g nõn mịn mà của cô cũng sắp làm Ngự Am không khống chế được.
“Chủ nhân... A, anh làm cái gì!” Chỉ Nhu còn muốn dùng hết mị lực, Ngự Am đã lấy tốc độ nhanh nhất phủ áo sơ mi lên trên người cô, sau đó đẩy cô về phòng của mình.
“Cô đi ngủ sớm một chút!” Anh thay cô đóng cửa lại, trước khi rời đi bỏ lại câu này.
“Này! Ngự Am!” Chỉ Nhu còn không kịp gọi anh, Ngự Am đã chạy về phòng mình.
Tại sao có thể như vậy? Là cô không đủ hấp dẫn người sao? Cô buông tay, lớn mật diễn xuất như vậy, Ngự Am thế nhưng còn lạnh lùng từ chối cô? Không phải là... Anh thật sự không có hứng thú, không có khả năng với phụ nữ chứ? Nếu là như thế này, vậy mọi chuyện xảy ra trước đó giữa bọn họ tính là gì? Chỉ Nhu vọt tới cửa phòng Ngự Am, không ngừng gõ cửa.
“Anh mở cửa! Để tôi đi vào! Để tôi đi vào!” Chỉ Nhu không phục đập cửa, không ngờ Ngự Am tựa như ăn quả cân quyết tâm, không thèm quan tâm cô.
Gã đàn ông đáng giận này! Lại làm cho chiêu lần đầu tiên ra mắt của cô chịu khổ. Thật lâu sau, thấy Ngự Am không có ý định mở cửa, Chỉ Nhu cô đơn cúi đầu, lòng tràn đầy mất mát dẹp đường hồi phủ.
Tại sao có thể như vậy? Không giống như cô tưởng tượng…
Nha đầu chết tiệt này cuối cùng cũng im lặng. Trời biết anh muốn cô biết bao! Nếu không phải vì bảo toàn thanh danh cho cô, anh đã sớm đẩy cô lên giường, hung hăng “muốn” người phụ nữ thật sự là một chút ý thức hiểm nguy cũng không có! Lại còn dám quyến rũ anh. Nghĩ đến làn da trắng nõn, thân thể mềm mại nhỏ nhắn của cô, dục hỏa của Ngự Am trong nháy mắt cháy đến cực điểm. Người phụ nữ kia thật sự là hại thảm anh. Nhìn màn hình máy tính chi chít từ tiếng Anh, một câu cũng không để vào mắt, trong đầu tất cả đều là bóng hình xinh đẹp gần như trần trụi của nha đầu Chỉ Nhu kia ——
~~~~o0o~~~~
Thất bại là mẹ của thành công, sau một đêm trắng sầu lo cân nhắc, Chỉ Nhu không ngừng tự kiểm điểm, nhất định là mình chọn không đúng thời cơ. Tục ngữ nói ăn no sinh dâm dục, cô nhất định phải thừa dịp Ngự Am cơm nước xong sau đó trực tiếp xuống tay, mới có thể nắm anh vào lòng bàn tay.
Nhớ tới tài phú không cần sầu lo ăn mặc kiếp sau, Chỉ Nhu khuyên mình nhất định phải lại thử một lần. Cách mạng mười một lần mới thành công, cô mới thử qua một lần làm sao có thể nhanh nhận thua như vậy. Hơn nữa Chỉ Nhu tin tưởng Ngự Am có cảm giác với cô, nếu không anh vì sao lại hôn cô. Chỉ Nhu đặc biệt chuẩn bị rượu vang, hải sản, vì muốn kích thích tính dục bừng bừng phấn chấn của anh.
Thế nhưng, cũng đã qua thời gian bữa tối, tại sao Ngự Am vẫn chưa về nhà?
Mặc kệ Chỉ Nhu chờ trái ngóng phải, nhưng vẫn không trông mong được Ngự Am trở về.
Anh đi đâu vậy? Gọi điện thoại cũng không nghe... Chỉ Nhu ngồi xếp bằng trên sofa có chút mệt nhọc ngáp một cái.
Hai ngày này luôn luôn suy nghĩ đến việc quyến rũ anh, khiến cho mình mất ngủ nghiêm trọng. Cứ nghỉ ngơi trước một chút đi! Dù sao cũng phải giữ lại một chút lực chiến đấu hăng hái. Vì thế Chỉ Nhu nửa tựa vào sofa, nặng nề ngủ.
~~~~o0o~~~~
Đêm khuya Ngự Am mới từ công ty về nhà.
Vì trốn tránh tiểu ác ma mê hoặc lòng người trong nhà kia, anh vẫn tăng ca đến rạng sáng, sợ chính là mình một lần mất suy nghĩ, làm ra chuyện hối hận không kịp! Thật vất vả chờ đến khi Chỉ Nhu đi vào giấc ngủ, Ngự Am mới giống kẻ trộm lén lút đi từ công ty về.
Anh không biết mình vì sao phải hành hạ mình như vậy, nếu sự tồn tại của cô gây phiền phức cho anh như thế, vì sao anh không đuổi cô ra khỏi nhà? Lúc trước khi gặp cô, sự tuyệt tình xua đuổi hiện nay không còn sót lại chút gì.
Mở cửa, cõi lòng anh đầy hối hận... Khi bữa tối ánh nến lãng mạn trình hiện ở trước mặt anh, Ngự Am không khỏi choáng váng.
