à phê, hại nàng có đôi khi đã bắt đầu nghi ngờ ai mới là chủ. Kết quả là chỉ sau vài ngày, nàng cứ mỗi khi đến buổi chiều là cảm thấy buồn ngủ.
Nho nhỏ ách xì 1 cái, nàng ngẩng đầu ngắm một chút. Người ở ngoài cửa tiệm đã bắt đầu thưa thớt, một làn gió nhẹ nhàng lướt qua hàng cây, hàng cây bên người rung nhẹ theo gió, vài chiếc lá cây vì thế mà rơi xuống. Trong tiệm có một con mèo nhỏ, một người khách, hơn nữa người khách kia lại đang kéo Khấu Thiên Ngang để nói chuyện. Xác định là không có chuyện gì to tát, nàng rõ ràng từ bỏ việc lật tạp chí để đọc kia, nằm úp sấp xuống ngủ.
Vừa đi đến quầy, hắn liền thấy nàng nằm úp sấp đang ngủ. Hắn xoay người đi vào phòng nhỏ ở đằng sau cửa tiệm, lấy cái áo khoác ra phủ lên người nàng, nàng không biết mơ thấy cái gì, khóe miệng thản nhiên hiện lên nụ cười.
Khuôn mặt của nàng luôn như vậy khiến cho người khác có cảm giác thoải mái mà mỉm cười, nhẹ nhàng không tiếng động mỉm cười. Tới nơi này rất nhanh đã hai tháng, hắn bắt đầu phát hiện, những người đến cửa tiệm này không chỉ là đến để ăn cơm và uống cà phê, đa số là thật sự thích cửa tiệm này, thích nàng, thích nói chuyện cùng nàng.
Hắn cho tới bây giờ vẫn không thấy nàng giống cô gái có thể lắng nghe tâm sự. Khách đến đây, mười thì tám người buôn chuyện với nàng, có đến hơn phân nửa là nói với nàng đủ hỉ nộ ái ố. Ngoài lúc cần nêu ý kiến ra, phần lớn thời gian, nàng đều im lặng nghe. Hắn thậm chí từng gặp một người khách khóc đi vào tiệm, nàng không chút nào suy nghĩ mà vươn hai tay cho người đó một ít an ủi.
Có một ngày, bọn họ mở cửa đến tận ba giờ sáng. Trường hợp đặc biệt này, chỉ gần hai tháng thời gian ngắn ngủn, đã xảy ra năm lần. Thế là, hắn biết vì sao cảnh sát thường xuyên đi tuần nơi này, vì sao cảnh sát không ngủ mà vẫn tới nơi này nhìn qua, còn có vì sao ngày đó nàng lại mở cửa cho hắn đi vào! Nàng tuy rằng thực thông minh, lại quá mức thiện lương và mềm lòng, hơn nữa bản thân lại không biết cách chăm sóc mình!
Bề ngoài nàng thoạt nhìn ôn nhu hiền lành, một dáng vẻ cô gái nhỏ bé, trên thực tế lại cố chấp đòi mạng, chỉ cần trong lòng nàng quyết định, vô luận người khác nói đến rát cổ bỏng họng thế nào, nàng vẫn ôn nhu mỉm cười, miệng không phản đối, trong lòng lại vẫn kiên trì quyết định của mình. Kết quả là nói sao cũng không được, sau tình huống khuyên không nghe, hắn cũng chỉ có thể theo nàng, để nàng ngồi trong tiệm, rồi mới tự tay thay nàng giải quyết mọi chuyện trong tiệm. Giúp Tiểu Trương, chính là nhất thời không nhịn được, giúp những người khác, cũng là bởi vì nếu hắn không nhúng tay, nàng mười thì lại tám chín phần ngồi nghe người khác oán giận, thậm chí chỉ để an ủi những người đó mà muốn mở cửa đến tận nửa đêm.
Trời mới biết hắn có bao nhiêu vất vả để chạy tới chạy lui với đám khách này, mới có thể bắt buộc cô gái không biết tĩnh dưỡng này về nhà ngủ. Nàng đang ngủ lại khụ hai tiếng, hắn nhíu mày, nhìn người xe đi lại ngoài cửa sổ, có chút đau đầu thở dài.
Hắn luôn luôn không thích quan hệ với người khác, ai có thể lại dự đoán được chỉ một tiệm cà phê nho nhỏ lại có thể níu kéo hắn đến gần hai tháng, bảo hắn gọi tên từng người khách quen cùng công việc cúa họ, thậm chí ngay cả tổ tông mười tám đời của đối phương cũng có thể đọc làu làu.
Hơn nữa hắn tựa hồ quá để ý nàng. Cái này không tốt lắm.
Liếc mắt thoạt nhìn cô gái mảnh mai kia, hắn thở dài. Thật sự không tốt lắm…
“Chết tiệt.”
Một câu nguyền rủa, làm cho nàng vừa đi đưa cà phê quay lại hỏi. “Cái gì?”
