r />
Sau lần đó, Đông Phong luôn tìm cách lánh mặt Thuỷ Tiên . Đôi ba lần, anh nhắc khéo với ông Quang để Thuỷ Tiên ra trọ khách sạn, nhưng ông chỉ ậm ừ rồi đâu lại vào đấy . Đông Phong có hỏi tới, ông Quang lại viện lý do này nọ Nào là Thuỷ Tien chỉ bồng bột vì yêu nên mơi dại dột làm thế . Rồi thì cô ta là con của người bạn tâm giao, ông không thể mở miệng bảo cô dọn ra ngoài.
Đông Phong vô cùng bất mãn . Nhưng vì ông Quang nênn anh im lặng, cố chịu thêm 1 thời gian . Cách tốt nhất bây giờ là anh hạn chế tối đa gặp mặt cô ta.
o0o
Thuỷ Tiên đi qua đi lại trong phòng, gương mặt cô hầm hầm giận dữ.
Liếc xéo ông Quang, cô rít giọng :
- Nghĩ cách gì đi chứ . Ngồi phỗng ra đó thì được gì ?
Ông Quang gay gắt :
- Thì cũng từ từ rồi tính, em hối quá làm anh rối cả lên . Tức thật, nếu tới đó thằng khốn đó không xuất hiện thì mọi việc đều ổn cả rồi.
Ngồi phịch xuống nệm, Thuỷ Tien nôn nóng :
- Hừ ! Giờ này còn ngồi đó chắt lưỡi . Hắn đã dự tình về Đà Lạt đón bà già lên đây . Lúc ấy, dù cho anh có phép cũng chẳng thay đổi được gì.
Ông Quang nhẩm tính :
- Anh theo dõi thằng Phong mấy ngày nay, và điều tra được con bé người yêu của nó.
Mắt Thuỷ Tien long lên . Cô hỏi dồn :
- Con quỷ đó tên gì ? Nhà nó ở đâu ? Nó có nghề nghỗng gì không ?
Ông Quang dấm dẳng :
- Hỏi gì mà lắm the6 ? Nó tên Tiểu Băng, nhan sắc cũng thuộc loại khá . Hình như cũng làm chung chỗ với thằng Phong.
- Hèn gì mà hắn chẳng đếm xỉa đến tôi . ANh Quang ! Anh mau nghĩ cách đi . - Rồi cô ta gào lên - Tôi thù hắn . Hắn dám từ chối tôi, không chịu nhìn mặt tôi . Hắn nghĩ hắn là ai mà phách lối cao ngạo như vậy ? Tôi thề sẽ không để hắn yêu dù chỉ một ngày.
Thuỷ Tiên tức nghẹn, cô ngồi thở hổn hển , trong lòng cô vừa yêu vừa hận . Lần đầu tiên trogn đời , trái tim cô biết rung động trước một người, vậy mà người ấy ngang nhiên từ chối cô.
Thuỷ Tiên muốn đập phá tất cả cho hả giận . Nhưng cô đành thúc thủ ngồi yên để lòng bừng sôi căm tức.
Ông Quang chồm tới gần Thuỷ Tiên, cặp mắt ti hí của ông thật gian xảo . Ông chọc vào cơn tự ái của cô.
- Anh có kế này rất hay, nhưng hơi liều lĩnh . Không biết em có hứng thú tham gia không ?
Giọng Thuỷ Tiên lạnh lùng :
- Tôi không hề có ý định bỏ cuộc . Đừng vòng vo mất thì giờ , nói đại ra xem sao.
Ông Quang cười nửa miệng :
- Tìm cách để con bé Tiểu Băng biến mất . Chỉ lúc đó , em mới hy vọng chiếm được thằng Phong.
- Bằng cách nào ?
Giọng ông Quang bí hiểm :
- À ! Có thể là một tai nạn , hoặc vì biến cố gì đó chẳng hạn... em vốn thông minh lắm mà.
Một tia sáng loé lên trong đầu . Thuỷ Tiên thừa biết ông Quang ám chỉ điều gì . Sắp xếp một tai nạn để con nhỏ đó vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian . Sau đó, cô sẽ là người đứng ra an ủi Đông Phong, biết đâu anh vì cảm động mà quay lại cùng cô.
Khuôn mặt Thuỷ Tiên có phần tươi tỉnh hơn . Cô cao giọng nói :
- Anh thông báo với Đông Phong, ngày mai em ra sân bay.
