Admin
[On 24/24] Lượt xem : 44 |
Giọng điệu của anh chứa đầy sự cưng chiều, giống như chưa từng có sự đổi thay nào cả, như chưa từng có việc gì xảy ra. Rốt cuộc là cô vẫn không thể thu được những giọt nước mắt đã rơi xuống ấy, đáp lại anh: “ Việc gì?\".
\" Không cần gặp gỡ Bách Thiên nữa, được không?\", anh nói vẫn bằng chất giọng ôn nhu khi nãy. \" Vì sao? Có phải vì chuyện vay tiền của cha tôi không?\", cô hỏi ngược lại một cách lạnh lùng. Anh không đáp. Cô cảm thấy đau đớn cho chính mình, giận giữ nói: “ Nếu như là vì chuyện của cha tôi thì làm sao tôi có thể nói không được chứ? Anh đã vừa lòng chưa?\". Từng chữ được nói ra, cô đè nỗi tức giận xuống mà ấn nút Kết thúc. Cơn giận vẫn chưa hết, cô quăng mạnh di động xuống ghế.
Thời gian trôi chậm chạp, anh lại gọi. Cô không muốn nghe. Anh vẫn không ngừng mà gọi lại, cô vẫn cứng đầu không nghe. Giằng co mất một lúc lâu vẫn là anh bám riết không chịu tha. Biết được cá tính của anh, nếu không nghe thì e rằng cả tối nay anh sẽ tra tấn cô mất.
Cô cầm chiếc điện thoại lên, ấn trả lời, vừa chỉ kịp nghe anh nói: “ Bởi vì anh không thích\", rồi sau đó chỉ nghe thấy tiếng Tút dài vọng lại. Cô vẫn ngơ ngác nhìn điện thoai, rơi vào một đống hỗn loạn.
Mới sáng sớm mà đã có kẻ muốn đến quấy nhiễu giấc mộng của cô, chuông cửa không ngừng vang lên, cô chỉ trở mình một cái rồi lại ngon lành ngủ tiếp. Đam mê duy nhất của nàng chính là nằm ngủ một cách lười biếng trên giường. Tối hôm qua chỉ vì một câu nói của anh mà khiến cô lăn lộn trên giường mãi không ngủ được, đến tận tờ mờ sáng mới chợp mắt được chút.
Người kia cũng thật đáng khen, vẫn kiên nhẫn mà bấm chuông. Tiếp theo đó một tràng âm thanh phát ra từ di động của cô. Cô mơ màng bắt máy, chỉ nghe âm thanh của anh truyền đến: “ Mau mở cửa cho anh\". Cô tức giận là thế nhưng vẫn lảo đảo đứng dậy ra mở cửa.
Anh cầm một vài cái túi trong tay vẫn còn nóng hôi hổi. Nhìn bộ dạng của cô, vừa bực mình vừa buồn cười: “ Chỉ biết ngủ thôi\". Cô vẫn lim dim, nghe thấy ah nói thế liền mở mắt lớn trừng anh, chẳng phải do anh hại sao? Sau đó lại trở về trạng thái lơ mơ, chân lộn xộn bước trở lại phòng. Khóe miệng anh bất chợt cong lên, cô vẫn như thế.
Cô lúc này nhìn thật đáng yêu. Rảo chân vào phòng, anh buông mấy cái túi trong tay xuống. Anh nhẹ nhàng đy vào phòng ngủ của cô, thái độ thật thản nhiên, dùng mắt đánh giá căn phòng. Cô vẫn buồn ngủ, tay vòng qua ôm lấy cái gối, bộ dạng thực khổ sở.
Kỳ thật cô cũng không được xếp vào hàng ngũ mỹ nhân nhưng cũng thực thanh tú. Dáng người không bằng Sầm Lạc Ly, khuôn mặt cũng không quyến rũ như Sầm Lạc Ly, xét tướng mạo thì Sầm Lạc Ly thắng chắc; thế nhưng cho dù là vậy thì nhiều năm trôi qua, trong lòng anh chỉ gìn giữ một bóng hình duy nhất của cô mà thôi.
