Admin
[On 24/24] Lượt xem : 53 |
mặt trời…
Âu Dương nói: “Ái Ái, chúng ta đặt tên cho nó đi!”
“Ừ, con lớn tên là Ái Ái, con nhỏ tên là Âu Dương!”
“Không được, nếu chúng chết đi là có điềm xấu đấy!”
“Vậy… gọi là Đại Đại, Tiểu Tiểu đi.”
“…”
Hai người cứ như vậy, đây là lần đầu tiên họ cùng quỳ xuống mặt đất, cá trong bình ngây thơ bơi đi bơi lại, người ngoài bình thì ngây thơ nhìn thật chăm chú.
“Ái Ái, sau này chúng ta sẽ nuôi hai con chó.”
“Ừm, nuôi loài chó Schnauzer nhé! Có thể chơi đùa với chúng, nhìn chúng hệt như một ông già có ria mép vậy!”
“Không được, không được, phải nuôi chó lớn mới có phong độ!”
“…Em phải nuôi chó nhỏ, có thể ôm ấp!”
“Thôi được, nuôi một con lớn một con nhỏ!”
“Ừm, còn nuôi thêm một con mèo nữa!”
“Được!”
“À! Không được! Nhỡ mèo ăn mất cá vàng thì sao?”
“…”
“Nếu chó mèo đánh nhau thì sao?”
“…”
Buổi trưa hôm đó, chàng trai kia, cô gái kia cùng quỳ gối trên nền gạch men của kí túc, quỳ trước cái bàn gỗ đã bị bong sơn, mùi mồ hôi, mùi thuốc lá luôn có trong phòng kí túc của con trai giây phút ấy đã biến mất trong mùi của nước, trong làn gió có sự nóng bức đặc biệt của mùa hè và mùi ngai ngái của cỏ, ánh mặt trời nóng rực xuyên qua bình cá thủy tinh chiếu lên đôi môi đang kề sát vào nhau, rèm cửa bị cơn gió lặng lẽ làm lay động, gió nhẹ nhàng mơn man trên đôi gò má đỏ rực của những người đang yêu nhau…
Không biết là phòng nào bật radio to đến mức có một tiếng hát cao vút truyền đến: “Một ngày đó, trời trong xanh cao vút, gió trong lành mát mẻ, trên khắp người chỉ có niềm vui…”
Đó là – ký ức đẹp nhất của mùa hè năm đó.
Chuyện yêu đương mùa hè đòi hỏi kỹ thuật khá cao, bước đi trong ánh nắng đã là một trở ngại, lúc ôm cũng sẽ ngại nóng bức…
Âu Dương vẫn duy trì truyền thống tốt đẹp là mỗi ngày giúp Ái Ái múc nước đem về phòng, lúc hai người ôm nhau dưới tàng cây gặp phải A Đan mới chia tay bạn gái, A Đan vừa hút thuốc vừa trêu chọc: “Hai vị, trời nắng nóng thế này đứng ôm nhau có khó chịu không?”
Ái Ái và Âu Dương trăm miệng một lời: “Nóng cũng phải yêu đương!”
Sau khi khai giảng, Ái Ái vẫn đang yêu đương trong nóng bức nhưng cô vẫn chưa kịp lo đến chuyện rốt cuộc là chó mèo đánh nhau hay mèo ăn mất cá thì Liệt Tình đã xảy ra chuyện.
Chuyện là thế này, trong mấy ngày Liệt Tình về nước, bạn trai cô gặp gỡ một bạn nữ mới chuyển trường từ Australia sang… Tính cách như Liệt Tình đương nhiên không thể dễ dàng tha thứ cho bạn trai mình bắt cá hai tay được.
Mười giờ tối, Liệt Tình vẫn còn online QQ, cô gõ: Làm sao lại có tên con trai như thế? Hắn không có tiền. Đượcc, chúng tớ cùng ra chợ đồ cũ dựng sạp hàng, cả một ngày chỉ ăn bảy cái bánh chẻo rán, chẳng sao hết, những ngày tháng như vậy cũng sống qua được, tớ vừa đi chân trước, chân sau anh ta đã bị người khác câu rồi!
Tô Ái Ái nhìn đám chữ phóng to hết cỡ màu đỏ rực vừa hiện lên màn hình, cô không biết nên nói gì, liếc nhìn đồng hồ, còn chưa tới một tiếng nữa là tắt đèn rồi.
