o, ý là nàng đã báo hếttất cả cho hắn rồi đấy, hắn nên thức thời một chút mà biến đi thôi. Hơn nữa,nàng nói một đống một hồi như vậy nhưng cũng như chưa nói, không có bất kỳ tintức nào đáng giá, bên ngoài giống như được bao bọc bằng một lớp dầ trơn bóngkhông lưu dấu tay, mà gió thổi cũng chẳng lọt. Nàng ta đang cố tình giấu giếmhay vì còn có ẩn tình khác? Xem ra chỉ có thể từ từ điều tra, gia nghiệp củaTrần gia không cho phép dung nạp một người có lai lịch không rõ ràng.
“Cô nương có bất cứ yêu cầu gì xin cứ nói với Ngô tổng quản, chớ để Trần giachúng ta làm chậm trễ việc ân nhân.”
“Ta nhớ rồi, đa tạ nhị công tử.” Không trả lời lại, Liên Kiều tiếp tục cử bútviết chữ.
Trần Tiếu Bắc nhìn sâu nàng một cái rồi xoay người rời đi, đi tới cửa việnlại chợt xoay người nói: “Buổi tối ta sẽ sai người thỉnh cô nương đến đại sảnhhọp mặt gia đình một chút, uống chút rượu nhạt, một mặt là để đón gió tẩy trầncho gia phụ, một mặt cũng là để hoan nghênh cô nương đến nhà. Xin cô nương nểlời.”
Sau khi Trần Tiếu Bắc đi khỏi, Liên Kiều mệt mỏi nên nằm dài trên giường ngủmột lát. Nhưng giấc ngủ này vô cùng không yên ổn, mấy lần trong giấc một, nàngbị một đôi mắt xanh lam giận dữ, kinh ngạc vô cùng, đau đớn vô cùng đánh thức.Nàng cười khổ, hắn từng nói hắn trúng một độc dược tên là “Liên Kiều”, bây giờnhìn lại thì ra nàng mới là người trúng độc hắn nha!
Buổi tối, Liên Kiều được thỉnh tới đại sảnh dùng bữa tối. Trên bàn tròn trongphòng khách, Trần lão gia ngồi ở ghế đầu, bên phải là Trần Tiếu Bắc, sau đó theothứ tự là đại tẩu Vân Nương và Nhị cô nương Trần Tâm Ngưng. Bên cạnh Trần TâmNgưng còn có một nữ tử, mặt mày thật thanh tú, như một đóa hoa lan ẩn dật nơihẻo lánh, đẹp đẽ mà thuần khiết. Vị trí bên trái Trần lão gia để trống, chắc làchỗ dành riêng cho vị Trưởng Tử thường xuyên ra ngoài. Liên Kiều rất thức thờiđi đến chỗ ngồi bên cạnh cô gái xa lạ ngồi xuống, nhưng lại bị ông lão ngănlại.
“Vũ cô nương, tới chỗ này ngồi đi!” Chỉ vị trí bên trái mình.
Quét mắt nhìn lướt qua mọi người trên bàn, trừ trong mắt Vân Nương bắn ra mộttia ghen ghét, còn những người khác thì cũng không có gì khác thường.
Thầm than một tiếng, Liên Kiều bất đắc dĩ dời bước, ngồi vào chỗ bên cạnh lãogia. Xem ra mới vừa chân ướt chân ráo đến đây mà nàng đã đắc tội với một ngườirồi đây nè.
“Vũ cô nương là khách quý của Trần phủ chúng ta, bất kỳ yêu cầu gì của cônương đều không được chậm trễ. Nếu có người nào bất kính với Vũ cô nương cũngchính là bất kính đối với ta, nhớ rõ chưa?” Lão ông nói rất uy nghiêm, ánh mắtlạnh lùng đảo qua những người ngồi quanh bàn, ai cũng cung kính
“Nhi tử (con dâu, nữ nhi, tiểu Thanh) nhớ rõ ạ.”
“Tiểu Thanh, vị này chính là Vũ cô nương, ngươi làm quen một chút đi, lúcchiều ngươi không có mặt ở đây.” Trần Tiếu Bắc bày ra dáng vẻ công tử nho nhã,dùng một thanh âm lành lạnh mà dặn dò.
Cô gái xinh đẹp ngượng ngùng thầm liếc Trần Tiếu Bắc một cái, nhẹ nhàng đứngdậy đi tới trước mặt Liên Kiều, nhún người: “Tiểu Thanh xin chào Vũ cônương.”
Liên Kiều cũng đứng dậy đáp lễ: “Tiểu Thanh cô nương đừng khách khí, lần đầutiên gặp mặt, sau này xin chăm sóc nhiều hơn!”
“Tiểu Thanh là cháu gái của gia phụ, đã ngụ tại đây rất lâu rồi.” Trần TiếuBắc giới thiệu.
Gật đầu một cái chào nhau, hai người trở về vị trí ngồi cũ của mình.
Thức ăn đừng bày lên từng món một, thịt bò thăn bách hợp, cua hấp dầu, cáchiên dầu hạt thông, sườn cừu áp chảo, đầu cá sốt tiêu Tứ Xuyên, óc heo chiênđậuhũ, thịt gà hấp hạt dẻ, da vịt quay...
Món ăn phức tạp, tinh tế, có thể nói toàn vẹn cả về sắc, hương, vị. Nhưngtrong mắt Liên Kiều thì lại thật sự không ổn chút nào. Thấy ông lão rửa tay xongchuẩn bị ăn cơm, Liên Kiều bật thốt lên: “Lão gia ngày nào cũng ăn những thứ nàysao?”
