Admin
[On 24/24] Lượt xem : 56 |
ác kinh điển đó trông còn đáng thương hơn cả những diễn viên nữ
Khiến cho Liệt Tình cười đến đau cả bụng, đạt mông ngồi xuống ghế, Phương Ca cũng buông tay đem đến cho Liệt Tình một cốc nước.
Hạo tử vừa được giải thoát, đạt mông xuống ghế, vuốt vuốt tóc: “Khụ khụ, ai cũng có gia đình rồi, phải tự trọng một chút chứ!”
Sau đó, tất cả đều mệt đến không cử động nổi, ngồi phịch lên sofa, Liệt Tình chiếm trọn nửa cái ghế, đưa chân đá Phương Ca một cái: “Kìa, Phương Tiểu Ca, Tiểu Kiều nhà cậu đâu? Sao không đưa đến? Tiểu mỹ nữ dạo này đã lớn đến đâu rồi? Cho tớ xem ảnh đi!”
Phương Ca ngồi trên thảm dựa lưng vào sofa, không quay đầu lại và nói: “Cô ấy? vẫn thế thôi, cậu cũng chưa cho tớ xem ảnh mà.”
Liệt Tình ngồi xuống xoa đầu Phương Ca: “Ờ thì lần sau tớ sẽ cho cậu xem người thật! Đã đạt đến cảnh giới nào rồi?”
Phương Ca ngẩng đầu, khuôn mặt trắng trẻo mỉm cười, đôi mắt to cong cong, đôi môi hơi nhợt nhạt nhếch lên, nhìn vào mắt Liệt Tình gật đầu nói: “haha, nhớ đấy nhé, vậy Ái Ái cũng phải gọi Âu Dương tới!”
Tô Ái Ái đang cầm cốc nước, gác chân lên bàn nghe thấy người khác nhắc đến tên mình thì sửng sốt, nói to: “Sao lại liên quan đến tớ?”
Đúng lúc đó, Hạo tử tay cầm bốn lon coca cười như địa chủ được mùa đi tới, mặt vênh lên: “Nhìn này, xem đi, tớ cướp được thứ gì trong tủ lạnh này!!!”
Liệt Tình bật dậy đi chém giết: “Nè, tớ mới mua đấy!” “Kìa, sao cậu vứt ô mai đi, ô mai là Phương Tiểu Ca thích ăn nhất đấy!” “Phương Tiểu Ca, nhanh lên nhanh lên, đến đây giúp đi…”
Tô Ái Ái dựa lên sofa, nhìn đám người đang cướp đoạt đồ ăn, cô nghĩ nhất định cô đang mỉm cười.
Có vài người, sau cùng vẫn cứ là bạn tốt
Có một vài thứ tình cảm sau cùng sẽ biến thành nụ cười. chỉ có thể vui đùa mà không thể chạm tới! Dò hỏi, ầm ĩ, cười vui vẻ… chính là trong lòng thì rơi lệ nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười…
Ví như cô, ví như Liệt Tình, ví như Phương Ca…
Hôm đó không ai về nhà, Phương Ca và hạo tử thì ngủ trong phòng của cha Liệt Tình, Liệt Tình và Ái Ái thì nằm trên giường của Liệt Tình, mặt đối mặt, ngủ say
Ngày hôm sau Ái Ái dậy sớm khác thường, ầm ĩ đòi đi leo núi, gọi điện muốn rủ tất cả các bạn cùng lớp cấp ba.
Gọi cho Trang Nam, Nam Nam nói: “bà cô ơi, bây giờ mới mấy giờ? Để tớ ngủ đã, sau đó sẽ gọi cho cậu!”
Gọi cho Lý Manh manh, manh Manh nói: “hả? Tớ phải đi làm thêm! Sao cậu không nói sớm?”
Gọi cho Tiểu A, Tiểu A nói: “Tiểu B có đi không? Chờ tí, tớ gọi điện hỏi Tiểu B, Tiểu B đi thì tớ mới đi!”
Gọi cho Tiểu B, Tiểu B nói: “Ồ, có đầy đủ mọi người không? Tập trung thế nào?”
Có số điện thoại thì không gọi được…
Ái Ái buông điện thoại xuống nhẹ giọng hỏi Liệt Tình: “Liệt Tình à, bây giờ không phải là đang nghỉ hè sao? Không phải bình thường mọi người đều than thở vì nhàn rỗi quá hay sao? Không phải ai cũng rảnh sao? Vì sao lại không thể đi được?”
