Dọn dẹp hành lý?” Lam Lăng không hiểu ngẩng đầu lên, phong tình vạn chủng nhìn hắn một cái, cười duyên nói: “Làm cái gì? Dẫn em bỏ trốn a?”
Nhâm Chi Giới không có phủ nhận, chẳng qua là nhẹ nâng lông mày, nhu nhu cười cười, “Anh không thích nữ nhân của anh hỏi quá nhiều, bất quá cũng là tùy em.”
“Rất vui đó.” Nàng tiến lên ôm cổ của hắn, nhón chân lên hôn hắn, “Nói cho anh biết, em rất ghét những thứ kia nam nhân phải hai năm tám vạn.”
“Những nam nhân kia nhất định không bao gồm anh.”
“Làm sao thấy được?”
“Bởi vì em luôn câu dẫn anh.” Nhâm Chi Giới sủng ái véo gương mặt của nàng, đem nàng ôm lấy mồm mép phải sâu hơn, “Giống bạch tuộc tựa như.” Hắn than nhẹ.
“Nhâm Chi Giới chưa bao giờ làm ra chuyện hối hận.”
“Kia Quan Vũ Điệp thì sao đây? Cô ấy làm sao bây giờ? Khuyết Lạc nữa? Hắn sẽ thế nào đối với anh? Em biết hắn là cố ý, hắn biết rõ em thích chính là anh, lại gắng bắt em giả trang tình nhân hắn tới câu dẫn anh cắn câu, chẳng lẽ hắn thật muốn đem anh đuổi đi?”
Nhâm Chi Giới con mắt quang thu lại, lạnh nhạt nói: “Những chuyện này anh sẽ xử lý, em không cần lo lắng.”
“Nhâm Chi Giới, em không hy vọng làm khó anh, em chỉ là muốn yêu anh mà thôi.” Lam Lăng tâm tình trong lúc bất chợt trở nên nặng nề.
Trước nàng chỉ muốn muốn xác định hắn đối với nàng yêu, muốn cho tình cảm trong lòng tìm được cửa ra vào mà thổ lộ, lại không bận tâm những cái khác, hiện tại, nàng tựa hồ không thể không nhìn thẳng tính nghiêm trọng của chuyện này.
Nếu như Khuyết Lạc muốn lấy chuyện này tới uy hiếp Nhâm Chi Giới rời đi xí nghiệp Khuyết thị, nếu như Quan Vũ Điệp không buông tha Nhâm Chi Giới. . . . . . Nghĩ tới, Lam Lăng bất an nhắm mắt lại, khó có thể dự liệu chuyện này đến tột cùng sẽ đưa tới hậu quả nghiêm trọng gì.
“Anh nói rồi anh sẽ xử lý.” Nhâm Chi Giới nâng lên mặt nàng, ôn nhu đưa tay vuốt lên hàng mi mang vẻ u sầu, “Em dám yêu dám hận, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để câu dẫn anh, sẽ không hiện tại người tới tay, ngược lại muốn đuổi đi? Hử?”
“Mới không!” Nàng cặp mắt xinh đẹp trợn tròn, tràn đầy vô cùng quyết tâm và dũng khí, “em còn lo lắng anh hối hận đây! Dù sao đã từng cự tuyệt em, làm như em là mãnh thú hồng thủy. . . . . .(thú dữ và nước lũ ^.^)” Vừa nói ra, mắt của nàng bị màn lệ chiếm hết, cảm giác ủy khuất .
“Đứa ngốc.” Hắn đem nàng ôm chặt, dùng nụ hôn an ủi nàng.
” Bắt đầu từ lần trước anh không để ý nguy hiểm đem em bảo hộ vào trong ngực, em liền quyết định đời này chỉ thích một mình anh, coi như làm tình nhân của người khác vĩnh viễn anh không nhận ra. . . . . . em cũng vậy nguyện ý.” Nàng ôm chặt lấy hắn, nước mắt thấm ướt lồng ngực của hắn.
“Tiểu mèo hoang cũng có thể như vậy ủy khuất?” Hắn cười nhẹ, tâm lại ấm áp dễ chịu , tràn đầy cảm động cùng cảm kích.
Cảm giác chân chính yêu một người hẳn là tốt đẹp như thế, đây là sau khi hắn gặp nàng mới phát giá nhận ra, hơn nữa còn liều lĩnh lún sâu, trầm luân ở nàng mang cho hắn vui sướng cùng hạnh phúc, dám yêu dám hận, phảng phất trong con ngươi có thể đem trọn thế giới bốc cháy lên.
“Anh dám cười em? Nhìn xem em thế nào đánh chết anh!” Nàng luân khởi quả đấm muốn công kích hắn, vậy mà khi nhìn bộ ngực hắn có vết máu lại làm nàng rút tay về.
“Thế nào? Không làm được?” Hắn vừa cười.
“Khoan đắc ý, em chỉ là muốn. . . . . . Chờ anh thương lành đánh chết anh cũng không muộn.” Nàng thẹn thùng không mở mắt. Nụ cười Nhâm chi Giới luôn làm nàng tâm đãng thần trì, cả người không tự chủ run rẩy.