Giờ phút này dường như ngủ đã đủ, cô hơi nhíu mắt lại, ánh sáng đã sớm tràn ngập khắp trong phòng. Đầu óc tuy còn chút mơ hồ nhưng ý thức đã dần trở lại, cô gãi đầu bước xuống giường, đang bước đy thì dường như nhớ tới việc gì đó. Hình như Bách Nghiêu có đến nhà cô?? Chậm rãi bước ra phòng khách, chỉ thấy anh đang ngồi rất ung dung, trên tay là quyển sách của cô --- anh đã vào phòng ngủ của cô???
Ngôn Bách Nghiêu nghe được tiếng bước chân của cô, quay đầu lại nói hiền hòa: “ Đã tỉnh rồi đấy ah?\". Tay buông cuốn sách xuống, anh đứng lên rồi nói tiếp: “ Anh đã gọi đồ ăn ở ngoài, lát sẽ đến. Nếu đói bụng quá ra ăn chút điểm tâm\".
Rốt cuộc thì anh muốn gì? Cô giờ phút này thật sự không hiểu nổi người đang đứng trước mặt mình. Anh cho rằng đang bù đắp cho cô ư? Hay là muốn bố thí?
\"Ngôn Bách Nghiêu, anh rốt cuộc là muốn gì?\", cô nói trắng ra. Anh vẫn luôn là tự nhiên như thế, nhưng cô không cần. Cô quyết định muốn quên tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Anh vẫn ôn hòa nói: “ Anh không muốn thế nào cả\". Anh chỉ là muốn chăm sóc cho cô thôi, khi biết năm đó cô vì sinh con mà mất máu nhiều quá, suýt mất cả mạng, anh quả thực đau lòng muốn chết. Thời điểm quan trọng như vậy, khó khăn như vậy nhưng thế nào mà anh lại không ở bên cô? Lúc đó anh còn đang ở đâu chứ? Có lẽ vì thế mà thân thể cô bây giờ thực gầy yếu. Cô đã thừa nhận hết mọi chuyện, giờ anh chỉ muốn làm cho béo lên một chút, thân thể khỏe một chút.
\" Em mặc kệ anh muốn gì. Nhưng đừng xuất hiện trước mặt em nữa, được không? Nếu có nhiều thời gian như thế thì nên tiêu xài với Sầm tiểu thư ý. Còn nếu muốn nhìn con thì hàng tháng anh có thể đếm thăm 2 lần định kỳ\", cô lạnh lùng nói với anh.
Anh chỉ là không nói gì, đy vào phòng bếp, đem tổ yến từ trong bình cách nhiệt ra chan vào bát, đặt trên bàn rồi thản nhiên nói: “ Trước tiên em hãy ăn một chút đy đã\". Canh này là do anh đặc biệt nhờ người làm.
Cô hít sâu một hơi nói: “ Không muốn ăn. Cũng không cần ăn. Mời anh quay về và sau này đừng làm mấy cái chuyện này nữa!\", cô không muốn phải nhìn thấy anh. Anh vẫn cứ là đứng yên không có nhúc nhích. Cô quay đầu, mắt không nhìn anh, lạnh lùng ban lệnh đuổi khách: “ Anh đy đy. Em không muốn nhìn thấy anh nữa\".
Yêu một người không dễ. Nhưng việc phải quên đy tình yêu đó thì càng khó. Huống chi giữa cô với anh còn có một đứa con. Chút quan hệ qua lại ngày xưa ấy liệu có thể dẫn đến một tương lai? Duyên mỏng chẳng trách tình không sâu.
Anh hỏi: “ Không thể coi anh như bạn bè sao?\". Đương nhiên là không thể rồi! Làm sao có thể coi người mình từng một thời yêu đương nồng nhiệt thành bạn bè bình thường? Ở đời làm gì có thứ chuyện nực cười thế chứ! Chỉ cần nhìn thấy anh thì cô sẽ nhớ lại những chuyện trước kia, cho dù ngọt ngào hay đắng cay thì đều đã khắc sâu vào tâm can. Chuyện ngày xưa ấy đã khiến cô phải trải qua biết bao đau đớn thống khổ, ngọt ngào đổi lại được là bao? Cho nên bất luận thế nào, cô với anh cũng là không nên có chút quan hệ nào với nhau cả.
