br />
- Hừ ! Còn dám người ta với anh nữa hả ? Có tin anh đánh đòn em không ?
Hất mặt, Tiểu Băng dài giọng :
- Sức mấy... Anh mà dám đánh em một cái, em khóc chừng... ba ngày . Lúc đó anh dỗ mệt xỉu luôn.
Vuốt chóp mũi cô, Đông Phong cười lớn :
- Lầm rồi bé con . Bị anh bỏ đới luôn thì có . Em tập làm người lớn cho quen, mai này còn phải dạy dỗ bé bi của chúng ta.
Xấu hổ , cô nép vào ngực anh, mặt cô bùng thụng :
- Thấy ghét ! Lúc nào cũng trêu người ta.
- Anh nói thật mà, bé con.
Cọ mũi lên mái tóc thơm dìu dịu , Đông Phong say mê nói :
- Sau này cưới nhau, tụi mình chắc sẽ hạnh phúc lắm . Em cố sinh cho anh một thằng cu bụ bẫm . Ngày ngày khi tan sở, anh lại về bên mẹ con em . Tiểu Băng ! Em có nghĩ giống anh không ?
Tiểu Băng cườI hiền :
- Nếu có bé bi, em muốn con đừng như cha nó . Đào hoa, bay bướm, chuyên làm khổ ngươi ta.
- Em nói lộn rồi, anh nhất mực chung thuỷ thì có.
- Hông dám đâu . Đừng nói em không biết gì nha . Mỗi lần anh xuống tỉnh công tác, thì y như rằng vài hôm sau là có điện thoại tới tấp tìm anh... mà toàn là tiếng con gái , có cô còn lên tận đây tìm anh nữa.
Cười thích thú, Đông Phong trêu cô :
- Thằng Nguyênn mách lẻo với em à ?
- Tự em biết thôi, đâu cần chờ ảnh nói . Hôm bữa, em lên phòng anh đăng ký báo cáo , có một chị tóc dài đẹp tuyệt chận em lại hỏi thăm . Vì thế em mới rõ là ah lăng nhăng...
- Thì ra cô bé đang ghen . Em bắt đầu theo dõi anh từ khi nào vậy, Tiểu Băng ?
Tiểu Băng bỉu môi :
- Tình cờ thôi . Đừng tưởng em khônb iết gì về những mối quan hệ mờ ám của anh.
Hôn phớt lên má Tiểu Băng , Đông Phong trìu mến :
- chỉ là quan hệ làm ăn, em ạ . Những cô gái tìm anh đều là người của bên đối tác . Dù họ có mặn mà, sắc sảo đến đâu cũng không bằng Tiểu Băng của anh . Bé con ! Em có biết là anh yêu em nhiều lắm hay không ? Yêu nét hồn nhie6n trong sáng của em, nhất là cái miệng toàn phát ra những lời chua ơi là chua.
Tiểu Băng thẹn thùng cúi mặt làm thinh . Trong vòng tay anh , cô nghe thật bình yên . Lời nói từ trái tim anh cho cô cảm nhận bao nhiêu ye6u thương anh đều dành hết cho cô.
Vùi đầu vào ngực Đông Phong, Tiểu Băng chảnh chẹ :
- Anh nói rủ em đi chơi, sao giờ ngồi lặng thinh vậy ?
Đông Phhong đùa :
- Ở gần bên em, anh như quên hết mọi việc xugn quanh . Anh tính rồi, hai hôm nữa anh về Đà Lạt rước mẹ vào . Em chuận bị tinh thần đi là vừa , cô vợ bé bỏng ạ.
Tiểu Băng tròn mắt :
- Nhanh vậy sao ? Nhưng em đã chuẩn bị gì đâu . Gặp mẹ , em biết nói gì bây giờ hả anh ?
- Em không phải nói gì cả , mọi việc anh tự lo liệu , chỉ cần em ra dáng một nàng dâu hiếu thảo với mẹ là đủ.
- Em run lắm , Phong ơi ! Chỉ sợ mẹ trách vì không vừa ý.
Vuốt tóc cô, Đông Phong thương quá gương mặt thánh thiện đang nghẩn ngơ lo lắng . Anh dịu dàng trấn an cô :
- Mẹ anh tâm lý lắm . Mẹ không quá khó khăn với vợ yêu của anh đâu mà sợ . Anh là con trai duy nhất của mẹ , mẹ có thương anh thì cũng phải thương luôn con dâu của mẹ . Vả lại, em dễ thương như vậy , lý nào mẹ ghét bỏ . Đừng quá hồi hộp bé con, anh sẽ luôn ở cạnh bên em.