Hải sản, rượu vang, nến? Anh nhíu mày thật chặt, nghĩ rằng người phụ nữ này rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Trên sofa là vật nhỏ cuộn tròn, cùng với tiếng ngáy thật nhỏ truyền đến trong màn đêm yên tĩnh nói cho Ngự Am, tiểu nha đầu này chờ anh rồi ngủ trong phòng khách, lúc này nội tâm anh nảy lên một chút áy náy.
Ngự Am nhăn mi, không hiểu cô nàng này thần kinh sao lại lớn như vậy! Luôn làm chút chuyện ngu xuẩn khiến anh dở khóc dở cười. Đi đến trước mặt cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn say ngủ của cô, đôi môi phấn hồng non mềm hơi bĩu ra, da thịt trắng mịn, nhưng lại làm cho anh có xúc động muốn âu yếm... Không! Tuyệt đối không được! Anh đã hạ quyết tâm kéo khoảng cách với cô, tuyệt đối không thể dễ dàng dao động. Lướt qua vật nhỏ ngủ say, anh đè nén xúc động muốn ôm cô, trở về phòng… Đi tới cửa, anh lại quay đầu nhìn nhìn Chỉ Nhu cuộn mình trên sofa.
Cô ngủ đến sáng như vậy chắc chắn toàn thân đau nhức, không thể động đậy.
Quên đi! Coi như Ngự đại thiếu gia lòng từ bi, quảng đại, làm việc thiện đi. Vì thế Ngự Am lại vòng quay về bên người Chỉ Nhu, buông cặp tài liệu, cúi người ôm cô.
Người phụ nữ này sao có thể nhẹ tựa lông chim chứ? Cô không phải mỗi bữa đều ăn hai bát cơm sao?
Chỉ Nhu ngủ say chạm vào lồng ngực ấm áp của Ngự Am, lập tức cọ cọ người tiến vào.
Xúc cảm như chim nhỏ nép vào người, nhưng lại làm cho trái tim Ngự Am an tĩnh như mặt nước có chút cảm động không tên... Ngự Am không tự giác được vươn tay, ôm Chỉ Nhu trong lòng càng chặt, mãi đến khi đi vào phòng cô, anh còn sa vào trong cái ôm mà quên đặt cô xuống giường.
Cho đến khi Diệp Chỉ Nhu trong lúc ngủ mơ hơi hơi mở mắt ra, tiêu cự mơ hồ nhìn thấy người ôm mình là Ngự Am, anh mới giật mình thấy bản thân đã ôm cô đứng ở mép giường hồi lâu.
“Anh... Tan tầm?” Chỉ Nhu ngáp một cái sau đó nói.
“Ừ, cô đi ngủ sớm một chút đi! Lần sau không nên ngủ ở phòng khách để tránh cảm lạnh” Anh đặt cô lên giường mềm mại sau đó nói.
Anh đang quan tâm cô đó! Không nghĩ tới một câu đơn giản của Ngự Am tạo khiến nội tâm cô rung động mãnh liệt như vậy! Điều này làm cho đáy mắt Chỉ Nhu hiện lên chút chua xót.
Thấy Ngự Am xoay người muốn rời đi, Chỉ Nhu khẩn trương giữ chặt anh, hơn nữa lực đạo mười phần, khiến cho anh lùi về sau hai bước, chân sau không chú ý gì, cả người ngã xuống giường.
Thấy anh ngã về phía cô. Chỉ Nhu vui vẻ vươn tay nghênh đón anh, cho anh một cái ôm thật to.
“Anh ngủ cùng người ta nhé” Chỉ Nhu xấu tính ôm chặt lấy anh, giống như không cẩn thận buông tay, Ngự Am sẽ tuột khỏi tay.
“Nha đầu đừng náo loạn, mau thả tôi ra!” Cảm nhận được bầu ngực mềm mại của cô đè lên ngực anh, dục hỏa thiêu cháy cảm quan của anh trong thời gian ngắn nhất. Ngự Am vội vàng muốn bật dậy, thế nhưng tay Chỉ Nhu tựa như dính cường lực, đẩy thế nào cũng không ra.
“Mặc kệ... Anh hại người ta đợi anh một đêm, anh phải bồi thường” Chỉ Nhu tựa đầu trước ngực, nặng nề gối lên vòm ngực tràn đầy hương vị của anh, tham lam hít lấy nhiệt độ cơ thể anh.
“Diệp Chỉ Nhu! Tôi cảnh cáo cô mau thả tôi ra, nếu không tôi nhất định sẽ làm chuyện khiến cô hối hận!”
Anh đã tự ngược mình, cưỡng chế dục hỏa đầy ngực, nhưng nếu như Chỉ Nhu không thức thời tiếp tục trêu chọc anh, anh tuyệt không dễ dàng thả hổ về núi...
Trong chốc lát, không phản ứng.
“Chỉ Nhu, mau thả tôi ra!” Anh một mặt tách tay cô ra, một mặt nói. Không lường được mười ngón của cô gắt gao nhập vào bàn tay anh. Xem ra trừ phi lấy đao chặt bỏ hai tay cô, không thì cô không có khả năng buông ra trong chốc lát. Vật nhỏ trước ngực vẫn không lên tiếng trả lời. Ngự Am có loại dự cảm không tố