t lên vai cảhai, cảm nhận được sự run rẩy. – “Từ khi nào mà mẹ quản luôn cả nhữngchuyện này?”
“Con ăn chơi chưa đủ sao? Sao không mau kết hôn, mà suốt ngày cứ bao dưỡng tình nhân?”
“Chuyện này mẹ không cần quản, sao không ở cạnh cha chăm sóc mà lại chạy về đây?”
“Cha anh có tôi hay không cũng đâu quan trọng, nếu tôi không ở đây, tôi không biết anh sẽ lại bày ra những trò gì”
“Mẹ về trước, chuyện gì thì nói sau, hôm nay con rất bận không có thời gian cho mẹ.”
“Tôi giờ phải đi ngay, còn chuyện của anh xin giải quyết cho sạch sẽ,lần sau khi về nhà mong là không phải rửa mắt nữa.” – Nói xong bà đithẳng ra cửa.
“Làm em sợ rồi” – Hắn nhìn Nhược Thi, khi nhận được điện thoại của dìHân, hắn lặp tức chạy như bay về nhà, biết rõ mẹ mình sẽ không để yêncho cô. Nhưng không ngờ Tiểu Cách cũng ở đây nên sự công kích của bàcũng sẽ tăng thêm nữa.
“Em cùng Cách Cách ăn sáng rồi ra ngoài dạo đi, anh phải trở lại công ty, đừng lo không có gì nữa đâu.”
Nhược Thi gật gật đầu, mới ngũ dậy chưa rõ sự tình gì là đã bị dội bomlàm cô cũng muốn đi mổ não. Nhưng họ thật là người thân sao? Thái độ sao lãnh đạm tới vậy, mà cô cũng không muốn quản nhiều việc.
Cả buổi sáng Cách Cách cứ kéo cô đi hết chỗ này tới chỗ kia, xem ra cônàng cũng chịu nhiều áp lực vì cuộc chạm mặt lúc sáng lắm đây nên giờmới tranh thủ giải tỏa, khổ nỗi cô cứ bị lôi đi.
Mua sắm đã chán, cả hai cùng vào một quán nước sang trọng, khung cảnhthì yên tĩnh, màu chủ đạo của quán là xanh lục, bên trong có nhiều hoavà những chậu cây xanh. Đang phổi phù phù vào tách trà hoa nóng hổi thìnghe được tiếng nói quen thuộc – “Tiểu Cách, Thi Thi.”
Cả hai quay lại, cùng mỉm cười – “Chị Linh.”
Đây là lần đầu gặp chị ngoài đường, chị mặt một chiếc váy liền màu tímôm sát người, chân đi đôi giầy không quá cao, trang điểm cũng có phầnnhạc, khác hẳn hình tượng bà chủ của quán bar. Hôm nay chị còn dẫn theomột cậu nhóc 3 tuổi – Gian Tiểu Minh.
“Tiểu Minh đến đây nào” – Cách Cách dang tay ra đón thằng nhóc, nó vui vẻ lao đến.
“Đây là con chị?” – Nhược Thi hỏi
Chị Linh gật đầu – “Ừm, nhưng nó rất ít nói, lại sợ người lạ”
Cách Cách dẫn Tiểu Minh đi xung quanh tham quan – “Chút nữa em sẽ quay lại, hai người cứ nói chuyện”
Đợi Cách Cách đi rồi, Linh lên tiếng – “Chuyện của em và Hạo Thần, chị đã biết” – Cô mỉm cười.
Nhược Thi nghĩ đây là tình cảnh gì, tình nhân cũ vs tình nhân mới a? Cô cũng chỉ gật nhẹ rồi cười.
“Chị trước đây, là số một trong lòng anh ấy, tuy rằng chỉ là tình nhân, nhưng cũng là hơn hẳn những người khác.” – Linh nói tiếp
Nhược Thi thấy bầu không khí khác hẳn, là gì đây, đang khẳng định vị trí với cô à? Nhược Thi vẫn im lặng nên Linh nói tiếp.
“Vì em là bạn thân của Tiểu Cách, nếu sau này Hạo Thần chán ghét bỏ rơiem, thì Tiểu Cách sẽ thấy rất khó sử, một người là bạn, một người làcậu.”
“Chị Linh, em không hiểu ý chị lắm” – Nhược Thi tự trách, dạo gần đây chẳng hiểu sao đầu óc cô rất kém.
“Chị nghĩ trước khi em yêu sâu đậm Hạo Thần thì nên rút lui đi, đợi đếnsau này không bỏ được, người đau khổ sẽ là em, người khó sử nhất sẽ làTiểu Cách … chị không muốn Tiểu Cách không vui, nó như em gái chị. Vàcòn …” – Linh ngưng một chút, rồi nhìn thẳng vào mắt Nhược Thi nói
“ … trong lòng Hạo Thần, vẫn luôn là chị thôi.”
Giờ thì Nhược Thi mới sáng tỏ, trên đầu hiện lên mấy chục cái bóng đènsáng rực. – “Chị Linh, em hiểu ý chị rồi, nhưng mà … chị đã có gia đình, sao lại còn nói ra những lời này?” – Mà tự nhiên lại lôi Cách Cách vàolàm gì, Nhược Thi định nói nhưng thôi.
“Phải, chị đã có gia đình, nhưng Hạo Thần vẫn không bỏ mặc chị, vẫn tìmđến chị, vậy càng khẳng định anh ấy chỉ có chị, nên chị không muốn emphải chịu ủy khuất.”
