ôi cha con nào trong thiên hạ, nhưng sự thật chính là sự thật, trên người Duyệt Duyệt chảy máu người kia, đó là dính líu chém thế nào cũng không đứt.
Cho nên kế tiếp thì sao? Điềm Hinh sẽ làm như thế nào?
Anh không cho cô biết sự hiện hữu của anh, lẳng lặng quay người đi lên lầu.
Đây là quá khứ của cô, cô nên tự làm ra quyết định, bất luận cô nghĩ như thế nào, anh tôn trọng lựa chọn cuối cùng của cô.
Anh đang chờ, đợi xem khi nào cô nói với anh việc này, nhưng một tháng trôi qua, cô từ đầu đến cuối không có mở miệng.
Một ngày này, làm bài tập với Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt đột nhiên ngẩng đầu lên nói cho anh biết: "Papa, mẹ gần đây thật kỳ quái."
Anh tự tay vuốt ve cái ót bé. Anh cho Duyệt Duyệt để tóc dài, kiểu tóc công chúa hôm nay là anh cột, vừa ngọt ngào vừa đáng yêu. "Kỳ quái thế nào?"
"Chính là có lúc đi ra ngoài với mẹ, sẽ gặp phải một người, mẹ gây gổ với chú ấy, nhưng lại muốn con ăn cơm với chú ấy. Rất kỳ quái!" Gây gổ chính là ghét, ghét làm chi còn phải cùng nhau ăn cơm?
Anh dừng một lát, cố gắng dùng thái độ tự nhiên nhất hỏi: "Vậy Duyệt Duyệt thích chú ấy không?"
Duyệt Duyệt nhăn nhíu mũi. "Không thích." Mẹ hình như cũng không muốn để ý đến chú đó, chú đó còn gắng phải theo, cảm giác thật là bá đạo đó!
"Chú ấy còn muốn ôm con, kỳ quái, con đâu có quen chú ấy." lại bổ sung thêm một sự tích bá đạo.
Bé có thể cho ông nội bà nội, cô chú ôm, đó là bởi vì bé biết những người đó đều là người rất thân của papa, người thân của papa bé cũng sẽ thích, nhưng người kia bé lại không biết.
"Duyệt Duyệt. . . ." Anh há mồm, không biết vì sao lại nói thế. "Con không thể không lễ phép với chú ấy."
"Tại sao?" Bé gái hình như rất bất mãn.
"Bởi vì chú đó là người lớn, hơn nữa, hơn nữa. . . . . ." Hơn nữa không có chú đó thì không có con. Anh có thể nói như vậy sao?
"Nhưng chú đó loạn ôm mẹ!" Rõ ràng mẹ cũng rất tức giận, tại sao bé không thể ghét?
Anh tin tưởng nét mặt bây giờ của anh nhất định rất cứng ngắc. Cười chua chát, nói nhỏ: "Đó là vấn đề của người lớn, người lớn sẽ xử lý."
Duyệt Duyệt trưởng thành sớm nhạy cảm, mơ hồ phát hiện cái gì, nhỏ giọng hỏi: "Papa, ba và mẹ cãi nhau sao?"
Anh sững sờ. "Không có chuyện này."
"Vậy tại sao người kia muốn mẹ đi với chú ấy?" Đừng tưởng rằng đứa bé liền nghe không hiểu, bé cũng biết đó.
Anh ngạc nhiên, không phản bác được.
"Papa. . . . Ba và mẹ, không chia tay có được hay không?" Bé muốn mẹ, cũng muốn papa. "Papa, papa. . . . Bé muốn ở chung với papa. . . ."
Hốc mắt hơi nóng, Quan Tử Ngôn ôm bé, lòng chua xót im lặng.
Duyệt Duyệt thương anh, hôn anh, lại không có chút tình cảm nào với người có máu mủ với bé, cũng không thể tiếp nhận, ai nói máu mủ có thể đại biểu tất cả?
Có máu mủ thì như thế nào? Anh không phải không có ưu thế, Duyệt Duyệt không thể rời bỏ anh, chính là ưu thế lớn nhất của anh, Điềm Hinh không thể nào không để ý cảm thụ của con gái, dù vì Duyệt Duyệt, cô cũng có khả năng cực lớn ở lại bên cạnh anh.
Nhưng —— anh có thể lấy Duyệt Duyệt làm lá bài chủ chốt sao? Có thể lợi dụng một đứa bé bốn tuổi sao?
Anh thương Duyệt Duyệt, cưng chiều Duyệt Duyệt, là anh thật lòng yêu đứa bé này, cũng không phải muốn lợi dụng tình cảm tinh khiết chân thành của đứa bé để đạt tới mục đích gì, hành động như vậy, sẽ ti tiện đến ngay cả anh cũng xem thường mình.
"Duyệt Duyệt, lần sau gặp được người kia, phải lễ phép một chút, biết không? Không thể nói lời khiến mẹ tức giận." Anh vẫn không thể giở thủ đoạn, không muốn dùng Duyệt Duyệt để làm khó cô, thà đợi cô tự động làm lựa chọn, đợi cô cam tâm tình nguyện ở lại.
Chỉ đạo Duyệt Duyệt làm bài tập xong, tắm rửa đưa bé lên giường ngủ rồi, ngửa đầu, cây kim ngắn của đồng hồ treo tường sắp tới con số 12, mà Uông Điềm Hinh —— còn chưa có trở về.
