Admin
[On 24/24] Lượt xem : 844 |
ng tôi cứ chênh chao và mông lung kì lạ. Tôi không nghĩ về Toàn, mà lại nghĩ về anh. Về người mà tôi đã coi là anh trai bấy lâu nay, về những quan tâm mỗi ngày, về những sự tận tình bao lâu nay. Khi tôi từng hỏi anh rằng sao anh chưa có người yêu, anh vẫn thường cười. Anh bảo rằng anh đang chờ đợi một người con gái, nhưng lại biết là chẳng thể đến được với nhau. Những câu chuyện rời rạc ghép lại, và tôi biết rằng người con gái anh nói là tôi... Bản nhạc đã kết thúc, tôi và anh cùng lặng im. Tôi cũng nghe tiếng mưa đang rơi ở bên anh, Sài Gòn và Hà Nội đều đang nhòa trong tiếng mưa ào ạt. Tôi ngồi bên khung cửa sổ rất lâu, và suy nghĩ rất nhiều. Bao lâu nay, tôi và anh đã quá thân thuộc cùng nhau, tôi cứ mặc nhiên cho rằng sự có mặt của anh bên tôi như một lẽ thường tình. Chẳng bao giờ nghĩ thứ anh dành cho tôi đó là tình yêu...
Nhưng là có tình yêu thì sao chứ, tôi và anh nào có thể ở bên nhau. Anh Sài Gòn, còn tôi Hà Nội. Tôi chưa biết ra trường rồi mình sẽ thế nào, có về nhà, vào Sài Gòn không, hay là ở lại nơi thủ Đô này. Còn anh, chắc chắn anh sẽ ở lại Sài Gòn lập nghiệp.
Yêu xa ư, chẳng bao giờ tôi nghĩ về điều đó. Hai con người cách nhau cả nghìn cây số, và tương lai thì còn quá mông lung, làm sao tôi có thể bất chấp mà yêu được. Tôi có cuộc sống của riêng tôi ở khoảng trời của chính mình, và anh cũng thế. Tôi không đủ tự tin rằng mình có thể yêu một người khi một năm chỉ được gặp mặt một đôi lần, chẳng thể gặp mặt nhau mỗi ngày và ngày ngày chỉ nối tiếp yêu thương bằng những cuộc gọi và tin nhắn... quá mơ hồ, quá mong manh.
Tôi đã 22 tuổi, đã là sinh viên năm cuối. Chẳng đủ hồn nhiên để đánh đổi hai chữ tình yêu thiêng liêng của mình vào những tình cảm xa vời vợi và mong manh đến thế. 22 tuổi, thì khác gì 21, khác gì 20... thế mà sao những suy nghĩ lại khác xa đến vậy. Tôi chẳng đủ can đảm để yêu anh, chẳng đủ niềm tin để tin rằng mình có thế tiếp tục tình yêu đó, nên tôi đành làm kẻ vô tình. Tôi có đủ vô tâm và tàn nhẫn để chỉ coi anh như người anh, người bạn, để coi như chẳng biết gì về tình cảm của anh. Đã 4 năm rồi, anh và tôi vẫn thế. Vẫn nói chuyện, vẫn tâm sự cùng nhau, nhưng dường như chúng tôi đều tự hiểu rằng mình chẳng thể là một cặp. Anh cố gắng cho tôi can đảm, hi vọng, còn tôi thì cố gắng quên, cố gắng hững hờ. Có những lần say, anh vẫn nói là yêu tôi. Bao yêu thương của anh đấy, đâu có phải là tôi không hiểu. Tôi biết, tôi hiểu, và đã biết bao lần rung động. Thế nhưng lại cứ cố kìm lòng mình, chẳng thể được rung động vì anh, chẳng thể để trái tim lãng đãng trong những mối tình sẽ chẳng đi về đâu như thế .