Liệt Tình vẫn tiếp tục: “Chia tay thì chia tay, mấy năm nay, hắn gặp chuyện gì cũng là tớ phải giải quyết, ngay cả đơn bảo hiểm cũng gửi đến nhà tớ! Mai tớ phải đi sửa địa chỉ mới được!”
Tô Ái Ái gõ bàn phím bùm bụp, chữ hiện lên rất nhanh rồi cô lại chậm rãi xóa đi, cô cũng rất giận, không hiểu sao Liệt Tình lại gặp phải những chuyện như vậy, đó chính là người bạn trai mà hai cô đã tâm sự với nhau trước khi đi ngủ đêm hôm đó sao? Không phải mấy hôm trước vẫn cười vui vẻ sao? Tại sao đã thành ra thế này rồi?
Cuối cùng, cô gõ: “Liệt Tình, bỏ đi, dù sao các cậu cũng cùng nhau vượt qua quãng thời gian vất vả khó khăn nhất!”
Khoảng thời gian mới ra nước ngoài đó chắc chắn không dễ sống, có người đến cùng giúp đỡ, cũng nên cảm kích, phải không?
Thật lâu sau trên màn hình mới xuất hiện mấy chữ lớn: “Ái Ái, bây giờ tớ đang nghĩ đến người này, cứ nghĩ tớ là thấy buồn nôn!” Mấy con mắt đỏ hồng long sòng sọc nhìn thẳng vào Ái Ái.
Mười giờ bốn lăm phút, Tô Ái Ái đã ngồi rất lâu mới gõ: “Tắt đèn rồi, tớ phải đổi nơi khác!” Sau khi nhấn ENTER thì lập tức gõ tiếp: “Liệt Tình, đừng sợ, có tớ ở bên cậu!”
Tắt máy, cầm tiền, đi giày
Tiểu Mỹ mơ màng dụi dụi mắt: “Ái Ái, cậu định đi đâu?”
Tô Ái Ái lấy ra một chiếc áo mỏng từ trong tủ: “Đêm nay tớ ra ngoài, cứ mặc kệ tớ!” Nghiêng người, đóng cửa.
Lúc chạy vội xuống cầu thang, trong đầu Tô Ái Ái nhiều lần hiện lên mớ chữ màu đỏ của Liệt Tình: “bây giờ tớ đang nghĩ đến người này, cứ nghĩ tớ là thấy buồn nôn!”
Trái tim Ái Ái đập nhanh, Liệt Tình, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà cậu phải dùng đến những từ ngữ chán ghét như vậy?
Tớ từng nghe có người nói: “Đời này có thể ở bên **, đúng là tốt quá!”
Tớ cũng từng nghe có người nói: “Chỉ chia tay thôi, tớ cũng chẳng có gì là hối hận cả!”
Kể cả là bản thân tớ, tớ cũng cảm thấy nếu bảo tớ tổn thọ một năm để được ở bên Âu Dương thêm một ngày cũng là rất đáng!
Còn cậu thì sao? Rốt cuộc là điều gì khiến cậu nói ra những lời độc địa như vậy?
Có lẽ sau khi đã tắt đèn thì chỉ còn một nơi duy nhất có thể đi được – quán internet sau trường
Tô Ái Ái đi dép lê xuống dưới lầu, trên con đường tối mịt đen sì cô cố lấy điện thoại di động ra, cô nghĩ dù thế nào cũng nên giải thích với Âu Dương về sự hỗn loạn hôm nay, nếu anh biết một mình cô muộn thế này còn ra hàng internet ngồi chắc chắn là sẽ bóp chết cô mất, nhưng còn Liệt Tình thì sao? Cô hận không thể bay đến bên cạnh bạn ngay lúc này.
Tô Ái Ái liên tục bấm mở bàn phím nhưng vẫn cứ không được, vừa ngẩng đầu cô đã nhìn thấy có một cậu thanh niên với vóc dáng quá đỗi quen thuộc với cô đang đứng một mình dưới gốc cây hòe già.
“Phương Ca” Ái Ái khẽ gọi.
Cô không dám chắc chắn, cậu thanh niên có một đốm sáng đang lóe lên kia đúng là Phương Ca mà cô biết sao? Anh có nụ cười thuần khiết như vậy, ngón tay trắng trẻo của anh từng kéo một khúc hát du dương như vậy cho cô nghe, anh… từ bao giờ cũng học người ta hút thuốc?