Anh đóng cửa lại, xuống lầu đến đầu ngõ đợi cô, không yên lòng để một cô gái độc thân đi ở ngõ tối không người.
Anh đợi khoảng 10', thì thấy cô không có đáp xe buýt, mà là từ một chiếc xe cao cấp đi xuống. Trước khi xuống xe, người đàn ông đưa cô về còn kéo cô trở lại, theo ánh trăng, thấy được nụ hôn cuồng nhiệt nóng bỏng. . . .
Anh không cách nào di động, không cách nào phát ra âm thanh, không cách nào làm ra bất kỳ động tác gì, cũng chỉ lẳng lặng, lẳng lặng nhìn.
Uông Điềm Hinh đẩy anh ra, lơ đãng liếc thấy bóng dáng đứng nghiêm ở chỗ không xa, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi.
Xong đời! Cô xui xẻo đến không thể trị được.
Bỏ rơi người đàn ông kia, bước nhanh đón lấy anh. "Tử Ngôn, anh hãy nghe em nói ——"
Anh không nói một lời, ánh mắt rơi vào đôi môi bị hôn sưng đỏ của cô, bình tĩnh đưa mắt nhìn cô chốc lát, yên lặng xoay người đi lên.
"Điềm Điềm!" Người đàn ông ở phía sau kêu cô.
Còn dám gọi! Đầu cô cũng không quay lại, ném tới một câu: "Anh cút đi!" Sắp bị anh hại chết.
"Anh sẽ chờ em đấy!"
Chờ tôi đi tìm chết!
Uông Điềm Hinh quả thật không nói gì, đuổi theo bước chân của Quan Tử Ngôn, hoàn toàn không muốn quan tâm người phía sau làm cái gì.
"Tử Ngôn. . . . . ."
Anh không lên tiếng.
Anh chưa bao giờ bỏ mặc lời kêu của cô như thế.
Cô rất buồn bã. "Anh rất tức giận?"
Anh vẫn không lên tiếng.
"Nếu như anh chịu nghe, em có thể giải thích. . . . . ."
Anh không gật đầu, cũng không lắc đầu, đi thẳng về phía trước.
"Là anh ta cường hôn em, em có giãy giụa, thật!" Đó cũng không phải là ý nguyện bản thân, vẫn không thể tha thứ sao?
Anh quyết tâm không để ý tới cô.
Nhìn trộm mặt bên xa cách của anh, cô khóc không ra nước mắt. Tử Ngôn giống như lại trở về bộ dáng cự người ngoài ngàn dặm như lúc mới quen, lạnh lùng ngăn cách mọi người ra. . . .
Cứ như vậy một trước một sau về đến nhà, ra khỏi thang máy, anh quẹo phải đang muốn trở về chỗ ở của mình thì ——
"Tử Ngôn!" Eo bị cô ôm chặt, cô dán sát mặt vào trên lưng anh, ăn vạ như đứa bé. "Em không muốn gây gổ, Tử Ngôn, đừng chiến tranh lạnh có được hay không? Em rất sợ anh như vậy. . . . . ."
Giống như là. . . . . . Coi cô như người dưng, không quan trọng nữa.
Anh yên lặng, bởi vì cô ôm mình, không trả lời, cũng không tránh ra.
"Tử Ngôn, anh không cần em sao?" Cô rất buồn bã hỏi, tại sao đều không để ý cô?
Không cần cô? Câu hỏi này, giống như người lựa chọn là anh, nhưng vấn đề ở anh sao?
Anh chưa bao giờ gặp qua chuyện như vậy, cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể giấu tất cả cảm xúc, không tiết lộ mảy may.
Anh bị thương rất nặng, nhưng không muốn cho cô nhìn thấy.
Anh có thể nói gì? Lại nên nói cái gì? Anh thật không biết, chỉ có thể trầm mặc.
"Em thừa nhận em có chuyện lừa gạt anh, nhưng em không phải cố ý, anh chờ em, hiện tại em còn chưa biết nói thế nào, cho em một chút thời gian xử lý, sau đó em sẽ nói cho anh cả câu chuyện, xin anh nói với em mấy lời được hay không? Tử Ngôn. . . . . ."
Anh khe khẽ thở dài, rốt cuộc mở miệng: "Không cần giải thích cho anh cái gì, chỉ cần em biết mình đang làm gì là tốt."
Kéo tay của cô ra, trước khi mở cửa vào nhà, bước chân dừng lại. "Anh thừa nhận trong lòng không thoải mái, nhưng anh không hề tức giận. Anh sẽ chờ em, chính em nghĩ rõ ràng lại nói, trước đó, chúng ta tạm thời không gặp mặt đi."
Rồi sau đó, cửa sắt đóng lại.
Chương 9
Cô ấy là người siêu cấp không có kiên nhẫn, thích xem tiểu thuyết tôi viết, rồi lại không kịp đợi tôi viết hết hai mươi vạn chữ kết cục, thường thường xem một nửa liền quấn tôi hỏi hung thủ là người nào.
Tôi còn nhớ quyển sách kia, bởi vì cô ấy dây dưa quấn quýt, tôi lại liều chết không