Nhiều lần, tôi đã chọn cách im lặng, và tạo giữa anh với tôi một khoảng cách. Thế nhưng, chẳng thể được bao lâu. Một con người mà bạn yêu và yêu bạn đấy, bạn đâu có nỡ vô tình lặng im khi họ cứ cố gắng tiếp tục, đâu có nỡ từ bỏ khi họ cứ cố gắng duy trì. Vì là yêu thôi, bạn đâu thể dối người và dối lòng nhiều đến thế. Bạn có thể vô tình với họ bên ngoài đấy, nhưng rồi lòng đâu có bao giờ bình lặng. Vừa là cái cảm giác yêu thương, tiếc nuối và vừa có cả xót xa. Nói ra thì dài dòng thế, nhưng rồi, nó cũng chỉ là "yêu"...
Cho tới ngày, tôi chợt đọc được một dòng chia sẻ trên facebook: "Nếu bạn không phải là người con gái ích kỷ, và nếu biết bạn không thể đến được với họ, thì hãy để họ đi. Có thể ngay lúc đó là đau khổ, là xót xa, là tiếc nuối... nhưng rồi sẽ quên... Họ sẽ quên và bạn cũng sẽ quên. Thời gian có thể làm lành sẹo bất cứ vết thương lòng nào"
Đó là một chiều hè có mưa rơi, đọc xong câu nói đó và tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Về anh, về tôi, về những tình cảm mông lung này. Tôi chia sẻ câu nói đó lên facebook, và từ giờ phút đó tôi quyết định sẽ xa anh. Tôi đâu có quyền cứ giữ anh khư khư cho mình như thế, khi tôi biết rằng chẳng thể mang lại hạnh phúc mà sẽ chỉ toàn là những hi vọng mong manh, rồi đến khi nhìn lại thực tại sẽ vỡ tan như những bong bóng xà phòng. Kỉ niệm nhiều, yêu thương cũng nhiều... nhưng có là gì đâu, khi biết chắc sẽ có một ngày kết thúc và sẽ là một kết thúc buồn. Không thể tin mình là người con gái ích kỉ đến thế đã 4 năm rồi, đã tới lúc tôi nên quên anh đi thôi...
Nhưng cuộc đời thật trớ trêu. Tới giờ phút quyết định chấm dứt với anh, tôi mới nhận ra lúc đó mình đã yêu anh tới thế nào. Nói tạm biệt khi còn chưa kịp bắt đầu, tôi có cảm giác như có bàn tay ai bóp chặt trái tim mình, đau đớn thổn thức đến không thể thở được. Chiều hôm đó anh gọi, tôi đã không bắt máy. Anh nhắn tin, tôi đã không trả lời. Cứ thế , bao nhiêu cuộc gọi nhỡ, bao nhiêu tin nhắn điện thoại, tin nhắn facebook... cứ dày thêm dần, anh cứ nhắn đều mỗi ngày trong tuyệt vọng, còn tôi cứ xóa dần trong nước mắt. Thấy anh onl facebook thì tôi off. Nhiều lần trong đêm đang ngủ tôi bắt máy trong vô thức, nghe tiếng anh lại tắt. Cứ thế 1 tuần liên tục... Và rồi những tin nhắn thưa dần, những cuộc gọi thưa dần... Tôi vừa có chút hụt hẫng, nhưng lòng thấy vui hơn cho anh. Anh sẽ quên tôi, sẽ quen với cuộc sống không quan tâm tôi mỗi ngày, sẽ tìm được một người con gái mới và dành cho anh. Một người con gái có thể bên anh trọn đời... không phải tôi.
Con bạn tôi nghe tôi kể, nó chỉ biết lắc đầu ngao ngán: "Mày cứ yêu anh đấy đi thì sao, đã ai bắt mày cưới đâu mà mày lo xa thế. Cứ yêu nếu mày muốn đi đã, đừng suy nghĩ nhiều " ... Nhưng tôi thì không thể... tuổi 22, tôi chẳng còn ngây thơ để nhắm mắt yêu đại một người, khi biết rằng sẽ chẳng đi về đâu. sẽ có những người nói tôi thật dở hơi, nhưng chỉ khi yêu, mới biết rằng, khi yêu một ai đó thật lòng, bạn luôn vẽ một tương lai cùng người đó trước mắt. Sẽ là cuộc đời dài gắn bó cùng nhau, nắm tay nhau trên đoạn đường còn lại, yêu thương nhau, sống cùng nhau, và già đi ... cùng nhau. Sẽ thế nào nếu tôi và anh đã yêu nhau đến thể, và rồi khi nghĩ về tương lai, lại là một tương lai cùng một ai khác chẳng phải anh. Vậy yêu để làm gì, để làm gì cơ chứ... Thế nên chúng tôi chỉ có thể xa nhau.