Người nọ quả thực quay đầu lại, nhìn thấy Ái Ái, có chút giật mình, khom người vứt điếu thuốc hút dở trên tay vào trong thùng rác rồi tiến về phía cô.
Câu đầu tiên anh nói là: “Tiểu Thạch thế nào rồi?” Tiếng nói trong làn gió đêm hơi khàn khàn.
Tô Ái Ái hỏi theo phản xạ: “Cậu cũng biết?”
Phương Ca gật đầu, bụng ngón tay cái xoa xoa chỗ vừa kẹp điếu thuốc ở hai ngón giữa, dường như muốn xóa sạch thứ gì đó, sau đó lại chầm chậm cho tay vào túi quần: “Ừm, ban nãy cô ấy có gọi điện cho tớ…”
Rồi lại không nói tiếp nữa
Tô Ái Ái cúi đầu, cảm thấy hơi khó chịu, có phải người đầu tiên Liệt Tình nghĩ tới khi gặp rắc rối chính là Phương Ca không? Có phải là trong lòng Liệt Tình có một góc khuất mà chỉ có Phương Ca mới có thể chạm tới? Cẩn thận suy nghĩ, lúc cô ấy nói chuyện với cô hình như không hề nói rằng cô ấy buồn bã thế nào, lúc nói chuyện với cô, sự oán hận của cô ấy đã trở thành một niềm kiên định, cô ấy nói tớ phải chia tay, tớ phải đi sửa lại địa chỉ, tớ phải… Cô ấy nói với cô chính là những quyết định cuối cùng đó. Như vậy ai là người bao dung những giọt nước mắt lúc ban đầu của Liệt Tình?
Hai người sóng vai đi trong vườn trường bao phủ trong màn đêm
Ái Ái đạp lên một chiếc lá cây, hít một hơi thật sâu, trong làn gió có mùi thơm ngát đặc biệt của mùa hè, cô nói: “Phương Ca, Liệt Tình quyết định chia tay đấy.”
Trong vườn trường rất yên tĩnh, có tiếng côn trùng rả rí
Âu Dương nói: “Ái Ái, chúng ta đặt tên cho nó đi!”
“Ừ, con lớn tên là Ái Ái, con nhỏ tên là Âu Dương!”
“Không được, nếu chúng chết đi là có điềm xấu đấy!”
“Vậy… gọi là Đại Đại, Tiểu Tiểu đi.”
“…”
Hai người cứ như vậy, đây là lần đầu tiên họ cùng quỳ xuống mặt đất, cá trong bình ngây thơ bơi đi bơi lại, người ngoài bình thì ngây thơ nhìn thật chăm chú.
“Ái Ái, sau này chúng ta sẽ nuôi hai con chó.”
“Ừm, nuôi loài chó Schnauzer nhé! Có thể chơi đùa với chúng, nhìn chúng hệt như một ông già có ria mép vậy!”
“Không được, không được, phải nuôi chó lớn mới có phong độ!”
“…Em phải nuôi chó nhỏ, có thể ôm ấp!”
“Thôi được, nuôi một con lớn một con nhỏ!”
“Ừm, còn nuôi thêm một con mèo nữa!”
“Được!”
“À! Không được! Nhỡ mèo ăn mất cá vàng thì sao?”
“…”
“Nếu chó mèo đánh nhau thì sao?”
“…”
Buổi trưa hôm đó, chàng trai kia, cô gái kia cùng quỳ gối trên nền gạch men của kí túc, quỳ trước cái bàn gỗ đã bị bong sơn, mùi mồ hôi, mùi thuốc lá luôn có trong phòng kí túc của con trai giây phút ấy đã biến mất trong mùi của nước, trong làn gió có sự nóng bức đặc biệt của mùa hè và mùi ngai ngái của cỏ, ánh mặt trời nóng rực xuyên qua bình cá thủy tinh chiếu lên đôi môi đang kề sát vào nhau, rèm cửa bị cơn gió lặng lẽ làm lay động, gió nhẹ nhàng mơn man trên đôi gò má đỏ rực của những người đang yêu nhau…
Không biết là phòng nào bật radio to đến mức có một tiếng hát cao vút truyền đến: “Một ngày đó, trời trong xanh cao vút, gió trong lành mát mẻ, trên khắp người chỉ có niềm vui…”
Đó là – ký ức đẹp nhất của mùa hè năm đó.
