watch sexy videos at nza-vids!

Vimini.Mobi

wap giải trí tổng hợp
Tải game online miễn phí cho điện thoại
Chơi game trực tuyến những game hay nhất
Kho ứng dụng android iphone ipad
Người đẹp sexy  Admin [On 24/24]
Lượt xem : 36
Truyện ngắn tình yêu
Tôi thấy nhớ. Là nỗi nhớ một thói quen. Gặp anh trên sân thượng từ lúc nào đã trở thành một thói quen của tôi mất rồi, một thói quen êm đềm và dễ chịu.

Tôi nằm xuống, mắt mở to. Trời dần ngả màu cam, từ chỗ tôi không còn nhìn thấy mặt trời đâu nữa. Không gian sực nức mùi hương đặc trưng của mùa hè, ngột ngạt và bức bách, tù túng và ảm đạm. Lặng gió. Một vài con muỗi vo ve. Bầu không khí tôi hít vào như đặc quánh lại. Tôi thở dài, duỗi thẳng tay chân. Nền xi măng thô ram ráp khẽ cọ qua lớp áo. Rồi tôi thu tay, nhẹ nhàng gối đầu lên, quay sang bên phải.

Anh đang nằm đấy, ngay sát cạnh tôi. Hơi thở đều đều, phập phồng nơi cánh mũi. Tôi ngây người nhìn gương mặt người con trai đang ngủ. Như thể là một người khác. Không cau có, không gắt gỏng, không châm chọc. Thanh thản.

Khi ngủ, người ta trở thành một người khác, điều ấy có thật không?...

***

Lần đầu tiên tôi gặp anh là một ngày đầu xuân ẩm ướt, khắp nơi ngập tràn hơi nước cùng mùi hương nồng của cỏ cây. Buổi học đầu tiên sau kì nghỉ dài, tôi kiên nhẫn đợi cô giáo điểm danh đến tên mình, hô " Có ạ! " thật to, rồi chỉ chờ có thế, năm phút sau đã rón rén lẻn ra cửa sau lớp học như một chú mèo, một mình mò lên sân thượng. Ở đấy, tôi đã gặp anh. Như thể là định mệnh.

Sân thượng trường tôi là một nơi đặc biệt. Tôi vừa nhập học thì cũng là lúc tòa nhà này khánh thành, vì thế "lịch sử" của sân thượng tôi nắm rõ như lòng bàn tay. Khi ấy nghe đâu người ta định mở ở đây một quán café dành cho giảng viên và các nhân viên văn phòng, những người cả ngày làm việc trong những phòng điều hòa mát lạnh ở tầng tám. Thời gian đó có một làn sóng phản đối nho nhỏ trong cộng đồng sinh viên. Tại sao chúng tôi, những "mầm non tương lai" của đất nước, ngày ngày phải ngồi như cá hộp trong những căn phòng cửa kính bắt nắng dưới cái nóng gần 40 độ, lại không được quyền bén mảng uống café ở nơi được mệnh danh "có tầm nhìn đẹp nhất trong khu vực bán kính 2 km" cơ chứ? Thay vì chỉ việc đứng chờ, ấn thang máy, vút lên tầng cao nhất trong nháy mắt, thì chúng tôi phải đi bộ vượt qua cái sân chói chang không một bóng cây, chen chúc mua những chai nước lạnh trong cái canteen bé xíu. Nhốn nháo và lộn xộn, như thể mua hàng thời bao cấp vậy.

Thế rồi ba tháng trôi qua, chẳng hề thấy quán café nào xuất hiện. Cả thầy cả trò vẫn tiếp tục ngày ngày chen chúc trong cái canteen thời bao cấp ấy, bất chấp trời nắng như đổ lửa hay mưa như trút nước. Dần dần, sân thượng trở thành một nơi lý tưởng để sinh viên bùng tiết trốn học, để hẹn hò, hay thậm chí là chụp ảnh kỉ niệm. Dù sao thì nó cũng là nơi "có tầm nhìn đẹp nhất trong bán kính 2 km" cơ mà. Nghe thật lố bịch, tôi chỉ cười khẩy mỗi lần thấy bọn bạn mình hẹn nhau cuối giờ lên sân thượng ngắm cảnh. Tính tới thời điểm ấy, tôi chưa một lần đặt chân đến đó.

Một ngày xấu trời nọ, đột nhiên có chuyện lớn xảy ra. Gọi là chuyện lớn vì nó được lên báo, được nhiều người quan tâm, khiến cả trường viên xôn xao. Một nữ sinh tự tử. Nhảy từ trên tầng thượng. Một loạt giả thuyết được thêu dệt, những câu chuyện truyền miệng lan đi nhanh chóng. Không hề thấy thông báo gì từ nhà trường, nhưng rõ ràng là sau đó chẳng còn đứa nào dám bén mảng lên sân thượng nữa. Vài hôm sau thì cánh cửa sắt nặng nề dẫn ra sân mọi ngày vẫn mở đã được đóng lại, im lìm với ba ổ khóa, tròng thêm một sợi xích sắt. Tầng mười hai heo hắt và cô đơn.

Vậy nhưng kể từ đây, mối liên kết mật thiết giữa tôi và sân thượng mới bắt đầu nảy nở.

