Quỳnh nhún vai nói, nụ cười thân thiện liền một cái chuyển thành vẻ mặt đang tính kế.
“ A! Thì ra là cậu tính kế a! Thật là xấu!” – Nói tới nói lui, trên khuôn mặt cô gái xinh đẹp kia cũng không có ý tứ phản đối
“ Nhưng là, cậu xác định chị ta nguyện ý giúp chúng ta xách đồ sao? "
“Thử nhìn một chút a! Nếu chị ta không muốn, chúng ta liền đem chị ta bỏ rơi lại !”- Từ trước đến nay , nó xem người rất chuẩn, cái cô gái tên Thiên Tuệ kia, mặc dù so với nó hơn một, hai tuổi, nhưng là khi nhìn lại thì bộ dạng chị ta cũng ngoan ngoãn, chắc sẽ không từ chối đâu.
Văn Quỳnh trong lòng tính toán.
"Nói cũng phải. Hì hì……….." – Cô gái xinh đẹp kia nhịn cười không được. Mùa hè ở đây so với Đài Loan cũng không khác lắm, cũng là nóng bức như ở Đài Loan vậy.
Thiên Tuệ theo đoàn du lịch đi tới một địa điểm du lịch nổi tiếng, đó là Đài phun nước Trevi.
Thế nhưng còn chưa kịp thưởng thức tượng đá điêu khắc ở đài phun nước Trevi liền bị gọi lại.
“ Thiên Tuệ, làm phiền chị cầm giúp em mấy thứ này được không?”- Văn Quỳnh đưa khuôn mặt cảm thấy có lỗi, nở nụ cười rồi đi tới, trong tay vẫn còn xách theo mấy túi mới mua được ở Trung tâm thương mại.
“ Thật ngại, chúng em muốn đi sang bên kia chụp hình, chị muốn trở về sao?”
"Không sao! Ta giúp các em cầm, các em đi qua kia đi!” – Thiên Tuệ tiếp nhận mấy cái túi trong tay cô gái kia, hoàn toàn không để ý đến việc chụp hình nữa.
“ Vậy thì được rồi, đợi lát nữa gặp ! – Văn Quỳnh vẫy tay với cô, xoay người cùng đám bạn tụ họp lại, lại còn lén lút làm ra một tư thế chiến thắng.”
Xem đi! Chị ta quả nhiên rất dễ nói chuyện.
Bọn họ thật sẽ mua. Bắt đầu từ hôm qua, gần như đến một địa điểm nào đó, họ liền bắt đầu đi dạo xung quanh mua đồ, hoàn toàn không có hứng thú đối với cảnh quan xung quanh. Giỏi lắm thì chụp một tấm hình, giống như chứng minh rằng họ đã tới nơi đó qua. Thiên Tuệ than thở, điều chình một chút sức nặng của túi xách, liền hướng về phía Đài phun nước Trevi đi đến.
Càng đi càng gần, cô lại càng tán thưởng, một tượng đá to như vậy đứng vững giữa hồ, là một tượng đá điêu khắc rất tinh xảo, rất sống động , đẹp đến nỗi khiến cho cô cơ hồ không di chuyển tầm mắt ra chỗ khác.
Nghe nói, chỉ cần ném tiền tệ vào đài phun nước Trevi, thành tâm cầu nguyện thì nguyện vọng sẽ được thực hiện.
Tuy nói không biết lời đồn đãi là thật hay giả, nhưng thấy rất nhiều khách tham quan ở đây đều quăng đồng tiền xuống đài phun nước, Thiên Tuệ cũng nhập nha tuỳ tục mà móc tiền tệ từ trong túi ra, tập trung tinh thần hướng về phía hồ cầu nguyện.
Tôi hi vọng không lâu sau có thể một một người yêu mình, sẽ cùng anh ấy đi du lịch. Trong lòng cô vẫn thầm đọc lẩm bẩm.
Cầu nguyện xong, cô quay đầu lại, nghĩ muốn đi xem mấy chỗ khác một chút. TRên đường đi lại đụng phải một người đàn ông tóc dài.
"Thật xin lỗi!" - Cô xin lỗi theo trực giác của mình, lại phát hiện đầu vai buông lỏng, cái túi của cô như thế nào không thấy nữa.
Túi của cô bị trộm rồi !
"Đứng lại! Đó là túi của tôi !" - Thiên Tuệ ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông kia mới đi không xa lắm, cô phải nhanh chóng đuổi theo.
Người đàn ông kia nghe được tiếng của cô liền cất bước bỏ chạy.
"Đứng lại! Có ai không! Ăn cướp a!"
Những cái túi giấy này thật sự rất nặng! Thiên Tuệ rất muốn vứt đi nhưng lại nghĩ tới đây là đồ của người khác nhờ cô giữ, cô cũng không thể ném đi. Cho nên chỉ có thể xách đi rồi đuổi theo người đàn ông kia. Bữa tiệc kết thúc, Tư Bì Nhĩ bước ra khỏi khách sạn rồi ngồi lên xe, chuẩn bị trở về công ty để tiếp tục công việc.
