br />
"Sao anh không nói với em?" Lương Tuấn hồ nghi trừng Địch Kiệt.
"Em cả ngày lẫn đêm chạy trốn không thấy bóng dáng, anh nói với ai?" Địch Kiệt liếc mắt oán trách.
Lương Tuấn chẳng nói gì gật đầu một cái.
"Cái này mới bất ngờ ——" Địch Kiệt lấy ra một quyển sổ dày ."Em đoán một chút xem, ai sẽ nằm trong hàng ngũ tranh tài?"
"Lâm Chí Linh?" Ừ, gương mặt không tệ, nụ cười ngọt ngào, vóc người đẹp không thể phản đối —— anh thích loại phụ nữ xinh đẹp này.
"Cầu xin em tỉnh ngộ đi!" Địch Kiệt hậm hực liếc anh một cái. "Thay vì khiến người tiêu thụ nhìn khuôn mặt, anh tình nguyện bớt chút thời giờ đi tìm một người phát ngôn hoàn toàn mới, đại diện tinh thần của công ty, tươi trẻ có sức sống, phong phú nhiều thay đổi ——" anh càng nói càng hưng phấn.
"Rốt cuộc là ai?" Lương Tuấn không kiên nhẫn cắt đứt mộng ban ngày của Địch Kiệt.
"Là Sở Mạn Hà!" mặt Địch Kiệt hả hê tuyên bố đáp án."Như thế nào? Đủ giật mình chứ? !"
"Cô ấy là người mẫu?" Lương Tuấn ngây ngẩn cả người.
Trong tấm hình là gương mặt hoàn mỹ, dáng vẻ mảnh khảnh thon thả yểu điệu.
"Lần đầu tiên nhìn thấy tư liệu của cô ấy thì anh cũng bị dọa giật mình." Địch Kiệt nhìn tấm hình, không thể tưởng tượng nổi lắc đầu một cái.
"Tại sao là cô ấy?" Chẳng biết tại sao, trong đầu Lương Tuấn có loại cảm xúc khác thường không nói ra được.
"Không phải do anh quyết định, đó là do chuyên viên đi đến các công ty người mẫu nhờ họ đề cử người thích hợp."
"Cho nên sẽ có một cuộc tuyển vai, quay phim thử?"
"Đúng vậy, đầu óc của em cuối cùng cũng có chút chỗ dùng." Địch Kiệt vui mừng vỗ vỗ Lương Tuấn. "Anh gần đây còn phải bận quản lý công ty mới ở đại lục, cho nên chuyện này muốn em toàn quyền xử lý."
"Em biết rồi." Lương Tuấn gật đầu một cái.
"Đúng rồi, Em gần đây cùng Sở Mạn Hà có khỏe không?" vẻ mặt Địch Kiệt mập mờ nhìn anh."Ngày đó em chạy theo, rất lâu mới trở về, có phải hai người ——"
"Bọn em chẳng có cái gì cả. Cô ấy không như trong tưởng tượng của anh." Ngay cả anh cũng không phát hiện, trong giọng nói của mình lại quái dị cứng ngắc.
"Đây là ý gì?" Không phải như anh nghĩ? Vậy rốt cuộc là như thế nào?
"Cô ấy không đơn thuần như vẻ bề ngoài."
"Cầu xin em nói rõ hơn một chút, anh càng nghe càng hồ đồ." Địch Kiệt bất mãn la hét nói.
"Anh không cần biết quá nhiều, tóm lại, chuyện này em sẽ toàn quyền phụ trách." Vẻ mặt của anh lại có sự nặng nề cùng nghiêm túc hiếm thấy.
Nhận lấy tài liệu trên tay Địch Kiệt, ánh mắt anh không tự chủ được mà cười nhìn cô gái vui vẻ trong hình. Sở Mạn Hà trong hình, tự tin bày ra tư thế yêu kiều mỹ lệ, chuyên nghiệp không chê vào đâu được.
Trong lúc bất chợt, anh đã hiểu! Thì ra là vậy!
Cô muốn có được hình tượng nữ chính quảng cáo, cũng biết anh là Phó Tổng giám đốc công ty, có một nửa quyền quyết định, cho nên không những lần đầu tiên gặp mặt đã quyến rũ anh, ngược lại còn chạy theo Địch Kiệt lấy lòng.
Nhưng mà, anh thật sự rất khó tưởng tượng, cô gái dễ dàng đỏ mặt như vậy, tuy nhiên tâm cơ lại sâu nặng như thế, cô cố gắng bình thản, mấy lần gặp mặt, thậm chí ngay cả một chữ cũng không nói.
Xem ra, cô theo trường phái hành động, cũng rất giỏi về chiến thuật, chỉ là, đụng phải Lương Tuấn anh, sợ rằng chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu phục tùng.
Nhưng mà, anh không có ý định vạch trần, coi như nhìn một tuồng kịch đi, anh thật sự rất muốn xem một chút, không tiếc dùng thân thể tới tranh thủ cơ hội, đến tột cùng có bao nhiêu bản lãnh? !
