Tiểu thuyết Vợ Có Thai Mười Triệu Của Phó Tổng-full
Lượt xem :
á mềm mại của cô vẫn còn đang đỏ ửng, Lận Thừa nhìn thấy mà sửng sốt.
Ôn Bối Du tuyệt đối không thể sếp vào hàng người đẹp, nhưng cô rất đáng yêu, thân thiện và bộ dạng e lệ kia lại một lần nữa làm anh rung động.
Anh có thể chắc chắn, anh đối với cô không phải là yêu, nhiều lắm chỉ là thích.
Nếu đã thích thì Lận Thừa cho phép mình phóng túng.
“Ừ.” Lận Thừa nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Chúng ta về nhà thôi.”
Mặt anh không đỏ, hơi thở cũng không loạn nhịp, giống như việc nắm tay cô là chuyện rất bình thường.
Anh nào biết Ôn Bối Du vì cái nắm tay này của anh mà lồng ngực phập phồng, cứ như muốn nổ tung đến nơi.
Cô ngây người ra, sửng sốt, cứ để mặc anh kéo mình đi. Vào giờ phút này, cô nguyện ý vì anh làm bất cứ chuyện gì.
Chương 5
Hình như cô đang yêu.
Không sai, cô thật yêu rồi.
Từ giây phút anh nắm tay cô thì cô liền cảm thấy mình muốn phát sốt, cho đến bây giờ vẫn chưa hạ nhiệt!
Bây giờ cô đã có thể quang minh chính đại mà nấu thức ăn cho anh ăn. Sau đó hai người sẽ cùng nhau ăn cơm, nếu anh có làm thêm giờ thì sẽ gọi điện báo cho cô biết trước, để cô chừa phần lại cho anh ăn khuya.
Anh nói thích đồ ăn cô nấu, đồ ăn bên ngoài không sao bằng được với những món cô làm. Cô nghe mà cảm thấy rất vui.
Anh chưa bao giờ nói yêu cô. Đây là lời nói thâm tình và ấm áp nhất mà anh dành cho cô.
Đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên Lận Thừa nói chuyện yêu đươc. Anh đã từng là thiên chi kiêu tử nên khi còn ở nước ngoài thì đã có không ít người đẹp tự động dâng hiến cho anh.
Lúc đó quả thật là anh rất đào hoa…
Nhưng bây giờ khi anh ở chung với Ôn Bối Du. Cô ấy đối với anh giống như “Bè gỗ”, đưa anh thoát khỏi cuộc sống giàu sang trong quá khứ.
Anh cần có người bầu bạn, cùng anh vượt qua thời gian khó khăn này. Ôn Bối Du chính là người đó.
Ánh mắt của cô nhìn anh luôn tràn đầy sự ái mộ và dịu dàng. Điều đó đã tiếp thêm nghị lực cho anh.
Nói anh ích kỷ? Anh không cho là vậy.
Mặc dù anh không yêu Ôn Bối Du nhưng có thích. Nói anh lợi dụng cô, không phải cô ấy cũng lợi dụng anh sao, lợi dụng anh để xây dựng cho bản thân một cuộc sống ngọt ngào.
Tóm lại, Lận Thừa không có chút băn khoăn nào khi ở bên Ôn Bối Du.
Khi tan làm, anh nhận được tin nhắn của Ôn Bối Du. Cô nói là hôm nay phải ra ngoài liên hoan với đồng nghiệp nên sẽ về trễ.
Khia anh nhận được tin nhắn này thì cảm thấy có chút không vui.
Kể từ khi sống cùng anh thì thế giới của Ôn Bối Du chỉ xoay quanh một mình anh. Nếu như anh có làm thêm giờ mà về muộn thì cô cũng sẽ chống chọi lại với cơn buồn ngủ của mình để chờ anh về, sau đó sẽ hâm đồ ăn khuya cho anh.
Đây là lần đầu tiên cô không về nhà làm bữa tối cho anh, hơn nữa hôm nay còn là sinh nhật anh.
Gương mặt của Lận Thừa xụ xuống, anh buồn buồn trở về phòng, lại bắt đầu lấy mì gói thay cho bữa cơm tối. Sau đó anh quyết định lên giường ngủ.
Lận Thừa không biết mình đã ngủ bao lâu, anh bị tiếng gõ cửa nhè nhẹ đánh thức. Dù sao thì khu trọ này cũng là dùng tấm ván để ngăn phòng nên không hề có tính riêng tư nào.
Nhưng cẩn thận nghe kĩ lại thì hình như là gõ cửa phòng anh. Sau đó anh nghe thấy tiếng Ôn Bối Du đang gọi anh: “Lận Thừa, Lận Thừa, anh đã ngủ chưa?”
Lận Thừa vốn là không muốn để ý tới, anh còn đang giận dỗi. Sau đó anh lại nghĩ mình quá ngây thơ.
Anh đứng dậy mở cửa, quả nhiên là Ôn Bối Du.
“Anh đã ngủ chưa?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra biểu tình lấy lòng.
“Rồi.” Anh vẫn nghiêm mặt lại.
