watch sexy videos at nza-vids!

Vimini.Mobi

wap giải trí tổng hợp
Tải game online miễn phí cho điện thoại
Chơi game trực tuyến những game hay nhất
Kho ứng dụng android iphone ipad
Người đẹp sexy  Admin [On 24/24]
Lượt xem : 50
g cái nhìn soi mói cùng chỉ trích từ bốn phía bắn đến. Cổng Triệu phủ đã đóng từ lâu, nàng đứng co ro trong cái lạnh buổi đêm, chờ mãi một lúc sau mới thấy vị tổng quản già nua ra mở cửa. Triệu Lệ Chi cố nặn một nụ cười méo mó, khàn giọng nói.

“Nguyễn tổng quản.”

“Đại tiểu thư, ngài… vì sao lại về đây?”

Cánh cổng gỗ nặng nề ngập ngừng mở ra, bên trong Triệu phủ yên ắng đến kỳ lạ, khác hẳn vẻ nhộn nhịp mọi khi. Triệu Lệ Chi nhướng mắt nhìn quanh rồi hỏi.

“Phụ thân ta đâu? Nương đâu?”

“Đại tiểu thư, ngài không biết gì ư?”

“Biết gì? Có chuyện gì? Đã có chuyện gì xảy ra rồi?”

“Đại tiểu thư, nhị thiếu gia bị đầu độc, lão gia mời cả thái y trong thái y viện cũng không ai chữa được. Hiện giờ, lão gia cùng phu nhân đều đang ở bên cạnh thiếu gia.”

Một tiếng sét đánh xuống đầu Triệu Lệ Chi, hai chân nàng mềm nhũn quỵ xuống lớp đá lót ngoài sân, đau nhói, nàng run run níu tay vị tổng quản hỏi.

“Nguyễn tổng quản, đệ đệ của ta… là bị độc gì?”

“Đại tiểu thư, lão nô cũng không biết, có điều nghe phong phanh hình như là Bách Độc gì đấy.”

Triệu Lệ Chi vừa nghe xong, oán thán hô lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.


Hồ Thủy Linh chớp mắt nhìn khuôn mặt tuấn lãng đang im lặng ngủ bên cạnh mình hồi lâu, tựa như muốn đem toàn bộ hình ảnh của hắn khắc vào tâm khảm của nàng. Nàng thường ngủ rất ít, buổi sáng vẫn theo thói quen cũ, gà còn chưa gáy thì nàng đã thức dậy khởi động thân thể, vận động đôi chút cho khỏe khoắn. Nhưng từ sau khi về kinh thành, buổi sáng của nàng lại là nằm dài trên giường, ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn thật lâu thật lâu, đến khi hắn dần tỉnh giấc, nàng sẽ mỉm cười hôn nhẹ lên môi hắn, âu yếm gọi.

“Chàng đã dậy rồi, Vũ.”

Sáng nay cũng vậy, chỉ là ngắm mãi cũng thấy nhàm chán, nàng liền đưa tay vuốt ve những đường nét rắc rỏi trên khuôn mặt phong trần đầy nam tính của hắn. Nàng vuốt thật khẽ thật nhẹ sợ làm hắn thức giấc. Đôi mày kiếm thường nhíu lại mỗi khi suy nghĩ, đôi mắt phượng lãnh ngạo có thừa lúc này đang nhắm chặt khiến nàng nhìn rõ được rèm mi dài cong cong của hắn. Ngón tay nàng vừa chạm, đôi mắt hắn liền hơi cử động, nàng liền ngay lập tức đình chỉ động tác, nín thở chờ đợi, lại thấy hắn vẫn thở đều đều say ngủ, nàng liền cười khe khẽ, tinh nghịch di di ngón tay từ mi tâm kéo dài xuống mũi rồi dừng lại trên môi hắn.

“Vũ, sao môi chàng lại còn đẹp hơn cả ta, thật bất công.”

Nàng dẫu môi thầm thì, thích thú chạm nhè nhẹ lên đôi môi hồng hào của hắn, cảm nhận sự mềm mại ấm áp truyền đến trên đầu ngón tay. Nghịch ngợm một hồi, thấy hắn vẫn ngủ, nàng liền bạo gan nhích gần đầu tới một chút, xấu xa thổi phù phù bên tai hắn, vừa thổi vừa gọi khe khẽ.

“Vũ, mau dậy a~ Vũ, chàng mau dậy chơi với ta.”

Hắn vẫn một mực nhắm mắt chìm vào mộng đẹp. Hồ Thủy Linh không ngủ được lại đâm ra thích hành người khác, lại nhích đến gần hơn một chút, môi nàng gần như chạm hẳn vào môi hắn, nghịch ngợm gọi.

“Chàng mà không dậy, xem ta cường bạo chàng này.”

Nói là làm, nàng chu môi, hôn nhè nhẹ lên môi hắn, mắt chăm chú nhìn xem phản ứng của hắn. Thấy người trước mặt vẫn an ổn thở, nàng liền được nước làm tới, hôn sâu một chút, chiếc lưỡi mềm mại nhỏ nhắn luồn vào miệng hắn, nghịch ngợm đẩy đưa qua lại. Cảm giác hôn trộm một ai đó vừa kích thích lại vừa hào hứng, Hồ Thủy Linh chơi đến vui vẻ, thoáng chốc nàng đã nằm đè lên người hắn, say sưa đùa giỡn.

Chỉ nghe một tiếng gầm trầm thấp nhè nhẹ, Hồ Thủy Linh ngay lập tức bị đẩy nằm xuống giường, thân thể cao lớn của Phụng Phi Vũ đã đè lên người nàng, đôi mắt tràn ngập dục ý cùng chút giận dữ.