Ông Quang ngạoc nhiên :
- Em không định ở đây nữa sao ?
Thuỷ Tiên nhếc môi cay độc :
- Phải . Cứ để hắn tưởng em đi rồi . Lúc đó , hắn không còn đề phòng, chúng ta cũng dễ hành động.
Ông Quang gật gù . Cười khoái trá, ông nói :
- Không hổ danh là vợ yêu của anh . Lần này, thằng Phong chết chắc.
Thuỷ Tiên ngửa cổ cười cay độc :
- Ngày tàn của hắn đã điểm . Hắn sẽ không còn cao ngạo được bao lâu nữa . Anh chuẩn bị ăn mừng đi là vừa.
Móc túi lấy tấm hình, ông Quang đưa cho Thuỷ Tiên :
- Chính là cô gái này . Địa chỉ của cô ta ở phía sau tấm ảnh.
Nhìn trừng trừng vào hình Tiểu Băng , Thuỷ Tiên nghiến răng căm phẫn.
- Mày sẽ không còn cười được mấy ngày nữa đâu . Dám xen vào phá bĩnh tao , thì đừng trách sao tao quá tàn nhẫn.
Ông Quang mừng rơn trong bụng, Thuỷ Tiên đã nổi điên . Cô ta sẽ không từ chối bất cứ thủ đoạn nào . Và như vậy , ông chỉ việc ngồi không hưởng lợi . Đúng là ngư ông đắc lợi.
Nếu có gì bất trắc thì Thuỷ Tiên sẽ lãnh hết , ông là kẻ vô can đứng ngoài cuộc chơi.
Tiểu Băng lững thững đi ra vườn . Nhìn cây mận sai oằn trái, Tiểu Băng nuốt nước miếng đánh ực.
Tiểu Băng chạy ào vào nhà... Chỉ năm phút sau, cô nhảy chân sáo ra vườn với chén muối ớt trên tay.
Đảo mắt tìm cây móc, nhưng kiếm hoài mà vẫn không thấy , Tiểu băng lầm bầm :
- Quái ! Hôm trước mình nhớ là để nó ở đây , giờ lại biến, mất tiêu . Chắc ngoại cất rồi.
Ngước nhìn chùm mận trên cao, chúng như khiêu khích Tiểu Băng . Cô thở ra, lại phải leo thôi, đứng nhìn mãi cũng ngứa mắt quá.
Cẩn thận xem ngoại có ở gần đó không . Tiểu Băng yên tâm khi biết chỉ có mỗi mình cô ngoài vườn . Nhanh như cắt, Tiểu Băng loáng cái đã phóng lên cây mận . Ngồi trên chạc ba, vừa đung đưa chân, miệng nhai ngon lành mấy trái mận.
Còn đang nghiêng ngó tìm thêm vài quả, Tiểu Băng giật bắn người khi nghe tiếng ngoại đằng hắng . Bà nheo mắt gọi cô :
- Su Si ! Con có ngoài vườn không ? Vào đây ngoại bảo.
Tiểu Băng nín thở im thin thíit . Ngoại mà trông thấy cô trèo cây, thế nào cũng bị dũa một trận te tua . Ngày còn bé, Tiểu Băng thường xuyên bị ngoại đánh đòn vì tội không nghe lời.
Tiếp theo ngoại là Đông Phong, anh cũng đang dáo dác tìm Tiểu Băng.
Ổ kiến vàng trên cao bị Tiểu Băng làm động, chúng túa ra tìm thủ phạm . Một vài con bò được lên người Tiểu Băng, chúng thi nhau... cắn loạn xạ.
Tiểu Băng phủi lia, phủi lịa . Mấy trái mận chưa kịp ăn đã thi nhau rớt lộp đột xuống đất.
Đông Phong ngước nhìn . Anh há hốc mồm kinh ngạc khi thấy Tiểu Băng mặt mày nhăn nhó ngồi vắt véo trên cây mận.
Sợ anh la lên bất tử, lTiểu Băng đưa tay lên miệng xuỵt khẽ . Đông Phong hiểu ý,anh ôm vai bà Năm :
- Ngoại vào nhà nghĩ đi, chắc Tiểu Băng chỉ quanh quẩn gần đây thôi . Để con ra sau vườn tìm cổ.
- Ừ . Ngoại mới thấy nó đi ra ngoài này nè . Mới đó mà biến mất tiêu, con bé này nhanh chân thiệt.
