như vậy, Tâm Xuyên vẫn nửa tỉnh nửa mê nằm trên giường, thời gian không biết đã qua bao lâu….
“Tâm Xuyên, Tâm Xuyên, uống thuốc đi.”
Một tiếng gọi ấm áp vang lên, làm ý thức Tâm Xuyên mờ mờ ảo ảo, chậm rãi mở mắt ra.
Khải Nhĩ!?
Cô vậy mà mơ thấy Khải Nhĩ mớm thuốc cho mình.
Hiện tại anh đang làm việc, làm sao có thể biết cô đang sinh bệnh?
Tuy người của anh không thể chăm sóc cô nhưng có thể gặp trong mơ cũng không sao!
Chỉ là cô muốn mở miệng gọi tên anh nhưng yết hầu làm thế nào cũng không kêu ra được.
“ Tới, uống nước trước đi.”
Oa! Trong mơ Khải thật lợi hãi, biết hiện tại cô cần nhất là nước để dập tắt lửa nóng trong cổ họng cô.
Khải Nhĩ đỡ Tâm Xuyên ngồi dậy, thuận tiện mớm thuốc cho cô.
Sau khi uống nước, cảm giác tốt hơn nhiều, lúc này cô mới phải hiện Khải Nhĩ đang cau mày, trên mặt hiện lên vô vàn lo lắng.
Tâm Xuyên chậm rãi giơ tay lên, vuốt lên sự lo lắng trên mặt Khải Nhĩ, cười cười nói: “ Chỉ là cảm vặt mà thôi, rất nhanh sẽ tốt.”
“ Anh mới không ở đây vài ngày, em liền không chiếu cố thật tốt cho mình?” Tuy câu chữ đều là trách cứ, nhưng biểu tình này, khăp nơi đều lộ ra nồng ấm quan tâm.
“ Ai bảo anh mỗi ngày đều làm việc muộn như vậy, anh có biết ba ngày rồi em chưa nhìn thấy anh nha.” Chỉ có ở trong mộng, Tâm Xuyên mới có thể lớn mật thẳng thắn thừa nhận nỗi nhớ của mình dành cho Khải Nhĩ.
“ Bốn ngày, em đã mê man một ngày một đêm rồi!”
May mắn anh hạ lệnh kết thúc công việc trước thời gian, bởi vì chụp ảnh tương đối thuận lợi, tiến độ thậm chí còn vượt qua mức quy định, cho nên anh đã cho nhân viên có thời gian nghỉ ngơi nhiều một chút mà anh cũng nhớ mỹ nhân này nhiều ngày.
Chỉ là không nghĩ tới, gõ cửa phòng Tâm Xuyên nửa ngày vẫn không thấy cô ra mở cửa mà quầy lễ tân cũng nói cô chưa ra ngoài, điều này làm anh luống cuống tay chận.
Sau đó anh khẩn trương mượn chìa khóa dự phòng của phòng Tâm Xuyên, lúc này mới phát hiện Tâm Xuyên sốt cao nằm trên giường, anh vội vã mời bác sĩ tới khám.
Nếu không phải bác sĩ đảm bảo Tâm Xuyên chỉ bị cảm cúm, cũng không có bất kỳ biến chứng nào, chỉ cần uống thuốc, nghỉ ngơi nhiều, sẽ không có việc gì, bằng không trên mặt Khải Nhĩ vẫn không hết lo lắng!
Cảm ơn trời đất, may mà anh quyết định trở về trước, nếu không bệnh của Tâm Xuyên không biết đến bao giờ mới được người khác phát hiện, ngộ nhỡ lại có biến chứng………
Trời ạ! Anh không dám tưởng tượng tiếp nữa……
Vừa nghĩ đến đây, Khải Nhĩ nhịn không được mà ôm Tâm Xuyên vào lòng, cảm giác được tim cô vẫn đang đập, nhiệt độ cơ thể cô, hơi thở riêng biệt, cảm giác được cô rất chân thật!
Trong mộng, dường như Khải Nhi thật sự rất lo lắng cho cô nha!
Tâm Xuyên vẫn cho rằng mình đang ở trong mơ nên cũng thuận theo mà dựa vào lồng ngực ấm áp, thoải mái của Khải Nhĩ.
“ Anh có phải rất yêu em hay không, cho nên mới lo lắng như vậy?”
Ở trong lòng Khải Nhĩ, Tâm Xuyên có thể cảm nhận được anh đang rất khẩn trương, sợ cô cứ như vậy mà biến mất không thấy đâu.
“ Anh yêu em.”
Thật tốt quá! Trong mơ Khải Nhĩ quả nhiên dựa theo suy nghĩ của cô, nói với cô anh yêu em!
Những lời này giống như tiên đan làm cho bệnh của Tâm Xuyên đều biến mất, trong lòng vui sướng giống như được bay lên mây, cả người gắt gao tiến sát vào trong lòng Khải Nhĩ.
Ừm! Dáng người của Khải Nhĩ thật đẹp! Nếu……
Tâm Xuyên quyết định đem suy nghĩ trong đầu chuyển thành hành động, dù sao đây cũng là mơ, không cần lo lắng cái gì, càng không sợ Khải Nhĩ biết cô mơ thấy anh.