Liệt Tình, tớ đã rất nhiều lần mơ thấy một buổi sáng như vậy, tớ đeo cặp sách đi tới trường, trên đường gặp cậu, nhìn thấy Phương Ca, nhìn thấy Hạo tử và cả lũ trò chuyện rôm rả với nhau, nhưng giây phút khi tớ bước vào lớp học, tớ đột nhiên – thức giấc…
BY Ái Ái…
(Tớ rất buồn vì phải thông báo điều này, truyện Chầm Chậm Yêu Em tớ không thể tiếp tục làm được vì lý do cá nhân, truyện quá dài mà tớ thì rất bận nên không có thời gian. Vì vậy xin lỗi tất cả các bạn đã trót nhảy hố, bù lại tớ sẽ làm một bộ tầm 15 chương, sắp lên sàn, tớ hứa là bộ này sẽ không drop, và tớ sẽ post thật đều đặn. Các bạn thông cảm cho mình nhé)
Vẫn chưa kết thúc kì nghỉ hè mà Liệt Tình đã phải đi rồi. Tuy nghỉ hè chưa hết nhưng sinh nhật Âu Dương thì đã tới.
Tô Ái Ái về trường sớm, kéo lão Tiền là người dân bản xứ ở thành phố này đi mua quà tặng.
Lão Tiền chỉ vào quầy hàng: “Bà cô, mua ví tiền đi, rất thích hợp~”
Ái Ái lắc đầu: “Không được! trước đây Âu Dương có nhiều bạn gái như vậy, nhất định là đã được tặng không ít ví tiền.”
Lão Tiền gật đầu, lại chỉ: “Vậy tặng thắt lưng đi!”
Ái Ái trừng mắt: “Tớ không muốn trói buộc anh ấy!”
Lão Tiền phụt máu: “Bà cô ơi, tớ phải gọi cậu là bà cô từ lâu rồi mới đúng, đã đi mất cả ngày trời rồi, mua cái gì mà chẳng được!”
Haiz, vì sao mua đồ cho bạn trai lại khó khăn như vậy?
Tô Ái Ái lại bắt đầu mắng Âu Dương, Âu Dương công tử đó thật quái dị, ngày trước phong lưu như thế chắc chắn là nhận được không ít quà tặng, haiz, làm thế nào mới có thể khiến anh ấy nhớ mãi món quà mình tặng nhỉ?
Tô Ái Ái ngẩng đầu, đột nhiên mắt mũi sáng ngời.
Ký túc xá của nam có được những giây phút yên tĩnh hiếm có vì vẫn chưa vào năm học, gió mùa hạ thổi nhẹ làm rèm cửa tung bay, ngoài cửa sổ là những chiếc lá non đang lay động trong cơn gió mát, lúc này cũng chính là lúc những chú ve núp mình trong tán cây kêu râm ran. Trên chiếc bàn gỗ có lớp sơn màu đỏ bên ngoài đã bị bong tróc là bể cá mini hình trứng trông như một chiếc dạ dày khổng lồ, bên trong có hai chú cá vàng màu đỏ đang bơi qua bơi lại tuần tra, thoải mái thở ra những bong bóng nước.
Tô Ái Ái ngồi trên bàn rung rung chân, chỉ chỉ vào bể cá: “Này, Âu Dương công tử, chúc anh già sinh nhật vui vẻ nhé!”
Tay Âu Dương vẫn cắm trong túi quần, khom lưng xuống, nhìn chằm chằm vào trong bể cá, sờ sờ cằm: “Ặc, Ái Ái cô nương…Hai cái này chính là quà sinh nhật của anh sao?”
Tô Ái Ái nhảy khỏi bàn, tiến lại gần đó, xoa xoa đầu Âu Dương, hai người cùng “chiêm ngưỡng” hai con cá nhỏ trong bình.
Đột nhiên trong chiếc bình thủy tinh phản chiếu khuôn mặt cực to của hai người.
Cô búng vào bình cá, ấp úng nói: “Em nghĩ rất lâu, anh chẳng thiếu gì cả, kéo lão Tiền đi lòng vòng cả một ngày trời mới quyết định mua cái này đấy, anh phải biết là đôi cá vàng này không dễ mua tí nào!” ra vẻ bất bình, giọng nói cũng cao vút: “Ông chủ đó đã khiến em loạn cả đầu, cái gì mà ngũ hoa đầu sư tử, ngỗng đầu đỏ, trân châu đỏ trắng… Chỉ cá vàng thôi mà cũng có biết bao nhiêu loại khác nhau, em không dễ gì mới chọn được hai con này, khó chọn lắm chứ! Hồi nhỏ em đã từng ăn cái con ngũ hoa đầu sư tử kia rồi!” (thực ra các loại cá nó có hình nhưng tớ chẳng biết dịch sao cả, có lẽ cá bên đó và bên mình không giống nhau, các bạn thông cảm hén!)