Tôi hay bùng học. Tôi không hề lười, tôi thích đến trường, chỉ là tôi ghét cảm giác phải ngồi liền tù tì ba bốn tiếng trong một căn phòng bức bối với mấy trăm con người, cố dỏng tai nghe mong vớt vát được chút kiến thức vào đầu, nhưng rồi lại ngủ gục trước khi kịp nhận ra chuông giải lao vừa réo. " Thật phí phạm thời gian. "- tôi thở dài. Với tôi, trường học có nhiều điều lý thú hơn là việc ngồi trong lớp. Ví dụ như ngồi ghế đá sân trường ngắm người hối hả qua lại sau giờ tan học. Như thể cả thế giới chuyển động, chỉ có mình đứng yên. Nhiều lúc tôi tự hỏi sao mọi người lại phải vội vàng đến thế. Chậm đi một vài phút liệu cuộc sống của họ có đổi khác đi không. Ví dụ như ở lại trường qua trưa, ra cổng mua một cái kem thật to, tìm một lớp học trống, chui vào góc và tận hưởng sự tĩnh lặng. Tôi có thể ngồi như thế hàng giờ, gục đầu xuống bàn, khẽ nhắm mắt, suy nghĩ về những rắc rối mình đang phải đối mặt.

Và ví dụ như hôm ấy, khi tôi quyết định bùng học, đi bộ từ tầng một lên tầng mười hai.

Có bao nhiêu người trong số các bạn sau khi tốt nghiệp đại học có thể kể tên và vị trí tất cả các phòng ban, các khoa trong trường? Chắc không nhiều, vì tôi-một người đại diện cho số đông tầng lớp sinh viên, hoàn toàn không biết văn phòng nào khác ngoài phòng công tác sinh viên và phòng kế toán. Chính vì thế, việc đi bộ từ tầng một lên tầng mười hai - dù nói thật là khá mệt, đến khoảng tầng sáu là tôi đã thở hổn hển không ra hơi - lại mang tới những điều khá thú vị. Tôi phát hiện ra những phòng mà tôi chưa từng nghe tên và cũng chẳng rõ chức năng của chúng là gì, nằm khiêm tốn ở những góc trong cùng những hành lang dài. Tôi nhận ra chỉ từ tầng tám đến tầng mười là có lắp điều hòa toàn bộ kể cả ở cầu thang, ở tầng chín thậm chí tường còn được lát gỗ vì có phòng hội thảo. Tôi thoáng thấy bóng vài sinh viên ôm hôn nhau trong những góc khuất ở cửa thang bộ, một thầy giáo đứng hút thuốc, im lặng nhìn vào không trung; một cô giáo trẻ đang thỏ thẻ nói chuyện với người yêu qua điện thoại giữ giờ nghỉ, một bác lao công mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn, ăn tạm chiếc bánh mì không cho đỡ đói. Cứ mỗi tầng qua đi, những câu chuyện, những mảnh đời lại mở ra, nhẹ nhàng lướt qua mắt tôi.

Và tôi dừng lại, vì không thể leo thêm được nữa. Đã đến tầng mười hai, tầng cuối cùng. Cánh cửa sắt ngạo nghễ với ba lớp khóa đứng trầm ngâm chặn đứng bước chân tôi. Tôi đứng nhìn nó, ngây người. Chưa một lần tôi bước qua cánh cửa này, chưa một lần tôi được chứng kiến khung cảnh phía sau. Tôi tò mò, rồi đột nhiên tôi muốn ngắm bầu trời ở nơi mà người ta vẫn ca ngợi là "có tầm nhìn đẹp nhất trong khu vực bán kính 2 km". Nhưng không thể nào vượt qua cánh cửa ấy, và còn cả những câu chuyện kì lạ mà mọi người đồn thổi kể từ khi cô nữ sinh kia nhảy lầu nữa.

Tôi đứng im lặng, rồi quyết định quay lưng. Không còn cách nào khác, dù có đứng đây đến đêm thì tôi cũng chẳng thể nào thay đổi được tình hình. Ngay trước khi tôi nhấc chân bước xuống, thì tôi cảm thấy một luồng gió. Cơn gió mát lạnh mơn man, cơn gió mang theo hương mùa xuân nồng ẩm, cơn gió nhuốm mùi tự do. Nó bay thoáng qua tôi, khẽ vờn tóc tôi, mời gọi tôi ở lại. Xung quanh đây đều đóng kín, cơn gió này đến từ đâu?

Tất cả như đóng băng trong giây lát. Rồi lại một cơn gió nữa, nồng hơn, ẩm hơn, mời gọi quyến rũ hơn. Tôi như mê đi trong làn gió lạ, trong bầu không khí sực nức hơi nước và cỏ cây. Và rồi tôi phát hiện ra khung cửa sổ ấy, nằm ẩn sau góc khuất của bức tường, đang hé mở. Những làn gió ngọt ngào len lén luồn qua khe cửa, ùa vào ve vuốt làn môi.

Tôi đã ở đây. Trên sân thượng lộng gió, ngập tràn sức sống mùa xuân. Mưa bụi dịu dàng lắc rắc, đọng lại như sương trên tóc. Tôi hơi co người trong chiếc áo khoác mỏng dính đầy bụi vì phi vụ trèo cửa sổ đầy ngoạn mục. Giá thử tôi béo hơn chút nữa, có lẽ chẳng đời nào tôi leo lên và nhảy qua nổi khung cửa ấy, ch
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap giải trí online, truyện tình cảm mới, hài ola tuyệt hay, đọc truyện ngắn tình yêu, hình nền 3d tình yêu, ảnh nền điện thoại, tải game miễn phí, trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
36/2429