Vừa mới bắt đầu Tâm Xuyên nghĩ muốn vuốt ve cánh tay rắn chắc của Khải Nhĩ, tiếp theo là cơ ngực, sau đó càng ngày càng hướng lên trên, thậm chí dùng đôi môi mềm mại của cô hôn cổ anh, cằm anh, cũng muốn hôn lên môi anh.
“Tâm Xuyên, em làm gì vậy?”
Tinh thần của Khải Nhĩ đều bị động tác của Tâm Xuyên khơi lên khoái cảm, anh vội vã dùng tia lý trí cuối cùng để ngăn lại.
Anh cũng không quên hiện tại Tâm Xuyên đang bị bệnh, còn mặc cho cô sờ loạn xuống nữa, hậu quả nhất định không thể tưởng tượng nổi.
“ Em sẽ chứng mình cho anh, em rất tốt, anh không cần lo lắng.”
Nếu Khải Nhĩ nói anh yêu cô, cô đương nhiên phải đáp lại anh, mà không chỉ dùng lời nói, cô còn dùng thân thể để chứng minh cho anh thấy.
Khải Nhĩ rất cố gắng làm tâm trí thanh tỉnh, khó trách mọi người đều nói con lai là mê người nhất! Ngón tay nhỏ nhắn của Tâm Xuyên di chuyển trên khuôn mặt mê người của Khải Nhĩ.
“ Em…… Em xác định đã tốt? Em có biết hiện tại mình đang làm gì không?”
Khải Nhĩ nhịn không được mà gầm nhẹ, dưới áo ngủ đơn bạc của Tâm Xuyên, anh có thể cảm nhận được đường cong quyến rũ của cô, mà cái rất tròn trước ngực cô lại càng gắt gao dán trước ngực anh, lý trí của anh nhanh chóng biến mất
“ Em biết!” Môi Khải Nhĩ thật gợi cảm, tràn ngập lực hấp dẫn làm Tâm Xuyên không khỏi đem môi mình đè lên môi anh, hời hợt hôn môi anh, sau đó tiếp tục nói: “ Chỉ ở trong mơ mới đối với anh như vậy, cho nên anh có cảm giác chính mình thực may mắn không?”
Chương 10
Trong mơ?
Lần này Khải Nhĩ rốt cuộc cũng hoàn toàn hiểu rõ.
“ Em xác định tất cả chỉ là mình đang nằm mơ?” Khẽ hôn Tâm Xuyên, làm Khải Nhĩ hóa bị động thành chủ động, kéo nhung tơ cản trở bọn họ ra, bị ngăn cách bởi vải dệt, nam tính kiên định của anh để giữa hai chân mềm mại của cô.
Hi vọng hành động như vậy của anh có thể làm Tâm Xuyên biết chuyện sắp phát sinh, chỉ cần cô nói ngừng, anh nhất định lấp tức sẽ đi dội nước lạnh.
“Đương……Đương nhiên…….” Khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt làm thân thể Tâm Xuyên nổi lên một trận run sợ, cô cảm giác thân thể mình thật nóng, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập.
Hóa ra ở trong mơ, cảm giác cũng có thể chân thật như vậy!
“Nếu không phải ?” Khải Nhĩ kích động hôn Tâm Xuyên, nói.
“A….Ừm……Này đương nhiên…….Đương nhiên là mơ……..” Bằng không tại sao cảm giác lại hoàn mỹ như vậy?
Lại là mơ!
Vì không để ngày sau Tâm Xuyên hối hận, Khải Nhĩ tạm dừng tất cả hôn môi cùng âu yếm lại, làm cho Tâm Xuyên nhìn thẳng vào mắt anh, lại hỏi một lần nữa: “ Ngộ nhỡ không phải là mơ, em có muốn anh dừng lại không?”
Sao lại ngừng lại?
“Không…..Không cần……? Dù….Dù không phải là mơ, anh ….anh yên tâm…Em….Em sẽ có trách nhiệm với anh.”
Tâm Xuyên vốn đã không thể phân biệt rõ đây là mơ hay là thực, hiện tại cô cần nhất là Khải Nhĩ hôn cùng âu yếm mình.
Chết tiệt! Dù ý chí anh có hơn nữa nhưng dù sao anh cũng là một người đàn ông bình thường, đối mặt với người phụ nữ mình yêu đang không ngừng trêu chọc, anh……
“Nữ nhân, nhớ kỹ, những lời này phải do đàn ông nói.”
Nói xong, một buổi đêm lãng mạn, chính thức bắt đầu.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ----
Thơm quá!
Ngửi thấy hương vị thơm như cháo gà.
Tâm Xuyên nhớ rõ hương vị này đã từng nếm qua tại phố người Hoa ở Montreal với Khải Nhĩ.!
Cô nằm trên giường, hơi hơi nháy động suy nghĩ , trong đầu không ngừng hiện lên toàn bộ giấc mơ tối hôm qua.
Đêm qua tất cả đều rất chân thật, cô cảm cúm, Khải Nhĩ mớm thuốc cho cô, lại nói với cô anh thương cô, mà cô cũn