“Nàng tiểu yêu tinh này…”

Phụng Phi Vũ võ công cao cường, người nằm cạnh chỉ cần có chút động tĩnh hắn liền tỉnh ngay, thường thì nàng chỉ nằm im nhìn hắn nên hắn lại chìm vào giấc ngủ. Không ngờ lần này nàng lại nghịch ngợm khơi dậy hỏa dục mà hắn đè nén suốt bao lâu nay, một nam nhân khỏe mạnh như hắn làm sao mà chịu đựng được trò khiêu khích của nàng chứ.

Hồ Thủy Linh cười một tiếng thanh thúy như chuông bạc, hai cánh tay trắng nõn nhanh như chớp vít cổ hắn xuống, không coi giận dữ của hắn ra cái mống gì, hé môi ngậm lấy môi hắn.

“Nàng…”

Phụng Phi Vũ liều mạng giãy ra, đổi lại là ánh mắt bất bình cùng ủy khuất của Hồ Thủy Linh. Lệ nóng tràn mi, nàng ôm mặt nức nở.

“Chàng không yêu ta. Chàng chán ghét ta.”

Phụng Phi Vũ lần đầu tiên đối mặt với nước mắt của nữ nhân mình yêu, võ tướng sa trường lừng lẫy điều binh khiển tướng như chốn không người cuối cùng cũng đành bó tay bất lực. Hắn cố quay mặt nàng về phía mình, hạ âm điệu xuống mức ôn nhu nhất có thể.

“Linh Nhi, ta sao lại chán ghét nàng? Đừng khóc.”

Hồ Thủy Linh nhất mực không chịu buông tay, lắc lắc đầu ủy khuất.

“Chàng chán ghét ta. Từ sau khi ta tỉnh dậy, chàng chỉ ôm ta ngủ. Ta giỡn một chút, động chạm một chút chàng liền đẩy ta ra. Chàng chán ghét ta.”

Phụng Phi Vũ thiếu điều rống lên “không phải”, gân xanh đầy đầu nhưng cũng đành nén hết xuống mà dỗ dành tiểu nhân nhi trong lòng mình.

“Ngoan, Linh Nhi. Không phải ta chán ghét nàng. Mà là… ta vẫn muốn giữ đến ngày chúng ta chính thức thành phu thê.” Phụng Phi Vũ dù sao vẫn là một kẻ khá bảo thủ.

“Thật sao?”

Giọng nàng thổn thức xuyên qua đôi bàn tay đang úp chặt. Tâm hắn như trút được ngàn cân khi thấy nàng đã thôi khóc, nghĩ lại hoàng huynh của hắn ngày đêm dỗ mấy chục mỹ nhân giai lệ trong hậu cung mà ngưỡng mộ vô cùng.

“Thật. Nàng cũng đừng đùa như thế. Ta dù sao cũng là nam nhân, sức chịu đựng có hạn…”

Hắn còn đang lải nhải thì đã thấy Hồ Thủy Linh bỏ tay xuống, nhanh như chớp lật người đè hắn xuống dưới, khuôn mặt khả ái hoàn toàn ráo hoảnh, không hề có dấu vết bất cứ một giọt nước mắt nào, nàng cười ranh mãnh.

“Vậy thì cần gì chịu đựng.”

Những ai từng quen biết Phụng Phi Vũ mà thấy cảnh hắn bị cường bạo liên tục thấy này chắc sẽ lăn đùng ra giãy chết vì cười. Dưới sự tấn công lì lợm của Hồ Thủy Linh, cuối cùng Phụng Phi Vũ cũng chịu không nổi, gầm lên giận dữ rồi một thân áo quần xốc xếch, tóc tai rối bù, đùng đùng bỏ qua thư phòng trong cái nhìn ngỡ ngàng của Phi Hổ, Bạch Hổ cùng tiếng cười khanh khách đầy khoái chí của Hồ Thủy Linh cứ vang mãi không ngừng sau lưng.
Vân Thuận Đế ngồi trong ngự thư phòng bàn nghị sự cùng Phụng Phi Vũ, lâu lâu ánh mắt đánh về phía hắn lại có chút giễu cợt châm biếm. Phụng Phi Vũ cuối cùng cũng chịu hết nổi, đè nén cơn giận hỏi.

“Hoàng thượng, muốn nói gì cứ nói.”

“Vũ Nhi, nghe nói cái vị ở phủ ngươi kia… tay chân có chút táy máy…”

Vân Thuận Đế nói nửa câu liền bị cái trừng mắt sắc như dao của Phụng Phi Vũ làm cho tắt nghẽn. Hắn húng hắng ho, vờ vuốt vuốt ngực chữa ngượng, định tiếp tục chuyện vừa bàn dở thì đã thấy Phụng Phi Vũ ngập ngừng hỏi hắn.

“Hoàng thượng, ta thật sự không hiểu nàng. Chẳng lẽ ta không… với nàng thì lại nghĩ ta chán ghét nàng.”

Vân Thuận Đế nhìn khuôn mặt đang dần đỏ ửng của hoàng đệ, nén cười đến nỗi suýt nộ khí công tâm, nhưng cũng nhất mực nén xuống, chỉ sợ hắn ha lên một tiếng sẽ có người chạy biến mất, không còn trò vui cho hắn xem.

“Ta hỏi ngươi này, Vũ Nhi, ng
<<1 ... 3637383940 ... 54>>
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap giải trí online, truyện tình cảm mới, hài ola tuyệt hay, đọc truyện ngắn tình yêu, hình nền 3d tình yêu, ảnh nền điện thoại, tải game miễn phí, trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
50/2568