watch sexy videos at nza-vids!

Vimini.Mobi

wap giải trí tổng hợp
Tải game online miễn phí cho điện thoại
Chơi game trực tuyến những game hay nhất
Kho ứng dụng android iphone ipad
Người đẹp sexy  Admin [On 24/24]
Lượt xem : 1259
g nhìn bầu trời trong vắt trải dài. Đã cuối tháng tư, trời vẫn còn se lạnh, nhưng thoáng trong không khí, tôi đã thấy hương mùa hè phảng phất đâu đây.

" Here comes the sun... " Tôi khe khẽ hát. Giai điệu một bài hát xưa cũ đột ngột xuất hiện trong đầu. Anh lắng nghe, nhắm dần đôi mắt, rồi thiếp ngủ.

***

Tôi không có bạn thân, tôi phải thú thực là thế. Bạn bè thì nhiều, nhưng bạn thân thì không. Đơn giản là vì chẳng có ai có thể hiểu tôi đang nghĩ gì, hay chẳng có ai tôi đủ tin tưởng để chia sẻ những suy nghĩ ấy. Tôi gặm nhấm những lo lắng, những buồn bã, và cả niềm vui hay cảm giác hạnh phúc, hoàn toàn một mình. Cũng chẳng có vấn đề gì, tôi quá quen với việc lúc nào cũng chỉ có một mình. Và có người nào đó đã nói, một khi bạn đã chịu đựng được nỗi cơ đơn, thì chẳng điều gì có thể khiến bạn sợ hãi.

Cho đến một ngày, đột nhiên anh nói với tôi:

- Này, hãy hứa với tôi một điều.

- Còn tùy điều ấy là gì đã. - Tôi cười.

- Có phải cô rất thích độ cao đúng không?

- Ơ tôi tưởng anh định bảo tôi phải hứa điều gì...

- Cứ trả lời tôi đã. Cô rất thích độ cao phải không?

- Ừ.

Cả hai chúng tôi lại đang đứng trên sân thượng. Anh dựa lưng vào lan can, trong khi tôi nhoài người ra phía xa, cong gập như con tôm, háo hức nhìn mọi người đi lại phía dưới. Cảm giác một nửa cơ thể mình hoàn toàn tự do trong không trung thật là thú vị. Tưởng như chỉ cần khẽ nhún chân một chút nữa thôi là tôi sẽ rơi xuống.

- Có khi nào cô định nhảy xuống không?

- Có chứ! - Lần này tôi trả lời ngay mà không cần suy nghĩ. Độ cao có một sức hút bí ẩn đối với tôi, và mỗi lần đứng ở những nơi như thế này, dường như có một ma lực nào đó giục giã tôi nhảy xuống. Lẽ dĩ nhiên là tôi không nhảy, tôi không hề có ý định tự tử. Nhưng biết đâu được đấy, đâu phải lúc nào đầu óc con người cũng minh mẫn và biết kiềm chế bản thân đâu.

- Hứa với tôi, khi không có tôi bên cạnh, đừng đứng như thế này.

- ...

- Và nếu có ý định nhảy xuống... hãy cho tôi biết. Được chứ?

Tôi không hiểu anh đang nói gì, nhưng tôi gật đầu. Thế nghĩa là tôi đã hứa.

Đấy là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau trước khi mùa hè thực sự đến. Và sự thật là có một điều duy nhất có thể khiến tôi sợ hãi: không giữ được lời hứa của mình. Những ngày cuối năm học, giống như tất cả các sinh viên khác, tôi bị cuốn vào vòng xoáy học hành thi cử. Dù có ngáp dài ngáp ngắn, thậm chí ngủ gục trên bàn, tôi vẫn phải cố lắng nghe, cố tự bảo mình ngồi yên đi, chỉ còn một chút, một chút nữa thôi là hết giờ ngay ấy mà. Mùa hè cuối cùng cũng đã tới, mang theo mình cái nóng như thiêu như đốt trong những ngày giữa tháng 5. Ngồi trong lớp mà tôi có cảm giác như bị tra tấn, cả về thể xác lẫn linh hồn.

Đã hai tuần rồi tôi không gặp anh. Tôi vẫn thường lên sân thượng sau mỗi giờ học, nhưng lần này, chỉ có mình tôi với bầu không khí ngột ngạt đặc quánh của mùa hè. Sân bê tông hấp thụ nhiệt nóng hầm hập, cảm tưởng như đôi chân tôi dù đã đi giày nhưng cũng sắp bỏng rộp đến nơi. Vụt một cái, anh như biến mất vào hư vô, mãi mãi tan biến như những cơn gió mùa xuân nồng ẩm.

Tôi thấy nhớ. Không phải như nhớ bạn bè thông thường, mà thật ra tôi chẳng bao giờ nhớ bạn bè mình cả, nhưng cũng không phải là nỗi nhớ những người đặc biệt. Nói đúng hơn là cảm giác trống trải và hụt hẫng, như đứa trẻ đột nhiên mất đi món đồ chơi thân thiết, như một người lần đầu ra nước ngoài, nhớ da diết món cơm mà ngày nào mình cũng ăn. Là nỗi nhớ một thói quen. Gặp anh trên sân thượng từ lúc nào đã trở thành một thói quen của tôi mất rồi, một thói quen êm đềm và dễ chịu.