Chuyện yêu đương mùa hè đòi hỏi kỹ thuật khá cao, bước đi trong ánh nắng đã là một trở ngại, lúc ôm cũng sẽ ngại nóng bức…
Âu Dương vẫn duy trì truyền thống tốt đẹp là mỗi ngày giúp Ái Ái múc nước đem về phòng, lúc hai người ôm nhau dưới tàng cây gặp phải A Đan mới chia tay bạn gái, A Đan vừa hút thuốc vừa trêu chọc: “Hai vị, trời nắng nóng thế này đứng ôm nhau có khó chịu không?”
Ái Ái và Âu Dương trăm miệng một lời: “Nóng cũng phải yêu đương!”
Sau khi khai giảng, Ái Ái vẫn đang yêu đương trong nóng bức nhưng cô vẫn chưa kịp lo đến chuyện rốt cuộc là chó mèo đánh nhau hay mèo ăn mất cá thì Liệt Tình đã xảy ra chuyện.
Chuyện là thế này, trong mấy ngày Liệt Tình về nước, bạn trai cô gặp gỡ một bạn nữ mới chuyển trường từ Australia sang… Tính cách như Liệt Tình đương nhiên không thể dễ dàng tha thứ cho bạn trai mình bắt cá hai tay được.
Mười giờ tối, Liệt Tình vẫn còn online QQ, cô gõ: Làm sao lại có tên con trai như thế? Hắn không có tiền. Đượcc, chúng tớ cùng ra chợ đồ cũ dựng sạp hàng, cả một ngày chỉ ăn bảy cái bánh chẻo rán, chẳng sao hết, những ngày tháng như vậy cũng sống qua được, tớ vừa đi chân trước, chân sau anh ta đã bị người khác câu rồi!
Tô Ái Ái nhìn đám chữ phóng to hết cỡ màu đỏ rực vừa hiện lên màn hình, cô không biết nên nói gì, liếc nhìn đồng hồ, còn chưa tới một tiếng nữa là tắt đèn rồi.
Liệt Tình vẫn tiếp tục: “Chia tay thì chia tay, mấy năm nay, hắn gặp chuyện gì cũng là tớ phải giải quyết, ngay cả đơn bảo hiểm cũng gửi đến nhà tớ! Mai tớ phải đi sửa địa chỉ mới được!”
Tô Ái Ái gõ bàn phím bùm bụp, chữ hiện lên rất nhanh rồi cô lại chậm rãi xóa đi, cô cũng rất giận, không hiểu sao Liệt Tình lại gặp phải những chuyện như vậy, đó chính là người bạn trai mà hai cô đã tâm sự với nhau trước khi đi ngủ đêm hôm đó sao? Không phải mấy hôm trước vẫn cười vui vẻ sao? Tại sao đã thành ra thế này rồi?
Cuối cùng, cô gõ: “Liệt Tình, bỏ đi, dù sao các cậu cũng cùng nhau vượt qua quãng thời gian vất vả khó khăn nhất!”
Khoảng thời gian mới ra nước ngoài đó chắc chắn không dễ sống, có người đến cùng giúp đỡ, cũng nên cảm kích, phải không?
Thật lâu sau trên màn hình mới xuất hiện mấy chữ lớn: “Ái Ái, bây giờ tớ đang nghĩ đến người này, cứ nghĩ tớ là thấy buồn nôn!” Mấy con mắt đỏ hồng long sòng sọc nhìn thẳng vào Ái Ái.
Mười giờ bốn lăm phút, Tô Ái Ái đã ngồi rất lâu mới gõ: “Tắt đèn rồi, tớ phải đổi nơi khác!” Sau khi nhấn ENTER thì lập tức gõ tiếp: “Liệt Tình, đừng sợ, có tớ ở bên cậu!”
Tắt máy, cầm tiền, đi giày
Tiểu Mỹ mơ màng dụi dụi mắt: “Ái Ái, cậu định đi đâu?”
Tô Ái Ái lấy ra một chiếc áo mỏng từ trong tủ: “Đêm nay tớ ra ngoài, cứ mặc kệ tớ!” Nghiêng người, đóng cửa.