“Ngủ sớm vậy sao…” Ôn Bối Du có chút không biết làm sao, cô cảm thấy hình như anh đang tức giận. “Em có mang đồ ăn khuya về, tối nay anh ăn gì vậy? Không phải là mì gói đó chứ?”
“Đúng là mỳ gói.” Anh đã có thói quen cô luôn để anh lên vị trí đầu tiên nhưng hôm nay cô lại bỏ rơi anh trong ngày sinh nhật để chạy đi liên hoan với đồng nghiệp.
“Vậy anh có muốn ăn thịt kho nữa không?”
Cô giơ cao cái hộp thịt kho trong tay. Để giữ cho nó vẫn còn nóng, cô đã ôm nó vào trong lòng, để nó không bị nguội đi.
Lận Thừa khó chịu nhếch miệng.
“Em biết là anh không thích ăn thức ăn bên ngoài.” Ném anh để đi liên hoan với đồng nghiệp, vậy mà bây giờ chỉ dùng một món thịt kho để lấy lòng anh.
“Nhưng món thịt kho này rất nổi tiếng đó, em còn đặc biệt vì anh mà xếp hàng đứng đợi.” Cô về nhà muộn như vậy là vì mua món thịt kho này cho anh.
Vậy mà anh lại không nể mặt chút nào.
“Anh… tức giận sao?” Ôn Bối Du cẩn thận hỏi.
“Không có.” Rõ ràng là đang rất tức giận vậy mà còn mạnh miệng.
Ôn Bối Du không ngờ anh sẽ tức giận, cô vội vàng nịnh nọt nói: “Anh muốn ăn cái gì? Em đi nấu cho anh ngay.”
“Không cần, anh không đói bụng.”
“Ừ.” Một tiếng “Ừ” này của Ôn Bối Du thật uất ức và tuyệt vọng: “Vậy… anh ngủ tiếp đi, em không làm phiền anh nữa.”
Ôn Bối Du nói xong thì cầm hộp thịt kho xoay người tính rời đi.
“Em cứ như vậy mà muốn đi sao?” Không cầu xin anh thêm một chút sao? Nhanh như vậy liền muốn từ bỏ, Lận Thừa bắt đầu hoài nghi có phải cô chỉ thương yêu anh có một chút.
“Anh thay đổi ý định rồi sao?” Ôn Bối Du vội vàng xoay người lại, chạy về trước cửa phòng anh, đôi mắt lóe lên sự tha thiết chờ đợi, còn có lấy lòng.
“Tối nay anh chỉ ăn mỳ gói.” Ý là nói, anh đang đói bụng, hơn nữa còn là cô hại anh đói bụng.
“Sao anh chỉ ăn có mỳ gói vậy?” Ôn Bối Du khó chịu, nhíu mày, chu miệng.
“Bởi vì có người đi liên hoan nên không nấu cơm cho anh ăn.” Dù sao thì cũng là lỗi của cô.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Ôn Bối Du áy náy.
“Thôi, không phải làm món khác, anh ăn thịt kho là được rồi.” Lận Thừa căn bản là được tiện nghi mà còn ra vẻ.
Nhưng Ôn Bối Du lại vì anh chịu ăn thịt kho mà mừng rỡ, không hề cảm thấy anh cố ý làm khó cô.
“Anh muốn ăn ở trong phòng của anh.”
“Được.”
Ôn Bối Du vội vã về phòng lấy bát đũa sạch, sau đó lại để món thịt kho lên bàn rồi đưa đũa cho anh, cô phục vụ anh như một ông chủ.
Lận Thừa còn cố tình không hài lòng, trong ngày sinh nhật này anh xử sự như một đứa trẻ.
“Hôm nay là sinh nhật anh, vậy mà chỉ có thể ăn món thịt kho.” Sinh nhật của anh trong quá khứ không thể thiếu party, xem như anh có lười đi chăng nữa thì bạn bè của anh cũng sẽ chuẩn bị sẵn cho anh, đến lúc đó anh chỉ cần xuất hiện là được.
Sinh nhật năm nay, anh lại phải ăn mỳ gói một mình.
“Hôm nay là sinh nhật của anh?” Ôn Bối Du dừng hành động lại, cô kinh ngạc hỏi.
“Chỉ còn lại một tiếng.”
Bây giờ đã là mười một giờ đêm.
“Thật xin lỗi, em không biết, thật xin lỗi…” Ôn Bối Du luống cuống, sinh nhật của bạn trai mà cô còn chạy đi chơi với đồng nghiệp, bỏ anh bơ vơ một mình.
Lận Thừa nhún nhún vai: “Thôi, anh cũng chưa nói với em.”
Anh không nói làm sao cô biết được.
Ôn Bối Du đột nhiên đứng dậy: “Anh ăn trước đi, em ra ngoài một chút.” Cô nói xong liền xoay người chạy ra ngoài.
“Này, em đi đâu…”
“Hành động thật nhanh.” Lận Thừa lẩm bẩm, anh vừa mới gọi cô thì đã không thấy bóng dáng cô đâu cả.
Lận Thừa không thể làm gì khác hơn là ngồi một mình buồ