Sân ga ồn ào và nhốn nháo, sự lộn xộn khiến tôi nghĩ tới canteen trường học mỗi giờ giải lao. Chỉ còn khoảng mười phút nữa tàu sẽ chạy, tôi khẽ kéo chiếc áo khoác mỏng, nhắm mắt thật chặt, cố quên đi những âm thanh xôn xao xung quanh. Người ta đang nói chuyện, người ta đang cười, đang chào tạm biệt nhau, có người còn đang khóc.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi đi du lịch một mình. Thật ra mỗi khi cảm thấy bế tắc hay bất mãn với thực tại, tôi lại vác ba lô lên đường kiếm tìm sự thanh thản. Nhưng là lần đầu tiên tôi đi xa đến thế. Năm học vừa kết thúc, tôi đã đặt ngay vé tàu lên miền núi Tây Bắc xa xôi. Trong đầu tôi lúc ấy chỉ có một ý nghĩ đơn giản: tôi thèm những cơn gió lạnh.

Thị trấn du lịch bé nhỏ chìm trong sương mù. Tuyệt, đúng là điều tôi mong muốn. Sau hơn mười tiếng ngồi tàu với cái cổ đau nhừ và nửa tiếng lảo đảo trên xe khách vì đường đèo, cuối cùng tôi cũng đã tới miền đất có những cơn gió lạnh. Trời lắc rắc mưa bụi, đi dạo một mình trên một đoạn dốc vắng, tôi thấy lòng mình như se lại. Không phải là cuối tuần, đường phố dài hiu hắt trong ánh sáng vàng le lói của những ngọn đèn đường trong màn sương đêm.

Sáng hôm sau, khi đặt chân xuống đường, tôi không thể tin vào mắt mình. Cách đây mấy tiếng đồng hồ, tất cả vẫn còn lờ mờ trong sương, thậm chí mây mù còn lẩn quất vào tận cửa phòng khách sạn. Thế mà bây giờ, ánh nắng ấm áp chói lòa đã tràn ngập khắp nơi. Trời xanh như ngọc, những đám mây chỉ còn nằm vắt trên những đỉnh núi xa xa.

Sau hai tiếng đồng hồ leo trèo cùng mấy lần suýt vồ ếch vì đường vẫn còn trơn do trận mưa tối qua, cuối cùng tôi cũng trèo lên tới đỉnh núi. Gọi là leo núi cho to tát, thực tế người ta đã tu sửa và làm đường lên núi rất dễ đi, hầu như không quá mất sức. Thị trấn du lịch hiện ra trọn vẹn dưới mắt tôi, nhỏ bé như thành phố trong truyện cổ tích, ẩn hiện trong những rừng thông và những dãy núi đỉnh đầy mây phủ. Tôi nhận ra đây là lần đầu tiên tôi đứng ở một nơi cao đến thế. Vẫn là bầu trời mà tôi vẫn ngắm nhìn trên sân thượng, nhưng không còn nữa những mái nhà nhấp nhô phía xa, không còn nữa những cần cẩu, những cột thu phát. Chỉ có một màu xanh dịu mát, thấp thoáng những đốm vàng đốm trắng, trải dài như vô tận.

Tôi đứng lặng im, tần ngần vịn tay vào lan can. Nhìn xuống dưới, vẫn có những đốm nhiều màu di động- những vị khách du lịch đang miết mải cố len lên tới đỉnh. Và rồi tôi nhận ra những cơn gió. Những cơn gió mát lạnh tràn đầy hơi nước và nồng nàn mùi cỏ cây. Tôi nhón chân, nhoài người ra phía trước. Những cơn gió nhẹ nhàng ve vuốt, thổi xòa mái tóc, che kín khuôn mặt tôi. Thân quen. Tất cả khiến tôi muốn khóc.

- Đừng nói với anh là em đang chuẩn bị nhảy xuống đấy nhé!

Nếu như núi có sạt lở ngay lúc này, hay đột nhiên nhiệt độ tụt xuống dưới 0 và có tuyết rơi , cũng không thể khiến tôi bất ngờ hơn thế. Tôi có nghe nhầm không, hay đó chỉ là tiếng gió rì rào khiến tôi tưởng tượng? Tôi quay đầu lại. Và mỉm cười. Tất cả không phải là ảo giác. Anh đang đứng đấy, lưng dựa vào lan can, nhìn tôi với ánh mắt chăm chú, hồ nghi, lạnh lùng, và đồng cảm.

- Em không bao giờ thất hứa. - Tôi thì thầm, và gần như ngã vào vòng tay anh.

Ngày hôm ấy, anh kể với tôi thật nhiều điều, về chuyện anh học năm cuối nên kết thúc năm học sớm hơn chúng tôi, về chuyện anh quyết định đi du lịch từ Bắc đến Nam mấy tháng trước khi trở về bắt đầu đi làm, về rất nhiều, rất nhiều chuyện khác mà tôi không thể nhớ. Giọng nói anh như hòa cùng những cơn gió mùa hè, văng vẳng bên tai tôi rồi tan biến. Như một cuốn băng lúc tua chậm, lúc quay nhanh, thang âm bị bóp méo đến vỡ vụn, để rồi đột nhiên có một đoạn âm thanh vang lên thật hoàn hảo, rõ ràng như tiếng chuông ngân:

- Anh đã chết lặng khi nhìn thấy em tr
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap giải trí online, truyện tình cảm mới, hài ola tuyệt hay, đọc truyện ngắn tình yêu, hình nền 3d tình yêu, ảnh nền điện thoại, tải game miễn phí, trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1259/1468