/>
"Đại nương, ta muốn uống nước ô mai ướp lạnh --" Đột nhiên thanh âm vừa sát nhập đó lại ngưng bặt.
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung đến một chỗ trên lầu hai.
Chỉ thấy một cẩm y thư sinh mặt mày thanh tú, tay phải khẽ che ở bên miệng, lười biếng đánh nửa cái ngáp liền cứng đờ, ánh mắt rất nhanh chớp chớp.
"Linh nhi." Long Kí Vân nở nụ cười.
Sau khi có chút giật mình, Tô Linh Linh quay nhanh thân mình một cái, hướng phía sau phòng hô to, "Diễm Nương, có khách tới, nhanh chóng đi ra tiếp khách."
"Tô Linh Linh!"
"Vương gia… " Nàng chậm chạp xoay người qua, ngoan ngoãn như thường, giống như người vừa vô cùng kích động đi dẫn mối là mọi người nhất thời nhìn sai.
"Vương phi của bổn vương chạy đến thanh lâu này để miên hoa túc liễu (ngủ với hoa, ở với liễu), nàng nói xem bổn vương nên có cảm tưởng gì?" Lời nói của hắn thật chậm, vừa nói vừa đi về phía nàng.
"Ta không dám tùy ý phỏng đoán tâm tư của Vương gia."
"Nàng không dám phỏng đoán, lại dám cùng bổn vương đối nghịch." Hắn bất đắc dĩ xoa trán.
Đứng ở trước mặt hắn, nàng lại dịu ngoan hiếm thấy, tư thế cũng cúi thật sự thấp, "Nô tì không dám."
"Nàng cũng có lúc không dám sao?" Hắn cười nhạo.
"Tự nhiên có."
"Nha, là cái gì?"
"Hưu phu." Nàng rõ ràng nói ra hai chữ này, thanh âm thanh thanh thúy thúy, âm lượng vừa vặn đủ để người chung quanh nghe được, hiểu được rõ ràng.
Hắn lại nở nụ cười, "Sao nàng lại không dám, chỉ là không biết viết hưu thư như thế nào thôi."
Nàng một chút cũng không nhăn nhó, "Ừ, vốn tưởng rằng Tấn vương điện hạ học phú ngũ xe không thể có chuyện không biết, nhưng không nghĩ tới một phong hưu thư nho nhỏ liền làm cho Vương gia đau đầu, cho nên nô tì không biết cũng không phải chuyện dọa người gì."
Đối mặt với sự châm chọc khiêu khích của nàng, Long Kí Vân không cho là đúng cười khẽ ra tiếng, tiến lên đem nàng ôm vào lòng, vỗ về tóc dài mềm mại của nàng, có chút đăm chiêu hỏi, "Ở nơi này so với vương phủ thoải mái hơn sao?"
"Vương gia thử xem liền biết." Đây là đáp án của nàng.
"Tốt."
"… " Không nghĩ tới hắn biết nghe lời như vậy, vốn là muốn làm khó hắn một chút, kết quả là chính nàng bị dọa đến.
Không cần xem cũng biết biểu tình của nàng là gì, hắn trầm thấp cười nói: "Không chào đón sao?"
"Nơi này cũng không phải ta làm chủ, không thể nói hoan nghênh hay không hoan nghênh." Nàng nhíu mày, lập tức lại giống một đại gia nói với Hạ đại nương, cùng lời vừa nói xong hoàn toàn không hợp, "Đại nương, ta muốn uống nước ô mai ướp lạnh."
Long Kí Vân lập tức rút ra khăn tay giúp nàng lau mồ hôi, "Trời đã vào thu, nàng vẫn sợ nóng như vậy sao?"
"Nắng gắt cuối thu cũng thật đáng sợ." Nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Sắc mặt hắn nháy mắt trầm xuống, "Vậy mà nàng còn cùng người khác đồng giường cộng chẩm, không sợ nóng chết sao?"
"Lòng yên tĩnh tự nhiên lạnh."
Hay cho câu "lòng yên tĩnh tự nhiên lạnh", cứng rắn đem miệng Tấn vương điện hạ đương triều ngăn chặn lại.
"… Nàng cứ tiếp tục tĩnh." Sau một lúc lâu, hắn mới cứng ngắc nói ra những lời này.
Nàng giương mắt quét hắn một cái, tiếp tục thản nhiên nói: "Ừ, so với Vương gia nô tì từ trước đến nay là thực tĩnh ."
Lời này trong hay ngoài đều là bất mãn đối với hắn, Long Kí Vân cười nhưng không cười nhìn nàng, bám vào bên tai nàng cố ý lỗ mãng nói: "Có mĩ ở bên, muốn bổn vương tĩnh tâm thật sự là quá khó, nương tử làm gì khó xử vi phu như thế?"
Không dấu vết dùng chân đạp xuống chân phải hắn, Tô Linh Linh làm ra mặt cười thản nhiên nói: "Ai nha, sao có thể để Vương gia thiên tuế đứng ở hành lang nói chuyện với ta đây, chúng ta vẫn là vào nhà nói đi, Diễm Nương tỷ tỷ chắc cũng tỉnh rồi, sẽ không làm cho Vương gia mất hứng."