Mới vừa cùng Mại Á hợp tác, kí kết một hợp đồng hơn ngàn vạn Dollar. Từ tháng sau, tập đoàn Tư Ngải Thuý sẽ sản xuất quần áo, trang sức , bây giờ là Châu Âu, sau đó là Châu Úc. Anh đang mở một căn cứ mới tại Châu Mỹ, sau đó anh còn có thể hướng Á châu mà tiến tới. Hiện giờ chỉ cần làm xong báo cáo, anh sẽ lập tức quyết định.
Tập đoàn Tư Ngải Thuý thành lập đã hai năm nhưng cũng không có danh tiếng gì. Nay lại trở thành tập đoàn trang phục nổi tiếng trên toàn cầu, nhưng cũng không vì vậy mà anh thoả mãn.Trừ quần áo và trang sức, anh còn muốn tiếp tục với các mỹ phẩm làm đẹp, mặt khác sẽ mở thêm một nhãn hiệu mới. Mục tiêu của anh là vượt qua Chanel, Dior trở thành nhãn hiệu nổi tiếng nhất thế giới.
Đột nhiên, xe thắng lại , anh rời mắt khỏi đống tài liệu rồi nhìn lên:
"Chuyện gì xảy ra?"
"Tổng giám đốc, thật xin lỗi! Có một người đàn ông đột nhiên lao ra." - Tài xế sợ hãi nói.
"Còn không đi xuống xem một chút!" – Giọng nói của Tư Bì Nhĩ ôn hòa, lại có khí thế không giận mà uy.
"Vâng" – Tài xế vội vàng mở cửa, đỡ người đàn ông tóc dài trên mặt đất đứng dậy.
“ Xin bắt anh ta lại, đừng để cho anh ta chạy!”
Một giọng nói hấp dẫn của một cô gái vang lên khiến cho Tư Bì Nhĩ chú ý.
Vù vù vù…………….Thiên Tuệ chạy đến nổi thở không ra hơi, cuối cùng cô cũng đuổi tới.
"Tiên sinh, đem ví da trả lại cho tôi!” – Sợ anh ta chạy, cô nhanh chóng bắt lấy cánh tay của anh ta. Đôi mắt cô nhanh chóng phát hiện cái ví da của cô đang ở trên hông của anh ta liền vội vàng giật lấy.
"@#$%&@#$%&............"
Thiên Tuệ còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông tóc dài kia liền nói ra một tràng tiếng Ý khiến cho nàng ngu tại chỗ.
“ Ý của anh ta là anh ta rất nghèo, xin cô đừng đưa anh ta tới đồn cảnh sát.” – Tư Bì Nhĩ xuống xe, dùng tiếng Anh nói với cô.
"A……”- Sự xuất hiện của anh chẳng những không làm cho Thiên Tuệ phục hồi tinh thần , nguợc lại khiến cho cô càng trở nên đần độn, đứng sừng sững tại một chỗ, trừng mắt nhìn anh.
Một cỗ mãnh liệt vọt thẳng vào lòng cô như luổng điện trăm vạn vôn.
Người đàn ông này giống như nam vai chính trong tiểu thuyết, một phiên dịch người ngoại quốc. Anh ta mặc Âu phục, vóc dáng cao như một chiến sĩ, mái tóc màu nâu dưới ánh mặt trời như phát ra ánh sáng, không biết khi đụng vào nó có mềm mại hay không. Nhìn đôi môi tuyệt mĩ của anh ta, cô không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng. Nội tâm cô hiện lên vô vàn ảo tưởng, còn cặp mắt kia có màu nâu đỏ giống như chim ưng vậy, khiến cho cô cô hồ không có cách nào dời tầm mắt đi chỗ khác.
“ Tiểu thư, cô có muốn đưa anh ta đến đồn cảnh sát không?” – Tuy bị nhìn chằm chằm hồi lâu nhưng Bì Nhĩ Tư cũng không có lộ biểu tình gì.
Anh biết rõ diện mạo của mình, cho nên chuyện bị con gái nhìn chăm chú như vậy sớm đã trở thành thói quen.
Cô gái trước mắt anh mặc áo sơ mi, quần jean- hay là cô gái này có vẻ thoả đáng, không biết đã trưởng thành chưa? Chẳng lẽ là người Nhật Bản! Nhìn hai tay cô xách những chiếc túi chiến lợi phẩm, nếu như anh không nhầm, chỉ có người Nhật Bản mới như vậy.
Ba mẹ của cô đâu? Thế nào lại cho cô đi lại lung tung trên đường? Tư Bì Nhĩ ngẩng đầu nhìn bốn phía, khách tham quan không ít, cũng có mấy ngưới có khuôn mặt nét phương Đông nhìn về phía họ nhưng cũng không có ai muốn đi qua đây để hỏi chuyện.
Anh đem tầm mắt quay lại trên người cô, càng cảm thấy cô giống như một cô gái nhỏ, khuôn mặt thanh tú, trên sống mũi còn có vài vết tàn nhang, bộ dáng nho nhỏ phát triển cũng không tệ lắm. Anh rất nhanh lướt qua bầu ngực đầy đặn của cô.
"Tiểu thư………..”- Vì ngăn ngừa mình lại mơ màng suy nghĩ, anh lên tiếng lần nữa.
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
592/649