“ Là anh!” Không nghĩ tới nơi anh ta đến cũng là Montreal!
“ Anh muốn hôn em nha!” Khải Nhĩ dùng tiếng Trung nói một câu làm Hạ Tâm Xuyên ngốc lăng tại chỗ.
“ Nhắm mắt lại, làm bộ cực kỳ say mê, còn có tay…. Sờ tới sờ lui trên thân thể tôi, như vậy anh ta mới có thể tin.” Môi khải Nhĩ ôn nhu dán trên cằm Hạ Tâm Xuyên, âm lượng chỉ đủ cho mình cô nghe thấy.
Thật lâu, Hạ Tâm Xuyên mới lấy lại tinh thần, liền hiểu ý của anh. Nghe theo chỉ thị của Khải Nhĩ, Tâm Xuyên từng bước từng bước làm, tuy nhiên động tác vẫn còn cứng ngắc.
Diễn trò xong, Khải Nhĩ ôm vai Hạ Tâm Xuyên, dùng tiếng Pháp nói với người đàn ông đang có vẻ mặt thất vọng: “ Cùng bạn gái tôi có vấn đề gì sao?”
“ Không….. không có……” Nhìn thấy toàn bộ, Tống Phát đành phải sờ sờ cái mũi rời đi.
Nhưng lúc xoay người, khóe mắt anh ta nhìn đến hành lý bên chân Khải Nhĩ.
Anh ta chưa từng thấy ai đi đón bạn gái lại mang theo hành lý! Người đàn ông này không tin Khải Nhĩ là bạn trai của Hạ Tâm Xuyên, cho nên dù anh ta rời đi, cũng một mực ở cách đó không xa chú ý tới nhất cử nhất động của bọn họ.
Nhìn thấy cái người đàn ông có ý đồ bất lương rời khỏi tầm mắt của cô, Hạ Tâm Xuyên vội vầng đẩy cánh tai trên vai ra.
Không biết là thời tiết của Montreal làm cho người ta lạnh hay là do bị cái người đàn ông kia làm cho sợ tới mức lạnh run, vẫn lại là…… cằm lưu lại hơi ấm, làm cho trái tim Hạ Tâm Xuyên không ngừng đánh trống.
“ Anh….. vừa nói với cái người kia cái gì vậy?”
Sau khi trấn định lại, Tâm Xuyên tò mò muốn biết vừa rồi Khải Nhĩ nói gì với người kia, vậy mà có thể làm cho anh ta đi ngay lập tức, mà cô nói đến rách miệng cũng vô dụng.
“ Nói cô chờ bạn trai đến đã lâu! Lại thêm cô nhiệt tình ôm hôn…….”
“ Người nào…. Người nào nhiệt tình ôm hôn với anh nha? Môi của anh chỉ dán trên cằm của tôi mà thôi…..” Tâm Xuyên không đợi anh nói xong, lập tức xấu hổ mà cắt đứt lời của anh.
May mà bây giờ bọn họ đang nói tiếng Trung, bằng không nhất định sẽ lộ ra dấu vết!
“ Nguyên lai cô hi vọng tôi thật sự hôn cô!!”
Khải Nhĩ cười đến cực kỳ đáng giận, làm cho mặt Tâm Xuyên từ trắng chuyên xanh, rồi lại chuyển sang hồng, tuy nhiên không phải là đỏ bừng mà là bị anh làm cho phát cáu.
Hạ Tâm Xuyên quả thực bị chọc đến muốn hôn mê! Nếu có thể, cô thật hy vọng có cái hang để trốn đi…. Không phải, cô hy vọng muốn lập tức rời khỏi nơi này, rời khỏi người đàn ông này.
Trạm xe bus ở nơi nào?
Ánh mắt Hạ Tâm Xuyên nhìn chung quanh, vừa thấy trạm xe bus, liền xách lấy hành lý, không nói hai lời liền đi về phía trạm xe bus.
“ Cô muốn đi rồ hả?” Khải Khĩ đi theo Hạ Tâm Xuyên đến trạm xe bus, không chút để ý hỏi.
“ Vô nghĩa!”
Chương 5
Đi được vài bước, Khải Nhĩ lại dừng lại, hứng thú nhìn chằm chằm vào người đẹp nhỏ bé đang đi trước mặt, thuận miệng nói: “ Sau mười hai giờ sẽ không có xe bus. Tôi đang muốn đi taxi, mà cái người đàn ông vừa rồi lại cách nơi này cũng không xa……..”
Chưa nói hết, Khải Nhĩ liền xoay người lại, đút tay vào túi quần, huýt sao, từ từ gọi xe taxi.
Quả nhiên, bước chân đang đi nhanh kia liền dừng lại, khoảng chừng năm giây, anh nghe thấy tiếng bước chân uể oải, từ từ đến gần.
Anh ta nói không sai! Tâm Xuyên quay đầu, liền nhìn thấy cái người đàn ông kia đang ngồi nghỉ ngơi trong sân bay, nhìn chằm chằm vào từng hành động của cô, thậm chí muốn đứng lên, đi về phía cô.
Cô sợ tới mức đành phải ngoan ngoãn cam chịu, bất đắc dĩ đi về phía anh. Ai ……. Tại sao tất cả đều giống như nằm trong tay anh ta vậy?