Trần lão gia rõ ràng hiểu sai ý nàng, khẽ mỉm cười nói: “Đúng vậy, những thứcăn này trong nhà ngày nào cũng chuẩn bị, không phải là vì ngươi mà cố ý làm đâu.Vũ cô nương đừng quan tâm, chỉ để ý ăn nhiều vào!”
Liên Kiều cau mày, nhẹ giọng nói: “Những thức ăn này không thích hợp cho lãogia ăn đâu.”
“Hả?” Trần lão gia vừa nhấc đũa liền đặt xuống lại, nghi hoặc nhìn nàng khônghiểu. Những người còn lại quanh bàn cũng đều chú mục nhìn nàng, trong ánh mắtTrần Tiếu Bắc thoáng qua một tia sáng rực.
Gật gật đầu, Liên Kiều nói tiếp: “Những thức ăn này quá dầu mỡ, mỡ sẽ đẩylượng cholesterol tăng cao, vừa bất lợi cho tiêu hóa, mặt khác cũng sẽ khiến chomáu sinh ra nhiều chất rắn lắng đọng. Những tạp chất này bám vào thành mạch máu,dẫn đến tắc động mạch. Ta đoán bệnh tim của lão gia hơn phân nửa là bắt nguồn từcách ăn uống.”
Một phen phân tích như thế khiến mọi người quanh bàn nghe mà ngơ ngác nhìnnhau, lại nghe Liên Kiều nói tiếp: “Những thức ăn này nếu chỉ thỉnh thoảng ănmột chút cũng không sao, nhưng nếu ăn quanh năm suốt tháng thích tụ lại thànhbệnh. Lúc còn trẻ ăn nhiều, khi lớn tuổi sẽ phản ảnh dưới các hình thức suy kiệtchức năng cơ thể, vô cùng bất lợi với sự kiện khang của thân thể.”
Một lúc sau, chỉ nghe được thanh âm lạnh lùng của Trần Tiếu Bắc ra lệnh:“Người đâu, dọn các món ăn mặn xuống, chỉ để lại rau dưa là đủ.”
Chương 55: Quý Phi
Thân thể của Trần lão gia từ đó được giao hoàn toàn cho Liên Kiều xử lý, mỗingày đều bắt mạch sớm chiều, rồi sau đó viết xuống phương thức nấu món ăn kiêngkhem cho phòng bếp, phòng bếp cứ dựa theo thực đơn Liên Kiều đưa ra mà nấu ăn.Cách phòng ngừa bệnh tật tốt nhất chính là thông qua ẩm thực, ít thức ăn mặn, ítdầu mỡ, ít muối, ít đường, lấy món nhẹ làm chủ. Cũng vì vậy, sự có mặt của LiênKiều đã thay đổi thói quen ăn uống của Trần phủ.
Đồng thời, Liên Kiều còn sai người làm một đường đi nhỏ bằng đá cuội trongsân viện của lão gia, ngày nào cũng cùng với Trần lão gia đi chân trần bên trênmột lúc để xoa bóp huyệt vị nơi lòng bàn chân, hầu cường thân kiện thể.
Ngoài ra, quan trọng nhất chính là Liên Kiều đã tự tay luyện chế được ‘hộ tâmhoàn’ có tác dụng rất lớn. Một lần Trần lão gia lại đột nhiên phát bệnh tim, saukhi nuốt ba viên dược hoàn thì lập tức thấy được hiệu quả. Nhưng Liên Kiều biết,thuốc này cũng chỉ là vì hiện tại thân thể lão gia còn chưa sinh ra sự lệ thuộcđối với dược vật của nàng, chỉ cần ít lâu sau, khi cơ thể đã bắt đầu thích ứngvà làm quen, hiệu lực của thuốc sẽ giảm đi nhiều.
Chỉ thế thôi mà ông lão đã xem Liên Kiều như thần, sự tin tưởng đối với nànglại tăng thêm mấy phần, người Trần phủ từ trên xuống dưới cũng thật sự tâm phụckhẩu phục y thuật của Liên Kiều, ai nấy đều đối xử với nàng như khách mời danhdự.
“Vũ nha đầu, ngươi thật sự rất có bản lãnh đó! Đường sỏi này ta đi riết thànhnghiện, cảm giác toàn thn phấn chấn rất nhiều.” Chẳng biết từ lúc nào, Trần lãogia không còn gọi Liên Kiều là Vũ cô nương nữa mà đã biến thành Vũ nha đầu. Cáchgọi này thể hiện sự thân cận, hiển nhiên đã coi nàng như người trong nhà.
“Lão ông khen trật rồi, đây chỉ là một loại biện pháp để xoa bóp lòng bànchân thôi.” Mặc dù Trần Quắc Phong đối với nàng tin tưởng như người nhà, nhưngtrong lòng nàng hiểu được, một đại thương gia như lão, sự nghi kỵ đối với ngườikhác rất nặng, nàng chưa phải đã vượqua hoàn toàn.
“Ta vẫn cảm thấy, để cho ngươi sống khép mình trong phủ thật sự là ủy khuấttài nghệ.”
Lão đầu này quá tinh khôn, đến bây giờ vẫn còn đang muốn dò xét nàng.
“Ta vốn chính là một thầy lang lãng du, không có chỗ ở cố định, có thể đượclão gia nâng đỡ chứa chấp trong phủ là đã thật vô cùng cảm kích r