Tiểu Băng đề nghị :
- Anh Phong ! Mình đón mẹ về đây đi . Mẹ đã lớn tuổi rồi, em muốn thay anh bảo hiếu cho mẹ.
Đông Phong xúc động :
- Cảm ơn em, Tiểu Băng . Nghe được câu nói này của em, mẹ mững vô cùng . Còn anh, anh cảm thấy hạnh phúc và thật sugn sướng vì yêu được một cô gái tuyệt vời như em.
Nhìn vào mắt anh, Tiểu Băng cười hiền :
- Phong ! Anh đừng nói thế . Nếu cảm ơn thì người nói câu này phải là em . Em cảm ơn mẹ đã sinh ra anh, em nghĩ phận làm con phải có bổn phận báo hiếu cho mẹ Anh may mắn hơn em là có mẹ để yêu thương , vòi vĩnh . Chứ có như em, vào ra một mình, chỉ có ngoại là người thân duy nhất . Nhiều lúc, em nghĩ mà tủi vô cùng.
- Em đừng buồn hay nghĩ ngợi gì nữa , đã có anh bên em, anh sẽ bù đắp tất cả tình yêu của mình cho em . Và mẹ nữa , mẹ cũng cho em tình yêu bao la của tấm lòng người mẹ . Em đồng ý chứ , Tiểu Băng ?
- Vâng , nếu đúng như anh nói thì em sẽ là cô gái hạnh phúc nhất trên đời.
Đông Phong ôm Tiểu Băng vào lòng . Nhìn thật sâu vào đôi mă"t tuyệt đẹp của cô, anh nguyện với lòng sẽ làm hết khả năng để đem đến hạnh phúc cho cô.
Tiểu Băng khoác giỏ lên vai, cầm chìa khoá, cô bước ra nhà xe.
Vừ lúc Hoàng Nguyên và Mỹ Ngọc ra tới, trông thấy cô, Hoàng Nguyên gọi :
- Tiểu Băng ! Hôm nay hơi buồn vì phải "sô-lô" một mình, phải không ?
Gật đầu chào anh, Tiểu Băng cười cười :
- Em quen rồi . À ! Anh và chị Ngọc sao về muộn thế ?
- Cũng vì chuyện này mà chị Ngọc cự anh nè . Thấy anh về trễ, tưởng anh này nọ với cô nào . Thằng Phong nó đi, báo hại anh phải ôm luôn phần của nó, mệt muốn bở hơi tai, lại còn phải dài hơi giải thích với bà xã . Em thấy anh có khổ khống nào ?
Mỹ Ngọc lườm chồng, cô nói :
- Chỉ giỏi ăn vạ . Em đừng tin lời anh Nguyên nói . Ảnh luôn tìm cớ đổ lỗi vì công việc để rảnh rang đàn đúm trong quán bia . chị mà không theo sát, ảnh trở quẻ liền.
Cầm tay Tiểu Băng, Mỹ Ngọc cảnh cáo :
- Mai mốt em cũng vậy , đừng thả lỏng mấy ổng . Thời buổi này, người xấu nhiều hơn kẻ tốt . Không khéo mấy ông đổ đốn hồi nào, mình cũng chẳng hay.
- Gớm ! Em nói mà không sợ Tiểu Băng cười . Đàn ông cũng năm ba loại, chẳng lẽ ai cũng hư hết sao.
Mỹ Ngọc trề môi :
- Người ngoài thì khác, riêng anh, em phải cảnh giác trước cho chắc ăn.
Hoang Nguyên than vãn :
- Cho em hay, anh còn tốt hơn cả thằng Phong nữa đấy . Một người chồng cực kỳ lý tưởng , không bao giờ có ý nghĩ nổi loạn . Tiểu Băng ! Em đừng học cách quản lý chồng của chị em nghen, thằng Phong nó chịu không thấu đâu.
Tiểu Bang làm mặt tỉnh :
- Đâu có . Em thấy chị Ngọc nói có lý lắm . Ngoài đường mọc ra nhan nhãn những quán bia ôm, mà các ông thì hay liếc ngang, liếc dọc mỗi khi có việc qua đó . Vì vậy, phải có biện pháp phòng bệnh hữu hiệu, đó là cách tốt nhất . - Tiểu Băng quay qua Mỹ Ngọc - Em nói phải không chị ?
Mỹ Ngọc đồng tình :
- Đúng quá rồii còn gì . Ai cười mặc họ , chồng mình thì mình có trách nhiệm, thế thôi.