Rôi bà chậm chạp đi vào nhà . Vừa thấy bóng ngoại khuất sau cửa bếp, Tiểu Băng tuột xuống thật nhanh . Cô nhảy loi choi dưới đất, mồm la oai oái :
- Úi da ! Đau quá đi ! Anh Phong ! Mau bắt chúng giùm em.
Đông Phong vội chạy tới , vừa bắt kiến, anh vừa mắng :
- Em nghich quá chừng , Cây mận cao như vậy mà cũng dám trèo, bị kiên cắn cho đáng đời.
Tiểu Băng phụng phịu :
- Tại người ta thèm chứ bộ . Vả lại, mận ngọt dễ sợ... anh ăn thử thì biết.
Đông Phong kêu lên :
- Lần sau muốn ăn thì bảo anh hái cho, đừng trèo như vậy, nguy hiểm lắm . Em làm anh thót cả tim vì sợ.
Tiểu Băng kéo anh ngồi xuống ghế, cô hếch mũi nói :
- Cây mận cao thì nhằm nhò gì . Em còn trèo cao hơn nữa kìa . Không tin, em thử cho anh xem.
Đông Phong vội nói :
- Cho anh xin . Nhìn em dịu dàng vậy mà cũng lí lắc hết chổ nói . Biết thế , lúc nãy anh mách ngoại cho em chừa.
Tiểu Băng cười khúc khích , cô doa. anh :
- Đừng nghen ! Anh mà thèo lẻo với ngoại thì em nghỉ chơi anh đó.
Rồi cô chun mũi, nói lảng sang chuyệnn khác :
- Sao hôm nay rảnh rỗi tới tìm em vậy ?
Đông Phong nhìn cô trìu mến :
Ở nhà ngủ không được, nhớ em quá nên chạy sang đây . - Rồi anh rủ rê - Đi dạo với anh một vòng đi , bé con.
Giọng Tiểu Băng chua lè :
- Anh xạo quá đi . Gặp nhau hàng ngày ở công ty mà dám nói là nhớ, em không tin.
Cốc nhẹ lên đầu cô, Đông Phong vờ trừng mắt :
- Hỗn với anh hả bé ? Bắt đầu từ bây giờ, anh không chiều em nữa . Thấy anh thương rồi lấn lướt, nghịch không ai chịu được.
Tiểu Băng bĩu môi, cô ấm ức :
- Em chỉ trèo cây mậnn hà , có dám chọc phá ai đâu . Anh toàn đổ oan cho người ta. <
Đông Phong vô cùng bất mãn . Nhưng vì ông Quang nênn anh im lặng, cố chịu thêm 1 thời gian . Cách tốt nhất bây giờ là anh hạn chế tối đa gặp mặt cô ta.
o0o
Thuỷ Tiên đi qua đi lại trong phòng, gương mặt cô hầm hầm giận dữ.
Liếc xéo ông Quang, cô rít giọng :
- Nghĩ cách gì đi chứ . Ngồi phỗng ra đó thì được gì ?
Ông Quang gay gắt :
- Thì cũng từ từ rồi tính, em hối quá làm anh rối cả lên . Tức thật, nếu tới đó thằng khốn đó không xuất hiện thì mọi việc đều ổn cả rồi.
Ngồi phịch xuống nệm, Thuỷ Tien nôn nóng :
- Hừ ! Giờ này còn ngồi đó chắt lưỡi . Hắn đã dự tình về Đà Lạt đón bà già lên đây . Lúc ấy, dù cho anh có phép cũng chẳng thay đổi được gì.
Ông Quang nhẩm tính :
- Anh theo dõi thằng Phong mấy ngày nay, và điều tra được con bé người yêu của nó.
Mắt Thuỷ Tien long lên . Cô hỏi dồn :
- Con quỷ đó tên gì ? Nhà nó ở đâu ? Nó có nghề nghỗng gì không ?
Ông Quang dấm dẳng :
- Hỏi gì mà lắm the6 ? Nó tên Tiểu Băng, nhan sắc cũng thuộc loại khá . Hình như cũng làm chung chỗ với thằng Phong.
- Hèn gì mà hắn chẳng đếm xỉa đến tôi . ANh Quang ! Anh mau nghĩ cách đi . - Rồi cô ta gào lên - Tôi thù hắn . Hắn dám từ chối tôi, không chịu nhìn mặt tôi . Hắn nghĩ hắn là ai mà phách lối cao ngạo như vậy ? Tôi thề sẽ không để hắn yêu dù chỉ một ngày.