Có người đã nói, khi tình yêu qua đy thì có thành tâm chúc phúc cho đối phương, dù sao giữa hai người cũng có một đoạn tình cảm. Tình yêu hết nhưng vẫn còn có thể làm bạn bè. Đúng, cô thừa nhận trên đời có loại chuyện như vậy, nhưng là cô không làm được như người ta. Nếu đã không làm được thì việc gì phải lừa dối nhau?
Cha đang cùng đối tác bàn bạc chuyện hợp tác mở một hạng mục mới, mọi chuyện ở đây cơ bản đều do cô xử lý, đã vài tuần lễ phải liên tục tham dự cuộc họp. Hôm nay vừa đến công ty là đã tham dự một hội nghị kéo dài cả một ngày, khi kết thúc thì cũng đã đến giờ tan tầm. Việc đấu thầu công trình mới ở giai đoạn đầu, mọi thiết kế cùng báo giá đều phải được thảo luận kỹ càng. Hơn nữa những việc này không phải sinh ra là cô đã biết làm, thế nên có rất nhiều cái phải học. Cũng may là có cha ra mặt hỗ trợ nên cô cũng không gặp khó khăn gì nhiều.
Mới vừa trở về văn phòng thì thư ký Mandy đã gõ cửa báo: “ Uông tiểu thư, có một vị xưng là Tần tiên sinh đã gọi hai cuộc điện thoại nói có chuyện tìm cô. Nhắn lại là sau khi dự hội thảo xong xin hãy gọi lại nhưng lại không có lưu lại số điện thoại\". Tần tiên sinh, ngoại trừ Tần Mộ Thiên thì chẳng còn ai cả. Cô gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Gọi điện thoại thì quả đúng là Tần Mộ Thiên.\" Xin chào, tôi là Uông Thủy Mạt\". Anh ta gọi điện tìm cô chắc hẳn là vì Lục Kiều. Đầu bên kia Tần Mộ Thiên nói: “ Buổi tối có thời gian thì cùng nhau ăn bữa cơm\". Cô cũng không ngại từ chối, trả lời nhanh: “ Được, anh chọn chỗ rồi báo lại cho tôi\". Khó có dịp mà vị doanh nhân của tạp chí Tài chính và kinh tế rảnh rỗi thu xếp được thời gian mời cô dùng cơm, nếu không đy thì quả là không nể mặt nhau.
Tải game online cho điện thoại
44/2497
\" Không cần gặp gỡ Bách Thiên nữa, được không?\", anh nói vẫn bằng chất giọng ôn nhu khi nãy. \" Vì sao? Có phải vì chuyện vay tiền của cha tôi không?\", cô hỏi ngược lại một cách lạnh lùng. Anh không đáp. Cô cảm thấy đau đớn cho chính mình, giận giữ nói: “ Nếu như là vì chuyện của cha tôi thì làm sao tôi có thể nói không được chứ? Anh đã vừa lòng chưa?\". Từng chữ được nói ra, cô đè nỗi tức giận xuống mà ấn nút Kết thúc. Cơn giận vẫn chưa hết, cô quăng mạnh di động xuống ghế.
Thời gian trôi chậm chạp, anh lại gọi. Cô không muốn nghe. Anh vẫn không ngừng mà gọi lại, cô vẫn cứng đầu không nghe. Giằng co mất một lúc lâu vẫn là anh bám riết không chịu tha. Biết được cá tính của anh, nếu không nghe thì e rằng cả tối nay anh sẽ tra tấn cô mất.
Cô cầm chiếc điện thoại lên, ấn trả lời, vừa chỉ kịp nghe anh nói: “ Bởi vì anh không thích\", rồi sau đó chỉ nghe thấy tiếng Tút dài vọng lại. Cô vẫn ngơ ngác nhìn điện thoai, rơi vào một đống hỗn loạn.
Mới sáng sớm mà đã có kẻ muốn đến quấy nhiễu giấc mộng của cô, chuông cửa không ngừng vang lên, cô chỉ trở mình một cái rồi lại ngon lành ngủ tiếp. Đam mê duy nhất của nàng chính là nằm ngủ một cách lười biếng trên giường. Tối hôm qua chỉ vì một câu nói của anh mà khiến cô lăn lộn trên giường mãi không ngủ được, đến tận tờ mờ sáng mới chợp mắt được chút.