Những ngày tháng sau đó, anh đã chẳng liên lạc cùng tôi. Anh đã có công việc của mình, còn tôi thì bận rộn cho việc học. Công việc , học hành, những suy nghĩ tương lai cứ như một mớ bòng bong trong đầu quấn lấy tôi suốt cả ngày... Nhưng chỉ cần đặt lưng xuống giường và nhắm mắt lại, tôi lại nghĩ về anh. Tôi lại nghĩ về tiếng cười của anh, về những lần khóc lóc than vãn cùng anh,về cả những mùa hè về quê cùng anh đi dạo trên bờ biển, về cả buổi chiều mưa Hà Nội cùng bản guitar da diết buồn ngày đó... . Tất cả về anh cứ xoáy sâu trong trái tim tôi cho tới khi mệt lữ và ngủ thiếp đi. Không như tôi nghĩ, thời gian chẳng thể làm vết thương lành sẹo, mà cứ đau âm ỉ mỗi đêm như thế. Tôi là kẻ đã gây ra vết thương cho anh, mà sao lòng lại cứ đau đến thế này... . Những lần thấy mình đang nhớ về anh, tôi lại cố gắng nhắm mắt cho quên đi. Thế mà trong giấc mơ, anh vẫn xuất hiện. Là giấc mơ tôi và anh cùng nhau đi trên bờ biển dài ngày đó. Rồi ngồi lại, anh đánh đàn còn tôi hát. Chẳng biết giấc mơ ấy đã lặp lại bao nhiêu lần, và mỗi lần tỉnh bừng dậy lại thấy nước mắt rơi...
2 tháng trôi qua thật dài, anh đã chẳng còn liên lạc gì cùng tôi nữa. Anh chắc đã quen với cuộc sống không tôi, quen với những con người mới, quên hết cả những yêu thương và đau buồn tôi mang tới. đúng rồi.... Ngược lại với yêu không phải là ghét, ngược lại với yêu là lãng quên....
Thế thì tại sao, tại sao tôi vẫn chưa thể quên anh.........
Ngày hôm ấy, khi tôi đang ngồi một mình bên khung cửa sổ, nhìn lơ đãng ra ngoài chẳng hiểu mình đang nghĩ gì, thì có tiếng chuông điện thoại reo. Bắt máy lên, tôi nghe tiếng của mẹ anh. Nhà tôi
Nhưng là có tình yêu thì sao chứ, tôi và anh nào có thể ở bên nhau. Anh Sài Gòn, còn tôi Hà Nội. Tôi chưa biết ra trường rồi mình sẽ thế nào, có về nhà, vào Sài Gòn không, hay là ở lại nơi thủ Đô này. Còn anh, chắc chắn anh sẽ ở lại Sài Gòn lập nghiệp.
Yêu xa ư, chẳng bao giờ tôi nghĩ về điều đó. Hai con người cách nhau cả nghìn cây số, và tương lai thì còn quá mông lung, làm sao tôi có thể bất chấp mà yêu được. Tôi có cuộc sống của riêng tôi ở khoảng trời của chính mình, và anh cũng thế. Tôi không đủ tự tin rằng mình có thể yêu một người khi một năm chỉ được gặp mặt một đôi lần, chẳng thể gặp mặt nhau mỗi ngày và ngày ngày chỉ nối tiếp yêu thương bằng những cuộc gọi và tin nhắn... quá mơ hồ, quá mong manh.