Thuỷ Tiên tức nghẹn, cô ngồi thở hổn hển , trong lòng cô vừa yêu vừa hận . Lần đầu tiên trogn đời , trái tim cô biết rung động trước một người, vậy mà người ấy ngang nhiên từ chối cô.
Thuỷ Tiên muốn đập phá tất cả cho hả giận . Nhưng cô đành thúc thủ ngồi yên để lòng bừng sôi căm tức.
Ông Quang chồm tới gần Thuỷ Tiên, cặp mắt ti hí của ông thật gian xảo . Ông chọc vào cơn tự ái của cô.
- Anh có kế này rất hay, nhưng hơi liều lĩnh . Không biết em có hứng thú tham gia không ?
Giọng Thuỷ Tiên lạnh lùng :
- Tôi không hề có ý định bỏ cuộc . Đừng vòng vo mất thì giờ , nói đại ra xem sao.
Ông Quang cười nửa miệng :
- Tìm cách để con bé Tiểu Băng biến mất . Chỉ lúc đó , em mới hy vọng chiếm được thằng Phong.
- Bằng cách nào ?
Giọng ông Quang bí hiểm :
- À ! Có thể là một tai nạn , hoặc vì biến cố gì đó chẳng hạn... em vốn thông minh lắm mà.
Một tia sáng loé lên trong đầu . Thuỷ Tiên thừa biết ông Quang ám chỉ điều gì . Sắp xếp một tai nạn để con nhỏ đó vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian . Sau đó, cô sẽ là người đứng ra an ủi Đông Phong, biết đâu anh vì cảm động mà quay lại cùng cô.
Khuôn mặt Thuỷ Tiên có phần tươi tỉnh hơn . Cô cao giọng nói :
- Anh thông báo với Đông Phong, ngày mai em ra sân bay.
Ông Quang ngạoc nhiên :
- Em không định ở đây nữa sao ?
Thuỷ Tiên nhếc môi cay độc :
- Phải . Cứ để hắn tưởng em đi rồi . Lúc đó , hắn không còn đề phòng, chúng ta cũng dễ hành động.
Ông Quang gật gù . Cười khoái trá, ông nói :
- Không hổ danh là vợ yêu của anh . Lần này, thằng Phong chết chắc.
Thuỷ Tiên ngửa cổ cười cay độc :
- Ngày tàn của hắn đã điểm . Hắn sẽ không còn cao ngạo được bao lâu nữa . Anh chuẩn bị ăn mừng đi là vừa.
Móc túi lấy tấm hình, ông Quang đưa cho Thuỷ Tiên :
- Chính là cô gái này . Địa chỉ của cô ta ở phía sau tấm ảnh.
Nhìn trừng trừng vào hình Tiểu Băng , Thuỷ Tiên nghiến răng căm phẫn.
- Mày sẽ không còn cười được mấy ngày nữa đâu . Dám xen vào phá bĩnh tao , thì đừng trách sao tao quá tàn nhẫn.
Ông Quang mừng rơn trong bụng, Thuỷ Tiên đã nổi điên . Cô ta sẽ không từ chối bất cứ thủ đoạn nào . Và như vậy , ông chỉ việc ngồi không hưởng lợi . Đúng là ngư ông đắc lợi.
Nếu có gì bất trắc thì Thuỷ Tiên sẽ lãnh hết , ông là kẻ vô can đứng ngoài cuộc chơi.
Tiểu Băng lững thững đi ra vườn . Nhìn cây mận sai oằn trái, Tiểu Băng nuốt nước miếng đánh ực.
Tiểu Băng chạy ào vào nhà... Chỉ năm phút sau, cô nhảy chân sáo ra vườn với chén muối ớt trên tay.
Đảo mắt tìm cây móc, nhưng kiếm hoài mà vẫn không thấy , Tiểu băng lầm bầm :
- Quái ! Hôm trước mình nhớ là để nó ở đây , giờ lại biến, mất tiêu . Chắc ngoại cất rồi.
Ngước nhìn chùm mận trên cao, chúng như khiêu khích Tiểu Băng . Cô thở ra, lại phải leo thôi, đứng nhìn mãi cũng ngứa mắt quá.