Âu Dương phá lên cười, giơ tay vuốt tóc Ái Ái: “Ừ, Ừ, không dễ dàng gì, đúng là rất không dễ dàng, tại hạ vô cùng yêu thích, cực kì thích, cực kì cực kì thích…”
Tô Ái Ái cười đến híp cả mắt, cầm tay Âu Dương chỉ vào con cá nhỏ bướng bỉnh đang lắc lắc đuôi rồi thở ra bong bóng: “Nói cho anh biết, loại này có tên là ngọc ấn đầu, hiếm gặp lắm đấy! Toàn thân màu đỏ còn trên đầu lại có một khối màu ngọc trắng ngà, người bán hàng còn nói cái gì mà loại cá lớn gì gì đó, em còn đặc biệt lên mạng tìm thông tin…”
Ồ, cô ngốc này vẫn còn muốn nói chuyện chuyên môn!
Âu Dương dùng một đầu ngón tay vuốt khẽ lên mặt cô, Tô Ái Ái vội và chụp lấy ngón tay vô duyên đó của anh: “Không được, không được, em nói cho anh biết, anh phải chăm sóc chúng thật tốt, nếu chúng bị chết em sẽ báo thù đấy!”
Âu Dương thu ngón tay về búng lên thành bình cá, nghiêm trang gật đầu, đôi mắt dài trừng lên: “Được rồi, được rồi, anh sẽ nuôi chúng, không để ai chạm vào đâu!”
Haiz, lần đầu tiên nhận được một món quà “sống”, còn phiền phức hơn cả món quà “chết” nữa.
Đôi tiểu tử kia hình như là vẫn chưa hiểu rõ hoàn cảnh sống hiện tại của mình, cái đuôi phe phẩy có vẻ rất vui sướng, màu đỏ lấp lánh dưới ánh nắng
Khiến cho Liệt Tình cười đến đau cả bụng, đạt mông ngồi xuống ghế, Phương Ca cũng buông tay đem đến cho Liệt Tình một cốc nước.
Hạo tử vừa được giải thoát, đạt mông xuống ghế, vuốt vuốt tóc: “Khụ khụ, ai cũng có gia đình rồi, phải tự trọng một chút chứ!”
Sau đó, tất cả đều mệt đến không cử động nổi, ngồi phịch lên sofa, Liệt Tình chiếm trọn nửa cái ghế, đưa chân đá Phương Ca một cái: “Kìa, Phương Tiểu Ca, Tiểu Kiều nhà cậu đâu? Sao không đưa đến? Tiểu mỹ nữ dạo này đã lớn đến đâu rồi? Cho tớ xem ảnh đi!”
Phương Ca ngồi trên thảm dựa lưng vào sofa, không quay đầu lại và nói: “Cô ấy? vẫn thế thôi, cậu cũng chưa cho tớ xem ảnh mà.”
Liệt Tình ngồi xuống xoa đầu Phương Ca: “Ờ thì lần sau tớ sẽ cho cậu xem người thật! Đã đạt đến cảnh giới nào rồi?”
Phương Ca ngẩng đầu, khuôn mặt trắng trẻo mỉm cười, đôi mắt to cong cong, đôi môi hơi nhợt nhạt nhếch lên, nhìn vào mắt Liệt Tình gật đầu nói: “haha, nhớ đấy nhé, vậy Ái Ái cũng phải gọi Âu Dương tới!”
Tô Ái Ái đang cầm cốc nước, gác chân lên bàn nghe thấy người khác nhắc đến tên mình thì sửng sốt, nói to: “Sao lại liên quan đến tớ?”
Đúng lúc đó, Hạo tử tay cầm bốn lon coca cười như địa chủ được mùa đi tới, mặt vênh lên: “Nhìn này, xem đi, tớ cướp được thứ gì trong tủ lạnh này!!!”