Nói rồi, hai cô cười khúc khích, chỉ có Hoang Nguyên là nhăn như khỉ ăn phải ớt.
Hoang Nguyên kêu khổ :
- Một mình tôi không tài nào cãi lại các cô . Đợi thằng Phong về mới tính tiếp.
Ngồi lên xe, Mỹ Ngọc nói :
- Chị về trước nghen Băng.
- Dạ, anh chị về ạ.
Hoang Nguyên háy mắt trêu Tiểu Băng :
- Đám cưới xong, nhớ trả ơn cho anh và chị xứng đáng nghen . Anh đã chịu khổ vì thằng Phong không ít đấy, cô em.
Tiểu Băng đỏ mặt cười trừ , Mỹ Ngọc đập vào vai chồng :
- Anh kiếm chuyện chọc phá con nhỏ hoài . Muốn trả công ngay không ? Em thay Tiểu Băng trả cho anh liền nè.
Hoang Nguyen vội xua tay:
- Thôi, thôi . Tiểu Băng thì được . Còn em... anh hổng dám đòi.
Rồi anh cho xe vọt đi , Tiểu Bang cũng lên xe chạy về nha . Cô bỗng thấy nhớ Đông Phong . Anh về Đà Lạt hôm qua, lý ra anh đưa cô cùng đi, nhưng vì Tieu Bang còn kẹt nhiều việc nên thôi.
Nếu giờ có anh, cô đã mè nheo đòi anh đưa đi chơi, chứ không về nhà sớm như vậy.
Tiểu Băng còn đang lui cui xếp lại những chậu hoa trên kệ thì một cô gái bước vào . Cô ta lặng im quan sát khắp nơi, và ánh mắt sắc sảo dừng lại khá lâu trên gương mặt Tiểu Băng.
Cười tươi khoe chiếc rang khểnh duyên dáng, Tieu Bang vui vẻ nói :
- Chào chị . Chị mua loại hoa nào ạ ? Có rất nhiều hao đẹp vừa mới lấy về . Chị chọn đi rồi em gói lại cho.
Thuỷ Tiên cau mặt . Cô thấy ghét cay ghét đắng nụ cười đẹp như hoa hàm tiếu của Tiểu Băng . Cô không ngờ Tiểu Băng lại đẹp đến như vậy . Vẻ xinh xắn v
Hất mặt, Tiểu Băng dài giọng :
- Sức mấy... Anh mà dám đánh em một cái, em khóc chừng... ba ngày . Lúc đó anh dỗ mệt xỉu luôn.
Vuốt chóp mũi cô, Đông Phong cười lớn :
- Lầm rồi bé con . Bị anh bỏ đới luôn thì có . Em tập làm người lớn cho quen, mai này còn phải dạy dỗ bé bi của chúng ta.
Xấu hổ , cô nép vào ngực anh, mặt cô bùng thụng :
- Thấy ghét ! Lúc nào cũng trêu người ta.
- Anh nói thật mà, bé con.
Cọ mũi lên mái tóc thơm dìu dịu , Đông Phong say mê nói :
- Sau này cưới nhau, tụi mình chắc sẽ hạnh phúc lắm . Em cố sinh cho anh một thằng cu bụ bẫm . Ngày ngày khi tan sở, anh lại về bên mẹ con em . Tiểu Băng ! Em có nghĩ giống anh không ?
Tiểu Băng cườI hiền :
- Nếu có bé bi, em muốn con đừng như cha nó . Đào hoa, bay bướm, chuyên làm khổ ngươi ta.
- Em nói lộn rồi, anh nhất mực chung thuỷ thì có.
- Hông dám đâu . Đừng nói em không biết gì nha . Mỗi lần anh xuống tỉnh công tác, thì y như rằng vài hôm sau là có điện thoại tới tấp tìm anh... mà toàn là tiếng con gái , có cô còn lên tận đây tìm anh nữa.
Cười thích thú, Đông Phong trêu cô :
- Thằng Nguyênn mách lẻo với em à ?
- Tự em biết thôi, đâu cần chờ ảnh nói . Hôm bữa, em lên phòng anh đăng ký báo cáo , có một chị tóc dài đẹp tuyệt chận em lại hỏi thăm . Vì thế em mới rõ là ah lăng nhăng...
- Thì ra cô bé đang ghen . Em bắt đầu theo dõi anh từ khi nào vậy, Tiểu Băng ?
Tiểu Băng bỉu môi :
- Tình cờ thôi . Đừng tưởng em khônb iết gì về những mối quan hệ mờ ám của anh.