Tôi đã 22 tuổi, đã là sinh viên năm cuối. Chẳng đủ hồn nhiên để đánh đổi hai chữ tình yêu thiêng liêng của mình vào những tình cảm xa vời vợi và mong manh đến thế. 22 tuổi, thì khác gì 21, khác gì 20... thế mà sao những suy nghĩ lại khác xa đến vậy. Tôi chẳng đủ can đảm để yêu anh, chẳng đủ niềm tin để tin rằng mình có thế tiếp tục tình yêu đó, nên tôi đành làm kẻ vô tình. Tôi có đủ vô tâm và tàn nhẫn để chỉ coi anh như người anh, người bạn, để coi như chẳng biết gì về tình cảm của anh. Đã 4 năm rồi, anh và tôi vẫn thế. Vẫn nói chuyện, vẫn tâm sự cùng nhau, nhưng dường như chúng tôi đều tự hiểu rằng mình chẳng thể là một cặp. Anh cố gắng cho tôi can đảm, hi vọng, còn tôi thì cố gắng quên, cố gắng hững hờ. Có những lần say, anh vẫn nói là yêu tôi. Bao yêu thương của anh đấy, đâu có phải là tôi không hiểu. Tôi biết, tôi hiểu, và đã biết bao lần rung động. Thế nhưng lại cứ cố kìm lòng mình, chẳng thể được rung động vì anh, chẳng thể để trái tim lãng đãng trong những mối tình sẽ chẳng đi về đâu như thế .
Nhiều lần, tôi đã chọn cách im lặng, và tạo giữa anh với tôi một khoảng cách. Thế nhưng, chẳng thể được bao lâu. Một con người mà bạn yêu và yêu bạn đấy, bạn đâu có nỡ vô tình lặng im khi họ cứ cố gắng tiếp tục, đâu có nỡ từ bỏ khi họ cứ cố gắng duy trì. Vì là yêu thôi, bạn đâu thể dối người và dối lòng nhiều đến thế. Bạn có thể vô tình với họ bên ngoài đấy, nhưng rồi lòng đâu có bao giờ bình lặng. Vừa là cái cảm giác yêu thương, tiếc nuối và vừa có cả xót xa. Nói ra thì dài dòng thế, nhưng rồi, nó cũng chỉ là "yêu"...
Cho tới ngày, tôi chợt đọc được một dòng chia sẻ trên facebook: "Nếu bạn không phải là người con gái ích kỷ, và nếu biết bạn không thể đến được với họ, thì hãy để họ đi. Có thể ngay lúc đó là đau khổ, là xót xa, là tiếc nuối... nhưng rồi sẽ quên... Họ sẽ quên và bạn cũng sẽ quên. Thời gian có thể làm lành sẹo bất cứ vết thương lòng nào"
Đó là một chiều hè có mưa rơi, đọc xong câu nói đó và tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Về anh, về tôi, về những tình cảm mông lung này. Tôi chia sẻ câu nói đó lên facebook, và từ giờ phút đó tôi quyết định sẽ xa anh. Tôi đâu có quyền cứ giữ anh khư khư cho mình như thế, khi tôi biết rằng chẳng thể mang lại hạnh phúc mà sẽ chỉ toàn là những hi vọng mong manh, rồi đến khi nhìn lại thực tại sẽ vỡ tan như những bong bóng xà phòng. Kỉ niệm nhiều, yêu thương cũng nhiều... nhưng có là gì đâu, khi biết chắc sẽ có một ngày kết thúc và sẽ là một kết thúc buồn. Không thể tin mình là người con gái ích kỉ đến thế đã 4 năm rồi, đã tới lúc tôi nên quên anh đi thôi...
Nhưng cuộc đời thật trớ trêu. Tới giờ phút quyết định chấm dứt với anh, tôi mới nhận ra lúc đó mình đã yêu anh tới thế nào. Nói tạm biệt khi còn chưa kịp bắt đầu, tôi có cảm giác như có bàn tay ai bóp chặt trái tim mình, đau đớn thổn thức đến không thể thở được. Chiều hôm đó anh gọi, tôi đã không bắt máy. Anh nhắn tin, tôi đã không trả lời. Cứ thế , bao nhiêu cuộc gọi nhỡ, bao nhiêu tin nhắn điện thoại, tin nhắn facebook... cứ dày thêm dần, anh cứ nhắn đều mỗi ngày trong tuyệt vọng, còn tôi cứ xóa dần trong nước mắt. Thấy anh onl facebook thì tôi off. Nhiều lần trong đêm đang ngủ tôi bắt máy trong vô thức, nghe tiếng anh lại tắt. Cứ thế 1 tuần liên tục... Và rồi những tin nhắn thưa dần, những cuộc gọi thưa dần... Tôi vừa có chút hụt hẫng, nhưng lòng thấy vui hơn cho anh. Anh sẽ quên tôi, sẽ quen với cuộc sống không quan tâm tôi mỗi ngày, sẽ tìm được một người con gái mới và dành cho anh. Một người con gái có thể bên anh trọn đời... không phải tôi.