Cẩn thận xem ngoại có ở gần đó không . Tiểu Băng yên tâm khi biết chỉ có mỗi mình cô ngoài vườn . Nhanh như cắt, Tiểu Băng loáng cái đã phóng lên cây mận . Ngồi trên chạc ba, vừa đung đưa chân, miệng nhai ngon lành mấy trái mận.
Còn đang nghiêng ngó tìm thêm vài quả, Tiểu Băng giật bắn người khi nghe tiếng ngoại đằng hắng . Bà nheo mắt gọi cô :
- Su Si ! Con có ngoài vườn không ? Vào đây ngoại bảo.
Tiểu Băng nín thở im thin thíit . Ngoại mà trông thấy cô trèo cây, thế nào cũng bị dũa một trận te tua . Ngày còn bé, Tiểu Băng thường xuyên bị ngoại đánh đòn vì tội không nghe lời.
Tiếp theo ngoại là Đông Phong, anh cũng đang dáo dác tìm Tiểu Băng.
Ổ kiến vàng trên cao bị Tiểu Băng làm động, chúng túa ra tìm thủ phạm . Một vài con bò được lên người Tiểu Băng, chúng thi nhau... cắn loạn xạ.
Tiểu Băng phủi lia, phủi lịa . Mấy trái mận chưa kịp ăn đã thi nhau rớt lộp đột xuống đất.
Đông Phong ngước nhìn . Anh há hốc mồm kinh ngạc khi thấy Tiểu Băng mặt mày nhăn nhó ngồi vắt véo trên cây mận.
Sợ anh la lên bất tử, lTiểu Băng đưa tay lên miệng xuỵt khẽ . Đông Phong hiểu ý,anh ôm vai bà Năm :
- Ngoại vào nhà nghĩ đi, chắc Tiểu Băng chỉ quanh quẩn gần đây thôi . Để con ra sau vườn tìm cổ.
- Ừ . Ngoại mới thấy nó đi ra ngoài này nè . Mới đó mà biến mất tiêu, con bé này nhanh chân thiệt.
Rôi bà chậm chạp đi vào nhà . Vừa thấy bóng ngoại khuất sau cửa bếp, Tiểu Băng tuột xuống thật nhanh . Cô nhảy loi choi dưới đất, mồm la oai oái :
- Úi da ! Đau quá đi ! Anh Phong ! Mau bắt chúng giùm em.
Đông Phong vội chạy tới , vừa bắt kiến, anh vừa mắng :
- Em nghich quá chừng , Cây mận cao như vậy mà cũng dám trèo, bị kiên cắn cho đáng đời.
Tiểu Băng phụng phịu :
- Tại người ta thèm chứ bộ . Vả lại, mận ngọt dễ sợ... anh ăn thử thì biết.
Đông Phong kêu lên :
- Lần sau muốn ăn thì bảo anh hái cho, đừng trèo như vậy, nguy hiểm lắm . Em làm anh thót cả tim vì sợ.
Tiểu Băng kéo anh ngồi xuống ghế, cô hếch mũi nói :
- Cây mận cao thì nhằm nhò gì . Em còn trèo cao hơn nữa kìa . Không tin, em thử cho anh xem.
Đông Phong vội nói :
- Cho anh xin . Nhìn em dịu dàng vậy mà cũng lí lắc hết chổ nói . Biết thế , lúc nãy anh mách ngoại cho em chừa.
Tiểu Băng cười khúc khích , cô doa. anh :
- Đừng nghen ! Anh mà thèo lẻo với ngoại thì em nghỉ chơi anh đó.
Rồi cô chun mũi, nói lảng sang chuyệnn khác :
- Sao hôm nay rảnh rỗi tới tìm em vậy ?
Đông Phong nhìn cô trìu mến :
Ở nhà ngủ không được, nhớ em quá nên chạy sang đây . - Rồi anh rủ rê - Đi dạo với anh một vòng đi , bé con.
Giọng Tiểu Băng chua lè :
- Anh xạo quá đi . Gặp nhau hàng ngày ở công ty mà dám nói là nhớ, em không tin.
Cốc nhẹ lên đầu cô, Đông Phong vờ trừng mắt :
- Hỗn với anh hả bé ? Bắt đầu từ bây giờ, anh không chiều em nữa . Thấy anh thương rồi lấn lướt, nghịch không ai chịu được.
Tiểu Băng bĩu môi, cô ấm ức :
- Em chỉ trèo cây mậnn hà , có dám chọc phá ai đâu . Anh toàn đổ oan cho người ta. <
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ Tải game online cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình278/2070