Nhâm Chi Giới thấy nàng xinh đẹp yêu kiều, tâm không khỏi rung động, không ngừng muốn nàng.
“Không nghĩ tới em cũng sẽ xấu hổ.” Hắn thú vị cúi người hôn môi của nàng mút một cái, nhưng cũng không có theo dục vọng của mình ôm lấy nàng, ngược lại quay lưng lại tìm y phục mặc lên.
Bởi vì giờ phút này, hắn nhất định phải đem nàng đưa đến địa phương tương đối an toàn , này so với việc hắn đối với nhu cầu ham muốn nàng càng quan trọng hơn.
Điện thoại vẫn còn vang, một hồi lại một trận tiếng chuông giống như là tuyên cáo tội trạng của hắn, hoặc như là cảnh cáo tương lai của hắn tràn đầy biến cố. . . .
Chương 8.2
HongKong
Nhâm Chi Giới chủ động trở lại cũng không làm Khuyết Lạc cảm thấy ngoài ý muốn, hắn chính là như vậy, giống như biết sau khi trở lại sẽ gặp phải chuyện gì, còn là trời sanh mệnh làm nô tài, cũng không trông nom đây không phải là “Chủ nhân” cố ý chỉnh hắn.
“Cậu đem Lăng nhi của ta giấu đi nơi nào rồi? Lật cả NewYork cũng không tìm được các người.” Khuyết Lạc lạnh lùng nhìn hắn, ngữ khí mang đùa cợt nói.
“Chi Giới lần này trở về là muốn khẩn cầu Thiếu chủ đem Lam Lăng tặng cho chi giới.”
” Người bị cậu ăn mới đến nói cho ta biết, cũng không ngại muộn?”
“Chi Giới tự biết phạm sai lầm, mặc cho Thiếu chủ xử trí.” Nhâm Chi Giới cúi thấp đầu, tất cung tất kính nói.
“Mặc cho ta xử trí? Đây chính là cậu nói.” Khuyết Lạc hừ lạnh một tiếng, câu khởi khóe miệng cười cười, “Vậy thì lập tức cút ra khỏi Khuyết gia cho ta, vĩnh viễn không được trở về nữa.”
Nhâm Chi Giới ngẩng đầu lên, “Lão gia nếu như cũng đáp ứng, Chi Giới nhất định lập tức rời đi.”
“Cha đã đáp ứng, bởi vì hắn cũng không muốn nuôi hổ làm loạn.”
“Thiếu chủ. . . . . .”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Cậu bởi vì một nữ nhân phản bội ta, dĩ nhiên cũng sẽ bởi vì tài phú Khuyết gia phản bội ta. Khuyết gia ban đầu thu dưỡng cậu, cũng không phải là để cho cậu tới tiếp nhận tài sản Khuyết gia, mà là thấy cậu đáng thương, không nghĩ tới cậu những không một lòng trung thành, chỉ một nữ nhân mà có thể đem tâm cậu bán đi, chúng ta còn có thể hy vọng cậu cái gì?”
“Lão gia cũng nghĩ như vậy?”
Nhâm Chi Giới không tin từ nhỏ hắn Khuyết Văn trong lòng thật sẽ nghĩ như vậy. Vì báo đáp ân tình, hắn đem mệnh bán cho Khuyết gia cũng không tiếc, nhưng là, nếu quả thật như Khuyết Lạc nói, Khuyết Văn đối với hắn kiêng kỵ như vậy, hắn làm sao cần lưu lại?
Ban đầu Khuyết Lạc muốn đuổi hắn đi, Khuyết Văn nhưng là liên tục muốn hắn lưu lại, nói Khuyết thị vĩnh viễn là nhà hắn, không cần để ý Khuyết Lạc đối với hắn khiêu khích cùng không có thiện ý, chẳng lẽ đây hết thảy là giả ? Hắn thật không thể tin được.
“Không sai, hắn sớm mong cậu rời đi, chẳng qua là ngại vì là người trưởng bối, miệng nói một chút muốn lưu cậu lại, cậu còn tưởng là thật lưu lại. Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ta cũng vậy không muốn tranh giành với cậu, có lời gì liền nói, Lam Lăng ta vốn là không muốn, đưa cậu không sao, chỉ cần cậu lập tức rời đi Khuyết gia, hết thảy đều tốt.”
“Tôi muốn gặp mặt lão gia, có thể không?” Hắn không chết tâm yêu cầu.
“Xem ra cậu thật là chưa tới phút cuối chưa thôi.” Cha đến tột cùng dùng thuốc gì, có thể để cho Nhâm Chi Giới thật sâu cho là cha hết sức yêu thương hắn, coi trọng hắn? Khuyết Lạc cảm thấy buồn bực không dứt.
“Chi Giới thiếu lão gia quá nhiều.”
Hừ, đáp phi sở vấn ( hỏi một đằng nói một nẻo) Nếu không phải hiểu rõ ràng tính tình Nhâm Chi Giới, hắn còn tưởng rằng Chi Giới vì ham gia sản nhà Khuyết gia nên mới không muốn rời đi.