Liệt Tình bật dậy đi chém giết: “Nè, tớ mới mua đấy!” “Kìa, sao cậu vứt ô mai đi, ô mai là Phương Tiểu Ca thích ăn nhất đấy!” “Phương Tiểu Ca, nhanh lên nhanh lên, đến đây giúp đi…”
Tô Ái Ái dựa lên sofa, nhìn đám người đang cướp đoạt đồ ăn, cô nghĩ nhất định cô đang mỉm cười.
Có vài người, sau cùng vẫn cứ là bạn tốt
Có một vài thứ tình cảm sau cùng sẽ biến thành nụ cười. chỉ có thể vui đùa mà không thể chạm tới! Dò hỏi, ầm ĩ, cười vui vẻ… chính là trong lòng thì rơi lệ nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười…
Ví như cô, ví như Liệt Tình, ví như Phương Ca…
Hôm đó không ai về nhà, Phương Ca và hạo tử thì ngủ trong phòng của cha Liệt Tình, Liệt Tình và Ái Ái thì nằm trên giường của Liệt Tình, mặt đối mặt, ngủ say
Ngày hôm sau Ái Ái dậy sớm khác thường, ầm ĩ đòi đi leo núi, gọi điện muốn rủ tất cả các bạn cùng lớp cấp ba.
Gọi cho Trang Nam, Nam Nam nói: “bà cô ơi, bây giờ mới mấy giờ? Để tớ ngủ đã, sau đó sẽ gọi cho cậu!”
Gọi cho Lý Manh manh, manh Manh nói: “hả? Tớ phải đi làm thêm! Sao cậu không nói sớm?”
Gọi cho Tiểu A, Tiểu A nói: “Tiểu B có đi không? Chờ tí, tớ gọi điện hỏi Tiểu B, Tiểu B đi thì tớ mới đi!”
Gọi cho Tiểu B, Tiểu B nói: “Ồ, có đầy đủ mọi người không? Tập trung thế nào?”
Có số điện thoại thì không gọi được…
Ái Ái buông điện thoại xuống nhẹ giọng hỏi Liệt Tình: “Liệt Tình à, bây giờ không phải là đang nghỉ hè sao? Không phải bình thường mọi người đều than thở vì nhàn rỗi quá hay sao? Không phải ai cũng rảnh sao? Vì sao lại không thể đi được?”
Liệt Tình, tớ đã rất nhiều lần mơ thấy một buổi sáng như vậy, tớ đeo cặp sách đi tới trường, trên đường gặp cậu, nhìn thấy Phương Ca, nhìn thấy Hạo tử và cả lũ trò chuyện rôm rả với nhau, nhưng giây phút khi tớ bước vào lớp học, tớ đột nhiên – thức giấc…
BY Ái Ái…
(Tớ rất buồn vì phải thông báo điều này, truyện Chầm Chậm Yêu Em tớ không thể tiếp tục làm được vì lý do cá nhân, truyện quá dài mà tớ thì rất bận nên không có thời gian. Vì vậy xin lỗi tất cả các bạn đã trót nhảy hố, bù lại tớ sẽ làm một bộ tầm 15 chương, sắp lên sàn, tớ hứa là bộ này sẽ không drop, và tớ sẽ post thật đều đặn. Các bạn thông cảm cho mình nhé)
Vẫn chưa kết thúc kì nghỉ hè mà Liệt Tình đã phải đi rồi. Tuy nghỉ hè chưa hết nhưng sinh nhật Âu Dương thì đã tới.
Tô Ái Ái về trường sớm, kéo lão Tiền là người dân bản xứ ở thành phố này đi mua quà tặng.
Lão Tiền chỉ vào quầy hàng: “Bà cô, mua ví tiền đi, rất thích hợp~”
Ái Ái lắc đầu: “Không được! trước đây Âu Dương có nhiều bạn gái như vậy, nhất định là đã được tặng không ít ví tiền.”
Lão Tiền gật đầu, lại chỉ: “Vậy tặng thắt lưng đi!”
Ái Ái trừng mắt: “Tớ không muốn trói buộc anh ấy!”
Lão Tiền phụt máu: “Bà cô ơi, tớ phải gọi cậu là bà cô từ lâu rồi mới đúng, đã đi mất cả ngày trời rồi, mua cái gì mà chẳng được!”
Haiz, vì sao mua đồ cho bạn trai lại khó khăn như vậy?
Tô Ái Ái lại bắt đầu mắng Âu Dương, Âu Dương công tử đó thật quái dị, ngày trước phong lưu như thế chắc chắn là nhận được không ít quà tặng, haiz, làm thế nào mới có thể khiến anh ấy nhớ mãi món quà mình tặng nhỉ?