Hôn phớt lên má Tiểu Băng , Đông Phong trìu mến :
- chỉ là quan hệ làm ăn, em ạ . Những cô gái tìm anh đều là người của bên đối tác . Dù họ có mặn mà, sắc sảo đến đâu cũng không bằng Tiểu Băng của anh . Bé con ! Em có biết là anh yêu em nhiều lắm hay không ? Yêu nét hồn nhie6n trong sáng của em, nhất là cái miệng toàn phát ra những lời chua ơi là chua.
Tiểu Băng thẹn thùng cúi mặt làm thinh . Trong vòng tay anh , cô nghe thật bình yên . Lời nói từ trái tim anh cho cô cảm nhận bao nhiêu ye6u thương anh đều dành hết cho cô.
Vùi đầu vào ngực Đông Phong, Tiểu Băng chảnh chẹ :
- Anh nói rủ em đi chơi, sao giờ ngồi lặng thinh vậy ?
Đông Phhong đùa :
- Ở gần bên em, anh như quên hết mọi việc xugn quanh . Anh tính rồi, hai hôm nữa anh về Đà Lạt rước mẹ vào . Em chuận bị tinh thần đi là vừa , cô vợ bé bỏng ạ.
Tiểu Băng tròn mắt :
- Nhanh vậy sao ? Nhưng em đã chuẩn bị gì đâu . Gặp mẹ , em biết nói gì bây giờ hả anh ?
- Em không phải nói gì cả , mọi việc anh tự lo liệu , chỉ cần em ra dáng một nàng dâu hiếu thảo với mẹ là đủ.
- Em run lắm , Phong ơi ! Chỉ sợ mẹ trách vì không vừa ý.
Vuốt tóc cô, Đông Phong thương quá gương mặt thánh thiện đang nghẩn ngơ lo lắng . Anh dịu dàng trấn an cô :
- Mẹ anh tâm lý lắm . Mẹ không quá khó khăn với vợ yêu của anh đâu mà sợ . Anh là con trai duy nhất của mẹ , mẹ có thương anh thì cũng phải thương luôn con dâu của mẹ . Vả lại, em dễ thương như vậy , lý nào mẹ ghét bỏ . Đừng quá hồi hộp bé con, anh sẽ luôn ở cạnh bên em.
Tiểu Băng đề nghị :
- Anh Phong ! Mình đón mẹ về đây đi . Mẹ đã lớn tuổi rồi, em muốn thay anh bảo hiếu cho mẹ.
Đông Phong xúc động :
- Cảm ơn em, Tiểu Băng . Nghe được câu nói này của em, mẹ mững vô cùng . Còn anh, anh cảm thấy hạnh phúc và thật sugn sướng vì yêu được một cô gái tuyệt vời như em.
Nhìn vào mắt anh, Tiểu Băng cười hiền :
- Phong ! Anh đừng nói thế . Nếu cảm ơn thì người nói câu này phải là em . Em cảm ơn mẹ đã sinh ra anh, em nghĩ phận làm con phải có bổn phận báo hiếu cho mẹ Anh may mắn hơn em là có mẹ để yêu thương , vòi vĩnh . Chứ có như em, vào ra một mình, chỉ có ngoại là người thân duy nhất . Nhiều lúc, em nghĩ mà tủi vô cùng.
- Em đừng buồn hay nghĩ ngợi gì nữa , đã có anh bên em, anh sẽ bù đắp tất cả tình yêu của mình cho em . Và mẹ nữa , mẹ cũng cho em tình yêu bao la của tấm lòng người mẹ . Em đồng ý chứ , Tiểu Băng ?
- Vâng , nếu đúng như anh nói thì em sẽ là cô gái hạnh phúc nhất trên đời.
Đông Phong ôm Tiểu Băng vào lòng . Nhìn thật sâu vào đôi mă"t tuyệt đẹp của cô, anh nguyện với lòng sẽ làm hết khả năng để đem đến hạnh phúc cho cô.
Tiểu Băng khoác giỏ lên vai, cầm chìa khoá, cô bước ra nhà xe.
Vừ lúc Hoàng Nguyên và Mỹ Ngọc ra tới, trông thấy cô, Hoàng Nguyên gọi :
- Tiểu Băng ! Hôm nay hơi buồn vì phải "sô-lô" một mình, phải không ?
Gật đầu chào anh, Tiểu Băng cười cười :
- Em quen rồi . À ! Anh và chị Ngọc sao về muộn thế ?