Con bạn tôi nghe tôi kể, nó chỉ biết lắc đầu ngao ngán: "Mày cứ yêu anh đấy đi thì sao, đã ai bắt mày cưới đâu mà mày lo xa thế. Cứ yêu nếu mày muốn đi đã, đừng suy nghĩ nhiều " ... Nhưng tôi thì không thể... tuổi 22, tôi chẳng còn ngây thơ để nhắm mắt yêu đại một người, khi biết rằng sẽ chẳng đi về đâu. sẽ có những người nói tôi thật dở hơi, nhưng chỉ khi yêu, mới biết rằng, khi yêu một ai đó thật lòng, bạn luôn vẽ một tương lai cùng người đó trước mắt. Sẽ là cuộc đời dài gắn bó cùng nhau, nắm tay nhau trên đoạn đường còn lại, yêu thương nhau, sống cùng nhau, và già đi ... cùng nhau. Sẽ thế nào nếu tôi và anh đã yêu nhau đến thể, và rồi khi nghĩ về tương lai, lại là một tương lai cùng một ai khác chẳng phải anh. Vậy yêu để làm gì, để làm gì cơ chứ... Thế nên chúng tôi chỉ có thể xa nhau.
Những ngày tháng sau đó, anh đã chẳng liên lạc cùng tôi. Anh đã có công việc của mình, còn tôi thì bận rộn cho việc học. Công việc , học hành, những suy nghĩ tương lai cứ như một mớ bòng bong trong đầu quấn lấy tôi suốt cả ngày... Nhưng chỉ cần đặt lưng xuống giường và nhắm mắt lại, tôi lại nghĩ về anh. Tôi lại nghĩ về tiếng cười của anh, về những lần khóc lóc than vãn cùng anh,về cả những mùa hè về quê cùng anh đi dạo trên bờ biển, về cả buổi chiều mưa Hà Nội cùng bản guitar da diết buồn ngày đó... . Tất cả về anh cứ xoáy sâu trong trái tim tôi cho tới khi mệt lữ và ngủ thiếp đi. Không như tôi nghĩ, thời gian chẳng thể làm vết thương lành sẹo, mà cứ đau âm ỉ mỗi đêm như thế. Tôi là kẻ đã gây ra vết thương cho anh, mà sao lòng lại cứ đau đến thế này... . Những lần thấy mình đang nhớ về anh, tôi lại cố gắng nhắm mắt cho quên đi. Thế mà trong giấc mơ, anh vẫn xuất hiện. Là giấc mơ tôi và anh cùng nhau đi trên bờ biển dài ngày đó. Rồi ngồi lại, anh đánh đàn còn tôi hát. Chẳng biết giấc mơ ấy đã lặp lại bao nhiêu lần, và mỗi lần tỉnh bừng dậy lại thấy nước mắt rơi...
2 tháng trôi qua thật dài, anh đã chẳng còn liên lạc gì cùng tôi nữa. Anh chắc đã quen với cuộc sống không tôi, quen với những con người mới, quên hết cả những yêu thương và đau buồn tôi mang tới. đúng rồi.... Ngược lại với yêu không phải là ghét, ngược lại với yêu là lãng quên....
Thế thì tại sao, tại sao tôi vẫn chưa thể quên anh.........
Ngày hôm ấy, khi tôi đang ngồi một mình bên khung cửa sổ, nhìn lơ đãng ra ngoài chẳng hiểu mình đang nghĩ gì, thì có tiếng chuông điện thoại reo. Bắt máy lên, tôi nghe tiếng của mẹ anh. Nhà tôi
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ Tải game online cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình844/1053