Nhược Thi bị những lời nói này kích động, tâm hơi trùng xuống, không biết nói gì chỉ biết gật đầu qua loa.
Hôm nay là ngày gì? Mà cô bị từng người một giáo huấn. Nhưng thật sự, cô đâu thể sánh bằng Linh, địa vị của chị ấy thật vững vàng. Ngày nào HạoThần cũng tìm chị ấy, nếu đã yêu chị ấy như vậy thì sao để chị ấy lấyngười khác. Đã nói là không muốn quản nhiều mà sao rắc rối cứ tự tìmđến.____________
Đến tối, Nhược Thi thay một bộ váy mà Hạo Thần đã mua sẵn cho cô, chiếcváy mày hồng nhạt kèm với một bông hoa được cài ở ngực, chân váy dài phủ gối cùng với đôi giầy cao gót. Cô cùng Cách Cách bước lên xe của ThiênLa, đi đến một nhà hàng Nhật.
Một bàn 5 người ngồi, thật ngượng ngùng. Vị trí ngồi cũng thật khéo,Nguyên Nhu ngồi giữa Thiên La và Cách Cách nên làm mặt cô cứ hầm hầm,thật đáng yêu.
Đồ ăn được dọn lên, cũng không ai nói lời nào, Cách Cách thì ăn khôngngừng nghỉ, ăn hết cứ gọi tiếp, quyết tâm làm cho Nguyên Nhu phải cháytúi.
Thấy vậy Thiên La mới nhắc nhở - “Cách Cách, em ăn nhiều đồ tươi sống bụng sẽ đau đấy”
Chương 12
Cách Cách bĩu môi – “Kệ em, không cần anh quản. Cũng đâu phải anh trả, hay anh đau lòng dùm túi tiền người ta”
Nghe vậy Thiên La hiểu cô đang giận, nên không nói nhiều nữa. Nhược Thithầm nghĩ Cách Cách thật ngốc, biểu lộ ra mặt vậy không sợ Hạo Thần nhận ra sao. Mà dù sao hắn cũng biết hết rồi còn gì.
“Cách Cách, em thích thì cứ gọi thêm, chị không ngại đâu.” – Nguyên Nhu nói.
Cách Cách không trả lời. Nguyên Nhu nói tiếp – “Thiên La, chút có thể nhờ anh đưa về không? Lúc nãy đến em không đi xe”
“Được” – Thiên La không từ chối, hừ cái tên đáng ghét. Cách Cách liếcmột cái, mặt giận cũng đỏ lên, hắn xem cô là không khí sao?
Hạo Thần nói – “Tiểu Cách, vậy cậu sẽ đưa con về.”
Cách Cách không trả lời, chỉ lo nhìn xuống sàn, Nhược Thi cũng hết cách, cô căn bản đâu biết chuyện này là sự tình gì đâu mà chen miệng vào đành để Cách Cách tạm chịu ấm ức đi a.
Nguyên Nhu nhìn Cách Cách cười nhẹ, rồi gấp thức ăn vào chén của ThiênLa – “Thiên La, anh ăn nhiều chút, dạo này anh bận nhiều việc ăn uốngcũng không đầy đủ. Vậy sẽ không tốt cho sức khỏe.”
“Cám ơn, em cũng vất vả không ít mà.” – Thiên La cũng gấp vào chén Nguyên Nhu.
Thiên La đùa à? – Nhược Thi nghĩ, sao ai cũng dư xăng để đem đi đốt nhà vậy.
“Anh thật chu đáo, quen được anh thật tốt. Thiên La!” – Nguyên Nhu đắc ý nói, có phần nhấn mạnh vào chữ quen.
Khóe mắt Cách Cách đã ửng hồng, cô thấy thật muốn dùng cục tẩy để tẩy đi hết mặt mũi của Nguyên Nhu, nụ cười của cô ấy thật khiến người ta cămghét.
“No rồi, vậy tôi về trước” – Cách Cách đứng dậy chạy ra ngoài.
Nhược Thi định đuổi theo thì bị Hạo Thần ngăn lại – “Thiên La, cậu đixem đi, buổi tối ngoài đường một mình nó không an toàn đâu”
Như chỉ đợi Hạo Thần lên tiếng, Thiên La lập tức lao đi. Nguyên Nhu thìcó hơi hụt hẫng. Nhược Thi nói – “Chị Nguyên Nhu, hay là chúng ta đichung xe”.
Nguyên Nhu mỉm cười gật đầu, xem như kế hoạch đêm nay thất bại. NhượcThi lén nhìn Hạo Thần, chẳng biết hắn nghĩ cái gì, hắn là đang tạo cơhội cho hai ngươi kia sao, chắc mình không lầm chứ.
Sau khi về biệt thự, Nhược Thi nhận được điện thoại của Cách Cách nói là đã về nhà, Cách Cách bảo cô đừng lo, nói là cô rất giận vì rõ ràngThiên La không xem cô ra gì nữa, nói anh đã thay đổi không chịu để ý cảm xúc của cô, trước mặt cô mà dám quan tâm cô gái khác, đã hứa không được có quan hệ gì với Nguyên Nhu vậy mà lại nhận lời đưa cô ấy về. NhượcThi liền ôm bụng cười vì kiểu ghen con nít này thì liền bị Cách Cáchmắng tới tấp.
Nguyên Nhu và Thiên La rõ ràng làm việc cùng nhau, bảo không có quan hệgì thì là không thể rồi