h đánh chết cô cũng không tin, vậy mà bây giờ nó thật sự xảy ra, ai có thể tưởng tượng được con người lạnh lùng như anh lại có một mặt dịu dàng đến thế?
Tay của anh vuốt ve da đầu cô, khiến cô có cảm giác mỗi động tác thật kích thích cùng thân mật, cô gần như khó có thể hô hấp.
Trịnh Bang Duệ tắt máy sấy, âm thanh ‘ông ông’ ít đi, trong phòng ngủ chỉ còn hai người đang im lặng căng thẳng. . . . . .
Anh để máy sấy xuống, dắt tay cô, kéo cô đi về giường.
Cô sợ hãi ngẩng đầu nhìn anh, chuyện sắp xảy ra khiến hai đầu gối như nhũn ra."Tối hôm nay. . . . . . .cũng muốn sao?"
Anh nâng mặt cô lên, hôn cô, thay cho câu trả lời.
Trịnh Bang Duệ kéo cô lên trên giường, mái tóc chỉnh tế vừa được anh thổi giúp cô giờ lại bị rối loạn, cô chỉ có thế bám víu lấy anh, nằm dưới người anh thở dốc, nghênh đón từng đợt sóng sung sướng anh mang đến.
Cô bị hôn đến mơ màng, mơ hồ nhớ đến, chẳng lẽ đây là ‘cuộc sống vui vẻ’ mà anh nói? Bắt đầu từ ngày đó, mỗi đêm anh đều ôm ấp cô.
Điều này làm người không có kinh nghiệm như cô có phần ăn không tiêu.
Cô vốn không nghĩ đến tinh lực đàn ông có thể dồi dào như vậy, anh thường ép buộc cô hơn nửa đêm, ngày hôm sau tinh thần còn sáng láng đi làm.
Cô không có biện pháp nào, mỗi ngày đều cảm thấy xương cốt mau rời rạc, phần eo cũng mỏi nhừ.
Nhưng cho dù vậy, cô vẫn không nỡ cự tuyệt anh.
Lúc anh ôm cô, cô mới có cảm giác chân thức rằng anh khao khát cô, anh muốn cô, không có chuyện gì khiến cô vui sướng hơn nữa.
Mồ hôi anh rơi trên người cô, thân thể bóng loáng vừa mới tắm của cô lại dính vào giọt mồ hôi thuộc về anh, xúc cảm trắng mịn càng khiến sự kết hợp giữa hai người thêm chặt chẽ.
Trình Kỳ Khiết ngửa đầu thở dốc, đồng thời trong mắt nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tình dục nóng bỏng của anh. . . . . .
Khóe mắt chảy ra giọt nước mắt trong suốt, cô không biết tại sao bản thân chỉ cảm thấy trái tim căng phồng lên đầy tràn hạnh phúc.
Trịnh Bang Duệ liếm đi nước mắt của cô, khàn giọng hỏi: "Sao vậy? Anh quá thô lỗ à? Đau không? Muốn anh dừng lại không?"
Anh dịu dàng làm trong lòng cô nóng lên, đôi tay nhẹ nhàng đưa ra vòng qua cổ anh, anh chính là chồng của cô.
"Không. . . . . ." Cô nhỏ giọng thẹn thùng nói.
Anh bá đạo mà đắc ý khiến mặt cô càng thêm đỏ bừng, cô còn chưa kịp hối hận bản thân mình nói ra như thế, anh đã mạnh mẽ đòi hỏi làm tất cả mọi suy nghĩ đều biến mất ngoại trừ anh.
Đêm càng khuya, thời gian ngọt ngào thuộc về những người yêu nhau mới vừa bắt đầu. . . . . .
Trịnh Bang Duệ tỉnh lại trong ánh nắng sớm mai, cảm thấy tinh thần sảng khoái .
Khi anh nhìn thấy người phụ nữ đang nằm trong ngực, anh mới ý thức được nguồn gốc đem lại cho anh cảm giác tốt như vậy, sự ấm áp trong lồng ngực đến từ chính người phụ nữ bên cạnh là vợ anh.
Lúc ngủ, hai gò má cô hồng hào, da thịt tinh tế trắng nõn như trứng gà bóc, vết bớt bên má trái cũng thật đáng yêu trong mắt anh, rất đặc biệt, anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc óng như tơ lụa của cô. Không cách nào dời tầm mắt mình khỏi người cô.
Không thể dời mắt. . . . . . Đúng, gần đây triệu chứng này của anh ngày càng nghiêm trọng, mặc kệ ở nhà hay đang công ty, anh luôn nhìn chằm chằm cô, mỗi hành động của cô, mỗi biểu cảm trên mặt, mỗi lời cô nói, trong mắt anh đều rất mê người.
Chưa từng có một người phụ nữ nào khiến anh sinh ra tình cảm mãnh liệt đến thế.
Cũng chưa từng có một người đàn bà có thể mang lại cho anh cảm giác vô cùng thỏa mãn, bất luận ở trong gia đình, về mặt công tác, thậm chí ngay tại trên giường. . . . . .
Cô là vợ tốt, anh chưa từng nghĩ có thể có một người vợ tốt.