Tô Ái Ái ngẩng đầu, đột nhiên mắt mũi sáng ngời.
Ký túc xá của nam có được những giây phút yên tĩnh hiếm có vì vẫn chưa vào năm học, gió mùa hạ thổi nhẹ làm rèm cửa tung bay, ngoài cửa sổ là những chiếc lá non đang lay động trong cơn gió mát, lúc này cũng chính là lúc những chú ve núp mình trong tán cây kêu râm ran. Trên chiếc bàn gỗ có lớp sơn màu đỏ bên ngoài đã bị bong tróc là bể cá mini hình trứng trông như một chiếc dạ dày khổng lồ, bên trong có hai chú cá vàng màu đỏ đang bơi qua bơi lại tuần tra, thoải mái thở ra những bong bóng nước.
Tô Ái Ái ngồi trên bàn rung rung chân, chỉ chỉ vào bể cá: “Này, Âu Dương công tử, chúc anh già sinh nhật vui vẻ nhé!”
Tay Âu Dương vẫn cắm trong túi quần, khom lưng xuống, nhìn chằm chằm vào trong bể cá, sờ sờ cằm: “Ặc, Ái Ái cô nương…Hai cái này chính là quà sinh nhật của anh sao?”
Tô Ái Ái nhảy khỏi bàn, tiến lại gần đó, xoa xoa đầu Âu Dương, hai người cùng “chiêm ngưỡng” hai con cá nhỏ trong bình.
Đột nhiên trong chiếc bình thủy tinh phản chiếu khuôn mặt cực to của hai người.
Cô búng vào bình cá, ấp úng nói: “Em nghĩ rất lâu, anh chẳng thiếu gì cả, kéo lão Tiền đi lòng vòng cả một ngày trời mới quyết định mua cái này đấy, anh phải biết là đôi cá vàng này không dễ mua tí nào!” ra vẻ bất bình, giọng nói cũng cao vút: “Ông chủ đó đã khiến em loạn cả đầu, cái gì mà ngũ hoa đầu sư tử, ngỗng đầu đỏ, trân châu đỏ trắng… Chỉ cá vàng thôi mà cũng có biết bao nhiêu loại khác nhau, em không dễ gì mới chọn được hai con này, khó chọn lắm chứ! Hồi nhỏ em đã từng ăn cái con ngũ hoa đầu sư tử kia rồi!” (thực ra các loại cá nó có hình nhưng tớ chẳng biết dịch sao cả, có lẽ cá bên đó và bên mình không giống nhau, các bạn thông cảm hén!)
Âu Dương phá lên cười, giơ tay vuốt tóc Ái Ái: “Ừ, Ừ, không dễ dàng gì, đúng là rất không dễ dàng, tại hạ vô cùng yêu thích, cực kì thích, cực kì cực kì thích…”
Tô Ái Ái cười đến híp cả mắt, cầm tay Âu Dương chỉ vào con cá nhỏ bướng bỉnh đang lắc lắc đuôi rồi thở ra bong bóng: “Nói cho anh biết, loại này có tên là ngọc ấn đầu, hiếm gặp lắm đấy! Toàn thân màu đỏ còn trên đầu lại có một khối màu ngọc trắng ngà, người bán hàng còn nói cái gì mà loại cá lớn gì gì đó, em còn đặc biệt lên mạng tìm thông tin…”
Ồ, cô ngốc này vẫn còn muốn nói chuyện chuyên môn!
Âu Dương dùng một đầu ngón tay vuốt khẽ lên mặt cô, Tô Ái Ái vội và chụp lấy ngón tay vô duyên đó của anh: “Không được, không được, em nói cho anh biết, anh phải chăm sóc chúng thật tốt, nếu chúng bị chết em sẽ báo thù đấy!”
Âu Dương thu ngón tay về búng lên thành bình cá, nghiêm trang gật đầu, đôi mắt dài trừng lên: “Được rồi, được rồi, anh sẽ nuôi chúng, không để ai chạm vào đâu!”
Haiz, lần đầu tiên nhận được một món quà “sống”, còn phiền phức hơn cả món quà “chết” nữa.
Đôi tiểu tử kia hình như là vẫn chưa hiểu rõ hoàn cảnh sống hiện tại của mình, cái đuôi phe phẩy có vẻ rất vui sướng, màu đỏ lấp lánh dưới ánh nắng
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ Tải game online cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình56/2449