“ Anh chú ý tới tôi và người đàn ông kia từ lúc nào?” Tâm Xuyên nghiêng đầu hỏi.
“ Từ lúc cái người đàn ông nhiệt tình kêu to ngoài chỗ nhập cảnh, bắt đầu kêu “tiểu thư xinh đẹp””Khải Nhĩ vẫn ung dung trả lời.
“ Anh… Nếu ngay từ đầu liền biết là tôi, tại sao anh không……” Tâm Xuyên trợn to hai mắt chất vấn nhưng lại xấu hổ không tiếp tục hỏi, dù sao anh cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ.
“ Cô muốn hỏi tại sao lâu như vậy tôi mới xuất hiện đi!”Khải Nhĩ giúp cô nói ra câu hỏi “ Bởi vì tóc cô cắt ngắn làm tôi không nhận ra.” Khải Nhĩ vò nhẹ mái tóc ngắn mềm mại của Tâm Xuyên, trong ánh mắt tựa hồ có vô vàn quyến luyến.
“ Không đến mức quá tệ! Dù sao cũng có thể nhận ra được, lại vẫn làm bộ như không biết!”
Vẻ mặt Hạ Tâm Xuyên một chinh(??????), hóa ra ở sân bay Vancouver anh ta cũng nhìn thấy cô!
“ Nguyên nhân thứ hai là……” Trong mắt Khải Nhĩ hàm chứa ý trêu đùa bỡn cợt “ Tôi sợ đột nhiên xuất hiện lại phá vỡ chuyện tốt của cô.”
A?!
Hạ Tâm Xuyên tức giận bỏ bàn tay đang quấy rối tóc mình ra. Cô vừa mới nhìn thấy anh ta còn giả vờ như không biết, còn cảm thấy thật có lỗi.
Nhưng không thể tưởng tượng được anh ta vẫn cho rằng cô là cái loại phụ nữ này!
“ Anh thật quá đáng!”
Hạ Tâm Xuyên xách hành lý lên, muốn đi vào phía trong sân bay, ngẩng đầu liền thấy cái người đàn ông kia đang vẫy tay với cô, mà bên kia lại là người đàn ông cô cho rằng cả đời này mình không muốn thấy nhất……..
Trời ạ! Sao cô lại xui xẻo như vậy, không có đường nào để đi!
Hạ Tâm Xuyên uể oải bỏ hành lý của mình xuống, vì chính tình cảnh bi thảm của mình mà than khóc.
“ Cô tức giận?” Thấy Tâm Xuyên không nói một câu nào, Khải Nhĩ kéo kéo ống tay áo của cô, cũng cúi đầu, muốn nhìn xem cô có thực sự tức giận hay không.
Tay Khải Nhĩ bị hất ra, mà giọt nước mắt không báo trước cứ như vậy rơi lên mu bàn tay anh.
Lúc này anh mới phát hiện, mình đùa quá trớn!
“Tôi chỉ nói đùa thôi, cũng không có bất cứ ác ý gì.”
Hạ Tâm Xuyên vẫn cúi đầu không nói như cũ, nước mắt lại rơi xuống nhiều hơn.
Lần này Khải Nhĩ thật choáng váng!
“ Trời ơi! Cô đừng khóc, tôi thật sự không cố ý, tôi chỉ nói đùa thôi……”
“ Nói đùa?” Tâm Xuyên nâng hai mắt đẫm lệ lên, trừng mắt nhìn Khải Nhĩ, chỉ trích nói: “ Lần trước thiếu chút nữa tôi bị người ta cường bạo, tuy anh đã cứu tôi nhưng về sau anh lại nghĩ tôi…… Tôi là gái mại dâm trên đường, sau đó hôm nay anh lại….”
Tâm Xuyên dừng một chút, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, tiếp tục quở trách: “ Tôi không biết cái người đàn ông kia, tôi làm sao biết anh ta lại vẫn dây dưa không rõ với tôi? Xe bus thì hết, trời lại tối như vậy, lạnh như vậy, lạ nước lạ cái, chỗ nào tôi cũng không đi được, lại còn phải ở đây làm truyện cười cho anh, tôi….tôi……”
Tâm Xuyên càng nghĩ càng khổ sở, nước mắt vì tức giận lại thành từng chuỗi nhỏ chảy xuống, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ.
Bỗng chốc, Hạ Tâm Xuyên bị ôm vào trong một bộ ngực ấm áp.
“ Thực xin lỗi, đều là tôi không tốt, tôi không nghĩ đến tâm tình của cô.”
Thanh âm trầm khẽ bên tai cùng với nhiệt độ cơ thể ấm áp làm Hạ Tâm Xuyên quyến luyến, thanh âm khóc nức nở cũng dần biến mất.
Cứ như vậy không biết giằng co bao lâu, Khải Nhĩ ôn nhu nâng mặt Tâm Xuyên lên, lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mặt, ánh mắt anh từ từ trở nên nóng rực.
Tâm Xuyên cũng mở to hai mắt đẫm lệ nhìn anh, không khí giữa hai người có phần cực kỳ mờ ám, giống như sắp có chuyện gì đó xảy ra…… Môi Khải Nhĩ dần dần tiến về phía môi Tâm Xuyên, mà cô cũng chờ mong.