này so với ban đầu bọn đã nói, nhiều hơn quá nhiều, cô có quyền cự tuyệt.
“Tôi muốn chụp.”
Tiếu Phù chắc chắn đáp, để cho hắn thân thể chấn động