Người kia cũng thật đáng khen, vẫn kiên nhẫn mà bấm chuông. Tiếp theo đó một tràng âm thanh phát ra từ di động của cô. Cô mơ màng bắt máy, chỉ nghe âm thanh của anh truyền đến: “ Mau mở cửa cho anh\". Cô tức giận là thế nhưng vẫn lảo đảo đứng dậy ra mở cửa.
Anh cầm một vài cái túi trong tay vẫn còn nóng hôi hổi. Nhìn bộ dạng của cô, vừa bực mình vừa buồn cười: “ Chỉ biết ngủ thôi\". Cô vẫn lim dim, nghe thấy ah nói thế liền mở mắt lớn trừng anh, chẳng phải do anh hại sao? Sau đó lại trở về trạng thái lơ mơ, chân lộn xộn bước trở lại phòng. Khóe miệng anh bất chợt cong lên, cô vẫn như thế.
Cô lúc này nhìn thật đáng yêu. Rảo chân vào phòng, anh buông mấy cái túi trong tay xuống. Anh nhẹ nhàng đy vào phòng ngủ của cô, thái độ thật thản nhiên, dùng mắt đánh giá căn phòng. Cô vẫn buồn ngủ, tay vòng qua ôm lấy cái gối, bộ dạng thực khổ sở.
Kỳ thật cô cũng không được xếp vào hàng ngũ mỹ nhân nhưng cũng thực thanh tú. Dáng người không bằng Sầm Lạc Ly, khuôn mặt cũng không quyến rũ như Sầm Lạc Ly, xét tướng mạo thì Sầm Lạc Ly thắng chắc; thế nhưng cho dù là vậy thì nhiều năm trôi qua, trong lòng anh chỉ gìn giữ một bóng hình duy nhất của cô mà thôi.
Giờ phút này dường như ngủ đã đủ, cô hơi nhíu mắt lại, ánh sáng đã sớm tràn ngập khắp trong phòng. Đầu óc tuy còn chút mơ hồ nhưng ý thức đã dần trở lại, cô gãi đầu bước xuống giường, đang bước đy thì dường như nhớ tới việc gì đó. Hình như Bách Nghiêu có đến nhà cô?? Chậm rãi bước ra phòng khách, chỉ thấy anh đang ngồi rất ung dung, trên tay là quyển sách của cô --- anh đã vào phòng ngủ của cô???
Ngôn Bách Nghiêu nghe được tiếng bước chân của cô, quay đầu lại nói hiền hòa: “ Đã tỉnh rồi đấy ah?\". Tay buông cuốn sách xuống, anh đứng lên rồi nói tiếp: “ Anh đã gọi đồ ăn ở ngoài, lát sẽ đến. Nếu đói bụng quá ra ăn chút điểm tâm\".
Rốt cuộc thì anh muốn gì? Cô giờ phút này thật sự không hiểu nổi người đang đứng trước mặt mình. Anh cho rằng đang bù đắp cho cô ư? Hay là muốn bố thí?
\"Ngôn Bách Nghiêu, anh rốt cuộc là muốn gì?\", cô nói trắng ra. Anh vẫn luôn là tự nhiên như thế, nhưng cô không cần. Cô quyết định muốn quên tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Anh vẫn ôn hòa nói: “ Anh không muốn thế nào cả\". Anh chỉ là muốn chăm sóc cho cô thôi, khi biết năm đó cô vì sinh con mà mất máu nhiều quá, suýt mất cả mạng, anh quả thực đau lòng muốn chết. Thời điểm quan trọng như vậy, khó khăn như vậy nhưng thế nào mà anh lại không ở bên cô? Lúc đó anh còn đang ở đâu chứ? Có lẽ vì thế mà thân thể cô bây giờ thực gầy yếu. Cô đã thừa nhận hết mọi chuyện, giờ anh chỉ muốn làm cho béo lên một chút, thân thể khỏe một chút.
\" Em mặc kệ anh muốn gì. Nhưng đừng xuất hiện trước mặt em nữa, được không? Nếu có nhiều thời gian như thế thì nên tiêu xài với Sầm tiểu thư ý. Còn nếu muốn nhìn con thì hàng tháng anh có thể đếm thăm 2 lần định kỳ\", cô lạnh lùng nói với anh.