Ngón tay dài không khỏi sờ khuôn mặt trên hình, giống như cảm nhận được da thịt mềm mại, má lúm đồng tiền mỉm cười ngọt ngào, cùng với dáng vẻ này khiến cho người ta mê luyến ——
"Lương Tuấn?"
Bên cạnh thình lình có tiếng kêu vang lên, làm cho anh vội vàng rụt ngón tay về.
"Anh đang hỏi em, rốt cuộc là em có nghe hay không vậy?" Địch Kiệt ngồi trên bàn làm việc trừng mắt Lương Tuấn.
"Cái gì?" Lương Tuấn làm bộ không chút để ý hỏi.
"Anh nói, thời gian trước em mất ví da, hiện tại như thế nào?"
"Ví da bị ném ở trong ngõ hẻm, bên trong tiền mặt không thấy ’
"Thật may là chỉ là mất tiền." Địch Kiệt không để tâm."Thẻ tín dụng không có bị trộm, giấy tờ cũng không mất coi như trong cái rủi có cái may ——"
"Có người cầm chứng minh của em đi vay nặng lãi mượn hai mươi vạn." Anh bình tĩnh nói."Ngày hôm qua người ta tìm tới em."
"Hả?" Địch Kiệt trợn mắt, mặt không dám tin."Vậy em báo cảnh sát chưa?"
"Ừ." Lương Tuấn gật đầu một cái, tròng mắt đen như có điều suy nghĩ khẽ nheo lại."Người này tương đối lớn mật, em nhất định phải tìm ra tên đó."
"Ừ." Địch Kiệt hơi trầm ngâm, đột nhiên ý tưởng lóe lên."Có muốn mời Huy tín xã đi điều tra? Trên đời này không có gì bọn họ không tìm được."
"Anh nói đúng!" Lương Tuấn gật đầu một cái.
Mời Huy tín xã ra tay, làm cho cái tên dám trêu đùa Lương Tuấn anh đây còn trốn được nơi nào!
Anh sẽ để cho tên đó trả giá thê thảm!
Chương 5
Không khí tốt đẹp trong phòng ăn, tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng như dòng chảy, ánh sáng yếu ớt tăng thêm sự thần bí, trên bàn là hình ảnh chập chờn của những cây nến tạo nên lãng mạn.
Trong không khí có mùi thơm hoa cỏ, cổ điển hoa lệ lại trang hoàng vui tai vui mắt, bốn phía truyền đến những giọng nói nhỏ nhẹ của những tân khách, nhìn ra được họ đều tới từ xã hội thượng lưu.
Một phục vụ ưu nhã bưng hai đĩa điểm tâm ngọt về phía bàn ăn an tĩnh nhất.
"Lương tiên sinh, đây là món điểm tâm ngọt!"
Phục vụ cung kính nói, đem hai đĩa điểm tâm tinh sảo đặt lên bàn.
"Cám ơn!"
Nhìn đĩa sứ trắng noãn cao cấp cùng với màu sắc món ăn, Sở Mạn Hà không nhịn được than lên.
"Thật là xinh đẹp!"
Đường cát trắng trong như tuyết chạy dọc quanh đĩa sứ, bên trong là nhân kem, chocolate trắng gọn gàng rơi vãi xung quanh, hai nửa dâu tây làm thêm vào, làm màu sắc tương phản giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Cả đêm ngồi trên ghế nhung thật là thoải mái, Sở Mạn Hà lại cảm thấy toàn thân đều lâng lâng.
Đây thật là bữa tối hoàn mỹ.
Ánh nến âm nhạc, rượu ngon món ngon, còn có một chàng trai anh tuấn khôi hài, cẩn thận quan tâm làm bạn, tất cả hoàn mỹ này thật không thể tưởng tượng nổi.
Cô không biết anh sẽ dẫn cô đến nhà hàng Pháp, có thể nghĩ, phí bữa ăn này không thể không tốn kém.
Chỉ là những món kia nồng đậm ngon miệng, suất ăn lại vừa đủ, không khí vô cùng lãng man bay bổng, coi như vét sạch bóp tiền, cô cũng cảm thấy rất đáng giá.
"Đây là cái gì?" Sở Mạn Hà tò mò mà ngượng ngùng liếc Lương Tuấn một cái.
Đối với bữa ăn cao cấp nước Pháp này, cô thật sự là không biết gì cả.
"Souf¬fle." Tiếng Pháp lưu loát thốt lên, giọng nói đặc biệt êm dịu, làm cho lòng cô như cuộn lên một dòng nước dâng trào.
"Phiên dịch ra là ‘ Hương Thảo thư dặm Anh ’."
Anh khẽ mỉm cười, bên môi nâng lên đường cong mê người, ưu nhã rồi lại phóng đãng, một loại tuyệt đối mâu thuẫn rồi lại khác thường hấp dẫn người nhìn.
Sở Mạn Hà không nhịn được mà mặt hồng tim đập, nhìn chằm chằm anh.
Người đàn ông này thật sự lạ lùng, anh ta nhìn như thanh thản, thong dong, rồi lại làm cho người ta cảm thấy có lực ảnh hưởn