Long Kí Vân vì lời của nàng mà đen mặt, nàng rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì không? Nào có người nào lôi kéo trượng phu của mình đi tìm phương khách(tìm hoa =">">)?
Vừa bước vào phòng, một cỗ mùi thơm ngát liền nghênh diện đánh tới (đánh vào mặt), hắn hơi hơi kinh ngạc.
"Diễm Nương tỷ tỷ, ta dẫn người đến đây."
Hắn nghiêng mắt qua thấy thê tử đối nàng kia cười duyên đầy mặt rất là bất mãn.
Xuyên qua bức rèm che, một bóng hình xinh đẹp ánh vào trong mắt, đó là một nữ tử khí chất như hoa sen, tựa như mùi thơm ngát trong phòng này, khiến cho người ta thoải mái.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1">Hoàng Cái và Chu Du là tướng lĩnh của Ngô quốc 0 trong Tam quốc diễn nghĩa. Trong trận Xích Bích đánh Tào Tháo, vì quân Chu Du ít hơn nên Hoàng Cái đã tình nguyện cho Chu Du đánh 50 roi, máu thịt đầm đìa, rồi đi đầu hàng Tào Tháo để làm gián điệp, thành công đốt cháy trại của quân Hán.
"Diễm Nương tỷ tỷ." Tô Linh Linh ôn nhu gọi nhẹ, như sợ quấy nhiễu nàng.
Long Kí Vân ghen tỵ nhìn thê tử, khi nào thì nàng mới có thể dùng loại tâm tính này đối đãi hắn đây?
Nàng kia đứng cạnh cửa sổ, tựa hồ cũng không có tính quay đầu, "Tiểu Tô, ta muốn một mình như thế này." Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng tựa như bóng dáng của chủ nhân.
"Nga." Tô Linh Linh mím môi, có chút không cam lòng lên tiếng trả lời.
Xem bộ dáng đáng thương như bị vứt bỏ của nàng, Long Kí Vân có chút dở khóc dở cười, đưa tay xoa xoa đầu của nàng, kéo nàng lui ra ngoài.
Vừa lúc, hắn cũng không muốn có người thứ ba phá hư không gian ở chung của hai vợ chồng bọn họ.
"Diễm Nương tỷ tỷ không vui đâu." Tô Linh Linh cẩn thận mỗi bước đi, lưu luyến bị người túm đi ra ngoài.
Hắn tức giận cãi lại, "Bổn vương cũng không vui." Thê tử của hắn lại vì một nữ nhân thương tâm, điều này bảo hắn nên dùng tâm tình gì cho kham?
"Ngươi không vui chỗ nào?"
"Từ đầu đến chân cũng không vui vẻ!"
"Hứ."
Hai người nắm tay đi xuống lâu, Hạ đại nương giỏi về đoán ý qua lời nói và sắc mặt sớm ở dưới lầu an bài tố trà bánh hầu hạ.
Uống nửa ly nước ô mai ướp lạnh, Tô Linh Linh nhịn không được thở dài.
Tấn vương đang đẩy đi lá trà trong ly giương mắt xem nàng, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"
"Từ xưa tuyệt đại giai nhân cùng anh hùng cái thế đều là cô đơn." Diễm Nương tỷ tỷ rất cô đơn, quả thật cô đơn đến tận xương tủy, từ trong ra ngoài tản ra một cỗ độc lập lành lạnh cách xa thế giới.
"Bổn vương không cô đơn."
Lạnh lạnh quét nam nhân bên cạnh một cái, nàng lại uống một ngụm nước, thế này mới mở miệng. "Ta chưa bao giờ cho rằng Vương gia là anh hùng cái thế, cho nên Vương gia cũng không tất tự thêm mình vào như thế."
"Cũng tốt, bổn vương không phải anh hùng cái thế, nàng cũng không phải tuyệt đại giai nhân, cũng xứng." Mặt hắn không đổi sắc nói tiếp.
"Phốc." Tấn vương phi bình tĩnh nhất thời văng nước ô mai ra khỏi miệng.
"Nói đi, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?" Mấy ngày sau, Long Kí Vân rốt cục hỏi ra miệng, hắn cũng không hoàn toàn tin thê tử chỉ là tìm bạn tốt để nói chuyện.
Nguyên lai, Diễm Nương kia chính là thủ phạm từng làm cho "tiểu Tô công tử" lưu luyến thanh lâu, không tâm tiến tới.
Mà sau khi nhìn qua dung mạo của Diễm Nương, Long Kí Vân rốt cục hiểu được vì sao thê tử của mình đối khuôn mặt này của hắn không hề phản ứng, nếu một người đối với khuôn mặt tuyệt diễm lành lạnh này vài năm còn có thể bảo trì tâm tình bình tĩnh, trên cơ bản liền đủ để chứng minh ng