Anh chỉ là không nói gì, đy vào phòng bếp, đem tổ yến từ trong bình cách nhiệt ra chan vào bát, đặt trên bàn rồi thản nhiên nói: “ Trước tiên em hãy ăn một chút đy đã\". Canh này là do anh đặc biệt nhờ người làm.
Cô hít sâu một hơi nói: “ Không muốn ăn. Cũng không cần ăn. Mời anh quay về và sau này đừng làm mấy cái chuyện này nữa!\", cô không muốn phải nhìn thấy anh. Anh vẫn cứ là đứng yên không có nhúc nhích. Cô quay đầu, mắt không nhìn anh, lạnh lùng ban lệnh đuổi khách: “ Anh đy đy. Em không muốn nhìn thấy anh nữa\".
Yêu một người không dễ. Nhưng việc phải quên đy tình yêu đó thì càng khó. Huống chi giữa cô với anh còn có một đứa con. Chút quan hệ qua lại ngày xưa ấy liệu có thể dẫn đến một tương lai? Duyên mỏng chẳng trách tình không sâu.
Anh hỏi: “ Không thể coi anh như bạn bè sao?\". Đương nhiên là không thể rồi! Làm sao có thể coi người mình từng một thời yêu đương nồng nhiệt thành bạn bè bình thường? Ở đời làm gì có thứ chuyện nực cười thế chứ! Chỉ cần nhìn thấy anh thì cô sẽ nhớ lại những chuyện trước kia, cho dù ngọt ngào hay đắng cay thì đều đã khắc sâu vào tâm can. Chuyện ngày xưa ấy đã khiến cô phải trải qua biết bao đau đớn thống khổ, ngọt ngào đổi lại được là bao? Cho nên bất luận thế nào, cô với anh cũng là không nên có chút quan hệ nào với nhau cả.
Có người đã nói, khi tình yêu qua đy thì có thành tâm chúc phúc cho đối phương, dù sao giữa hai người cũng có một đoạn tình cảm. Tình yêu hết nhưng vẫn còn có thể làm bạn bè. Đúng, cô thừa nhận trên đời có loại chuyện như vậy, nhưng là cô không làm được như người ta. Nếu đã không làm được thì việc gì phải lừa dối nhau?
Cha đang cùng đối tác bàn bạc chuyện hợp tác mở một hạng mục mới, mọi chuyện ở đây cơ bản đều do cô xử lý, đã vài tuần lễ phải liên tục tham dự cuộc họp. Hôm nay vừa đến công ty là đã tham dự một hội nghị kéo dài cả một ngày, khi kết thúc thì cũng đã đến giờ tan tầm. Việc đấu thầu công trình mới ở giai đoạn đầu, mọi thiết kế cùng báo giá đều phải được thảo luận kỹ càng. Hơn nữa những việc này không phải sinh ra là cô đã biết làm, thế nên có rất nhiều cái phải học. Cũng may là có cha ra mặt hỗ trợ nên cô cũng không gặp khó khăn gì nhiều.
Mới vừa trở về văn phòng thì thư ký Mandy đã gõ cửa báo: “ Uông tiểu thư, có một vị xưng là Tần tiên sinh đã gọi hai cuộc điện thoại nói có chuyện tìm cô. Nhắn lại là sau khi dự hội thảo xong xin hãy gọi lại nhưng lại không có lưu lại số điện thoại\". Tần tiên sinh, ngoại trừ Tần Mộ Thiên thì chẳng còn ai cả. Cô gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Gọi điện thoại thì quả đúng là Tần Mộ Thiên.\" Xin chào, tôi là Uông Thủy Mạt\". Anh ta gọi điện tìm cô chắc hẳn là vì Lục Kiều. Đầu bên kia Tần Mộ Thiên nói: “ Buổi tối có thời gian thì cùng nhau ăn bữa cơm\". Cô cũng không ngại từ chối, trả lời nhanh: “ Được, anh chọn chỗ rồi báo lại cho tôi\". Khó có dịp mà vị doanh nhân của tạp chí Tài chính và kinh tế rảnh rỗi thu xếp được thời gian mời cô dùng cơm, nếu không đy thì quả là không nể mặt nhau.
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ Tải game online cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình44/2497