“Không có gì.” Liếc mắt qua nhìn hắn, Bạch Vân lại cúi đầu rửa đồ trên tay.
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng rồi nguyền rủa cái câu lỡ mồm kia, nàng cảm mới khỏe hơn có một chút thôi, hắn cũng không nghĩ sẽ đem lại phiền toái và áp lực cho nàng. Chỉ có người ngồi ở bàn cạnh cửa sổ không phải là khách quen.
“Cô quen sao?” Hắn lại hỏi như vậy, là vì người đàn ông kia dù cố ý hay vô tình thì vẫn nhìn Bạch Vân.
“Không biết.” Nàng trả lời rất nhanh, đầu cũng không ngẩng.
“Bạn trai cũ?” Hắn nói xong khụ một tiếng, hy vọng khẩu khí của mình nghe qua không có gì kỳ lạ.
Nàng trừng hắn, liếc mắt qua một cái, “Tôi nói là không biết.”
“Biểu tình của cô không giống như thế.” Hắn nhíu mày nói.
Bạch Vân ngừng lại công việc trong tay, có chút ảo não nhìn hắn nói: “Đừng có dùng cái biểu hiện ấy với tôi.”
Cái này hắn lại càng không hiểu. “Như thế nào là cái biểu hiện ấy?”
“Biểu hiện giống như anh không gì là không biết.” nàng một tay lau bàn, một tay lại chống lên hông, hừ giọng nói: “Bởi vì thật sự là tôi không biết hắn.”
“Tôi không có gì là không biết.”
“Ừm hừ.” Bạch Vân ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Phải là giống như tôi đã nói, anh không phải không gì không biết, mà là anh có biểu hiện giống như vậy.”
Biểu hiện? Hắn như thế nào lại không biết?
Khấu Thiên Ngang buồn cười nhìn nàng hỏi: “Tôi biểu hiện như thế để làm gì?”
“Làm cho người khác nghe lời anh nói.”
Hắn tựa hồ cứng người một chút, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, lại tác động lên khoé miệng, giỡn nói: “Tôi chỉ muốn biết tại sao người đàn ông kia lại làm cho cô cảm thấy tâm trạng phức tạp, không phải là phạm tội rồi bị lên án là nói gì người khác cũng phải nghe theo chứ”
“Hắn không hề làm tâm trạng tôi phức tạp, chỉ là tôi…” Nàng nói một nửa như là nghĩ tới cái gì, đột nhiên ngừng lại.
“Là cái gì?” Không biết vì sao nàng dừng lại, hắn không nhịn được truy hỏi.
Trong đầu suy nghĩ nhanh, Bạch Vân nhìn hắn, lại nhìn nhìn người đàn ông kia, rất nhanh có kết luận. Nàng đột nhiên mở miệng hỏi: “Trên thực tế, tôi có việc nhỏ nhờ anh.”
“Chuyện gì thế?”
“Làm bạn trai tôi.”
Vừa mở miệng, nàng đã nghĩ phải cắn đầu lưỡi của chính mình, nhưng ngoài cái này, nàng không nghĩ được biện pháp ngăn cản chuyện này, cho nên tuy rằng cảm thấy có chút xấu hổ, nàng vẫn không chớp mắt nhìn hắn, chờ hắn trả lời.
Hắn sửng sốt một chút, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: “Đây là việc công?”
“Việc riêng.”
“Bởi vì hắn?”
“Còn vì cái khác.”
“Khác?” Hăn biết mình không nên cảm thấy hờn giận, nhưng trong lòng lại không hiểu sao vẫn thấy sôi lên.
“Tôi từng nói với anh, về bạn bè của tôi có phải không?”
“Phải.” Hắn gật đầu tỏ vẻ biết.
“Các cô ấy đều đã kết hôn.”
“Chuyện này và chuyện đấy có quan hệ gì?”
“Anh hẳn còn nhớ La Lan chứ?”
Khấu Thiên Ngang gật đầu, người con gái xinh đẹp động lòng người như vậy, rất khó làm cho người ta quên.
Bạch Vân nhìn hắn, thở dài, “Quan hệ là ở đó, trong nhà La Lan làm hồng nương, mà mẹ cô ấy lại cho rằng phụ nữ qua ba mươi tuổi không thể lấy chồng là chuyện rất đáng thương. Bác gái kia vừa vặn lại quan tâm, bác ấy nói cô gái tốt phải có người yêu thương chăm sóc, như vậy bác ấy thấy là trưởng bối nên lo cho người dưới.”
“Cho nên?”
“Cho nên lần trước vào tiệc mừng của cô ấy, khi bác ấy phát hiện ra tôi không có bạn trai, hai ba ngày đầu mượn một đống ảnh đàn ông cho tôi xem…” Nàng có chút ảo não liếc nhìn vị khách kia, “Người đó là một trong số họ.”
“Một trong số đó?” Không biết vì sao, hắn có cảm giác muốn cười. “Bọn họ rốt cuộc là có bao n