Ánh mắt của anh quả thực quá nóng bỏng làm Trình Kỳ Khiết ở trong giấc mơ cũng cảm thấy mặt mình nóng lên. Cô mở mắt, vừa vặn chống lại ánh mắt tràn đầy ham muốn chiếm hữu của Trịnh Bang Duệ.
"Chào buổi sáng." Cô cười xấu hổ.
Hạnh phúc chính là mở mắt ra nhìn thấy người trong lòng đang ở bên cạnh mình.
Nhưng anh không chỉ muốn thế.
Anh đặt một nụ hôn ấm áp vào trán, mũi, gương mặt của cô, mỗi nụ hôn đều nói một tiếng chào buổi sáng, đợi đến khi anh hôn cổ của cô, cô đã sớm hoa mắt chóng đầu, nghe không rõ anh nói gì rồi.
Tay của anh chuyển động trên người cô, mơn trớn bộ phận mềm mại yếu ớt do tối qua phóng đãng, cô thói quen được anh làm đến vui thích, rất nhanh lại bị mê hoặc.
"Đợi. . . . . ." Cảm thấy bộ phận nào đó của anh đang kề sát bên cô lại thức tỉnh, mặt Trình Kỳ Khiết đỏ tới mang tai đẩy vai anh."Anh. . . . . . Anh không phải còn có một hội nghị quan trọng được mở sáng nay sao?"
"Ừ." Miệng anh vẫn đáp nhưng đồng thời lại tách chân cô ra.
Cô sốt ruột nói: "Vậy anh còn chưa chịu rời giường?"
"Được. . . . . ."
Hơi thở của anh phun ở vành tai cô, thân thể của cô mềm nhũn, lý trí dần dần bay xa.
Anh thừa cơ thẳng tiến vào trong cơ thể cô, dẫn phát cô thở gấp gáp một hồi.
"Sẽ không đến kịp. . . . . ." Trong phòng yên tĩnh truyền đến tiếng lẩm bẩm tự trách.
"Không sao, sẽ không lâu lắm." Giọng nói khàn khàn đảm bảo.
Sau đó chỉ còn lại tiếng thở hổn hển. . . . . .
"Không kịp, không còn kịp rồi." Trình Kỳ Khiết mặc áo len lên người, cuống cuồng kéo chỉnh sửa lại váy.
Bên kia tình hình của Trịnh Bang Duệ cũng không tốt hơn chút nào, tay chân luống cuống cài cúc áo sơ mi, nhưng do quá gấp nên nhiều lần cài nhầm cúc rồi phải cài lại.
Sắp chín giờ, hội nghị đã sớm bắt đầu mà hai người bọn họ vẫn còn ở nhà.
Nghĩ tới đây, Trình Kỳ Khiết nhanh phải khóc.
Anh còn nói cái gì "sẽ không quá lâu" . . . . . .
Hu hu. . . . . . Về sau không thể tin anh nữa.
Bất chấp đầu tóc mình vẫn còn rối, Trình Kỳ Khiết chạy tới giúp chồng mặc áo sơ mi, đưa cho anh áo vét khoác ngoài.
"Cà vạt đâu?"
"Ah, em đi lấy."
Hai người hoảng loạn sửa soạn xong, vội vàng lao ra khỏi phòng, chạy xuống dưới tầng.
Không ngờ ông nội cùng cha mẹ chồng đều ngồi trước bàn ăn, chưa đi làm, mỗi người đều dùng ánh mắt kỳ lạ xem bọn họ, nhìn đến nỗi Trình Kỳ Khiết phải xấu hổ cúi đầu.
Hiện tại, cô không có dậy sớm để thu xếp bữa ăn sáng cho cả nhà, hôm nay lại ra cửa muộn như vậy. . . . . . Cô đã không phải là con dâu hiền rồi.
"Chào buổi sáng ông nội, chào buổi sáng ba mẹ. . . . . ." Ngay cả chào hỏi đều có chút chột dạ.
Ánh mắt ông nội sắc bén như dao khiến cô cảm thấy bí mật gì cũng không thể che giấu được trước mặt ông nội.
"Bang Duệ, ít khi ngươi đi ra khỏi nhà muộn thế này."
Ông nội vừa nói dứt lời, đến Trịnh Bang Duệ cũng phải đỏ mặt, lúng túng ho nhẹ một tiếng."Tại. . . . . . Ngủ muộn."
Thật may Trịnh Chính Đường không còn truy cứu hay trách cứ, chỉ bảo bọn họ ngồi xuống ăn điểm tâm.
"Không được, bọn cháu còn muốn chạy tới công ty để họp."
Dắt tay vợ mình, Trịnh Bang Duệ nói xin lỗi với ông nội xong liền vội vã đi ra ngoài.
"Này, các con không thể đi ra ngoài như vậy, đợi chút."
Trịnh Thanh Thủy thấy bọn chúng nói đi là đi, hoảng hốt la lên nhưng đôi vợ chồng trẻ không những không quay trở lại mà đã đi ra ngoài. Ông quay đầu về, trên mặt xuất hiện ba gạch đen, trên mặt xuất hiện vẻ như “Làm sao bây giờ”, nhìn về phía bố ông.