- Cũng vì chuyện này mà chị Ngọc cự anh nè . Thấy anh về trễ, tưởng anh này nọ với cô nào . Thằng Phong nó đi, báo hại anh phải ôm luôn phần của nó, mệt muốn bở hơi tai, lại còn phải dài hơi giải thích với bà xã . Em thấy anh có khổ khống nào ?
Mỹ Ngọc lườm chồng, cô nói :
- Chỉ giỏi ăn vạ . Em đừng tin lời anh Nguyên nói . Ảnh luôn tìm cớ đổ lỗi vì công việc để rảnh rang đàn đúm trong quán bia . chị mà không theo sát, ảnh trở quẻ liền.
Cầm tay Tiểu Băng, Mỹ Ngọc cảnh cáo :
- Mai mốt em cũng vậy , đừng thả lỏng mấy ổng . Thời buổi này, người xấu nhiều hơn kẻ tốt . Không khéo mấy ông đổ đốn hồi nào, mình cũng chẳng hay.
- Gớm ! Em nói mà không sợ Tiểu Băng cười . Đàn ông cũng năm ba loại, chẳng lẽ ai cũng hư hết sao.
Mỹ Ngọc trề môi :
- Người ngoài thì khác, riêng anh, em phải cảnh giác trước cho chắc ăn.
Hoang Nguyên than vãn :
- Cho em hay, anh còn tốt hơn cả thằng Phong nữa đấy . Một người chồng cực kỳ lý tưởng , không bao giờ có ý nghĩ nổi loạn . Tiểu Băng ! Em đừng học cách quản lý chồng của chị em nghen, thằng Phong nó chịu không thấu đâu.
Tiểu Bang làm mặt tỉnh :
- Đâu có . Em thấy chị Ngọc nói có lý lắm . Ngoài đường mọc ra nhan nhãn những quán bia ôm, mà các ông thì hay liếc ngang, liếc dọc mỗi khi có việc qua đó . Vì vậy, phải có biện pháp phòng bệnh hữu hiệu, đó là cách tốt nhất . - Tiểu Băng quay qua Mỹ Ngọc - Em nói phải không chị ?
Mỹ Ngọc đồng tình :
- Đúng quá rồii còn gì . Ai cười mặc họ , chồng mình thì mình có trách nhiệm, thế thôi.
Nói rồi, hai cô cười khúc khích, chỉ có Hoang Nguyên là nhăn như khỉ ăn phải ớt.
Hoang Nguyên kêu khổ :
- Một mình tôi không tài nào cãi lại các cô . Đợi thằng Phong về mới tính tiếp.
Ngồi lên xe, Mỹ Ngọc nói :
- Chị về trước nghen Băng.
- Dạ, anh chị về ạ.
Hoang Nguyên háy mắt trêu Tiểu Băng :
- Đám cưới xong, nhớ trả ơn cho anh và chị xứng đáng nghen . Anh đã chịu khổ vì thằng Phong không ít đấy, cô em.
Tiểu Băng đỏ mặt cười trừ , Mỹ Ngọc đập vào vai chồng :
- Anh kiếm chuyện chọc phá con nhỏ hoài . Muốn trả công ngay không ? Em thay Tiểu Băng trả cho anh liền nè.
Hoang Nguyen vội xua tay:
- Thôi, thôi . Tiểu Băng thì được . Còn em... anh hổng dám đòi.
Rồi anh cho xe vọt đi , Tiểu Bang cũng lên xe chạy về nha . Cô bỗng thấy nhớ Đông Phong . Anh về Đà Lạt hôm qua, lý ra anh đưa cô cùng đi, nhưng vì Tieu Bang còn kẹt nhiều việc nên thôi.
Nếu giờ có anh, cô đã mè nheo đòi anh đưa đi chơi, chứ không về nhà sớm như vậy.
Tiểu Băng còn đang lui cui xếp lại những chậu hoa trên kệ thì một cô gái bước vào . Cô ta lặng im quan sát khắp nơi, và ánh mắt sắc sảo dừng lại khá lâu trên gương mặt Tiểu Băng.
Cười tươi khoe chiếc rang khểnh duyên dáng, Tieu Bang vui vẻ nói :
- Chào chị . Chị mua loại hoa nào ạ ? Có rất nhiều hao đẹp vừa mới lấy về . Chị chọn đi rồi em gói lại cho.
Thuỷ Tiên cau mặt . Cô thấy ghét cay ghét đắng nụ cười đẹp như hoa hàm tiếu của Tiểu Băng . Cô không ngờ Tiểu Băng lại đẹp đến như vậy . Vẻ xinh xắn v
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ Tải game online cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình263/2055