Lúc chạy vội xuống cầu thang, trong đầu Tô Ái Ái nhiều lần hiện lên mớ chữ màu đỏ của Liệt Tình: “bây giờ tớ đang nghĩ đến người này, cứ nghĩ tớ là thấy buồn nôn!”
Trái tim Ái Ái đập nhanh, Liệt Tình, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà cậu phải dùng đến những từ ngữ chán ghét như vậy?
Tớ từng nghe có người nói: “Đời này có thể ở bên **, đúng là tốt quá!”
Tớ cũng từng nghe có người nói: “Chỉ chia tay thôi, tớ cũng chẳng có gì là hối hận cả!”
Kể cả là bản thân tớ, tớ cũng cảm thấy nếu bảo tớ tổn thọ một năm để được ở bên Âu Dương thêm một ngày cũng là rất đáng!
Còn cậu thì sao? Rốt cuộc là điều gì khiến cậu nói ra những lời độc địa như vậy?
Có lẽ sau khi đã tắt đèn thì chỉ còn một nơi duy nhất có thể đi được – quán internet sau trường
Tô Ái Ái đi dép lê xuống dưới lầu, trên con đường tối mịt đen sì cô cố lấy điện thoại di động ra, cô nghĩ dù thế nào cũng nên giải thích với Âu Dương về sự hỗn loạn hôm nay, nếu anh biết một mình cô muộn thế này còn ra hàng internet ngồi chắc chắn là sẽ bóp chết cô mất, nhưng còn Liệt Tình thì sao? Cô hận không thể bay đến bên cạnh bạn ngay lúc này.
Tô Ái Ái liên tục bấm mở bàn phím nhưng vẫn cứ không được, vừa ngẩng đầu cô đã nhìn thấy có một cậu thanh niên với vóc dáng quá đỗi quen thuộc với cô đang đứng một mình dưới gốc cây hòe già.
“Phương Ca” Ái Ái khẽ gọi.
Cô không dám chắc chắn, cậu thanh niên có một đốm sáng đang lóe lên kia đúng là Phương Ca mà cô biết sao? Anh có nụ cười thuần khiết như vậy, ngón tay trắng trẻo của anh từng kéo một khúc hát du dương như vậy cho cô nghe, anh… từ bao giờ cũng học người ta hút thuốc?
Người nọ quả thực quay đầu lại, nhìn thấy Ái Ái, có chút giật mình, khom người vứt điếu thuốc hút dở trên tay vào trong thùng rác rồi tiến về phía cô.
Câu đầu tiên anh nói là: “Tiểu Thạch thế nào rồi?” Tiếng nói trong làn gió đêm hơi khàn khàn.
Tô Ái Ái hỏi theo phản xạ: “Cậu cũng biết?”
Phương Ca gật đầu, bụng ngón tay cái xoa xoa chỗ vừa kẹp điếu thuốc ở hai ngón giữa, dường như muốn xóa sạch thứ gì đó, sau đó lại chầm chậm cho tay vào túi quần: “Ừm, ban nãy cô ấy có gọi điện cho tớ…”
Rồi lại không nói tiếp nữa
Tô Ái Ái cúi đầu, cảm thấy hơi khó chịu, có phải người đầu tiên Liệt Tình nghĩ tới khi gặp rắc rối chính là Phương Ca không? Có phải là trong lòng Liệt Tình có một góc khuất mà chỉ có Phương Ca mới có thể chạm tới? Cẩn thận suy nghĩ, lúc cô ấy nói chuyện với cô hình như không hề nói rằng cô ấy buồn bã thế nào, lúc nói chuyện với cô, sự oán hận của cô ấy đã trở thành một niềm kiên định, cô ấy nói tớ phải chia tay, tớ phải đi sửa lại địa chỉ, tớ phải… Cô ấy nói với cô chính là những quyết định cuối cùng đó. Như vậy ai là người bao dung những giọt nước mắt lúc ban đầu của Liệt Tình?
Hai người sóng vai đi trong vườn trường bao phủ trong màn đêm
Ái Ái đạp lên một chiếc lá cây, hít một hơi thật sâu, trong làn gió có mùi thơm ngát đặc biệt của mùa hè, cô nói: “Phương Ca, Liệt Tình quyết định chia tay đấy.”
Trong vườn trường rất yên tĩnh, có tiếng côn trùng rả rí
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ Tải game online cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình53/2446