Admin
[On 24/24] Lượt xem : 1043 |
mày đến mức gương mặt đanh lại, nhưng vẫn không nói nửa lời. Sau đó anh đưa tay ra rộng hết mức ôm lấy tôi vào lòng, cũng không nói được nửa chữ, chỉ có giọt nước mắt trong suốt rơi xuống mái tóc tôi. Lần đầu tiên tôi cảm thấy nước mắt hóa ra lạnh lẽo đến như vậy, khiến cả vùng da đầu của mình tê lạnh đi.
“Anh. Chuyện chúng ta, đã trở thành dư âm của buổi trà chiều rồi. Hơn nữa, anh cũng đã kết hôn…”, tôi chợt khựng lại, cổ họng khô khốc, chỉ có chiếc nhẫn cưới trên cổ anh đung đưa trước mắt, “Em biết anh hiện tại không thương cô ấy, nhưng mà ít ra, cô ấy cũng là vợ anh. Anh hãy thử một lần đi. Em cũng đang sống rất tốt. Vết thương này, cũng chỉ là ngoài da mà thôi…”
Cái gì cũng cần phải chấp nhận, dẫu cho đó là cơn đau thống khố đi chăng nữa. Không phải quan trọng yêu ai hay ai yêu, mà quan trọng là người mà mình đã chọn lựa cùng mình đi đến cuối đời.
Tôi không rõ anh đã rời đi tự lúc nào, chỉ nhớ ánh mắt anh còn hằn lên tơ máu chằng chịt đỏ hoe. Minh về tự bao giờ, hình như cậu đã đứng bên ngoài sân rất lâu, gương mặt xanh xao đến đau lòng, môi tím tái lại và đôi mắt trĩu nặng xuống như chở thiệt nhiều đau khổ. Nhưng Minh vẫn cười như ngày nào, nói với tôi:
“Yên Linh và Hoàng Minh đều thất tình cả rồi. Nhưng không sao, hôm nào mình mua lẩu về ăn. Mình rất muốn ăn lẩu do cậu làm.”
3. Người chạy khỏi giấc mộng
Nhiều ngày sau, tôi mới đủ can đảm đem những đồ vật có liên quan đến anh cất vào một chiếc hộp bằng gỗ rồi đem giấu đi, giống như người vừa tỉnh khỏi cơn mơ đêm qua. Tối qua Minh uống rượu, cậu ấy say rồi nói với tôi nhiều điều. Những kỉ niệm đẹp đẽ cùng tôi hồi còn đi học, những trò nghịch ngợm điên rồ của hai đứa, những lời mắng nhiếc và ánh mắt kỳ thị của gia đình Minh. Rồi đâu đó thấy xuất hiện hình bóng người cậu ấy yêu. Một người đàn ông hiền lành, là đồng nghiệp của Minh, thường giúp cậu ấy nhiều thứ, mỗi tối lại đến quán của cậu ấy uống rượu, kể cho cậu ấy nghe về nhiều điều, thảng hoặc còn bật khóc. Cậu ấy kể rất rời rạc, mỗi câu thường củn ngủn, đôi khi không liên quan đến nhau. Nhưng tôi cũng hiểu ra, vì sao tối ngày hôm đó khi trở về, Minh nói với tôi, rằng cậu ấy thất tình.
Đôi khi tình yêu chính là một giấc mộng đẹp do con người ta vẽ nên. Có những giây phút ta muốn bỏ mặc cả thế giới ngoài kia, đứng giữa vạn người mà ôm lấy một người. Không cần xã hội ngoài kia có chấp nhận hay không, chỉ cần có trời xanh chứng giám chúng ta thật lòng yêu nhau là được. Có những khoảnh khắc dẫu mắt đã mỏi mệt muốn nghỉ ngơi sau một ngày dài bộn bề, vẫn cố chấp chạy thêm một đoạn đường, để đưa cơm cho một người, để chạm nhẹ vào đuôi mắt nhắm tít vì cười mà khẽ khàng hỏi, “Hôm nay làm việc nhiều, có mệt không? Trời lạnh, có đem theo áo khoác không?”, vậy là đủ. Nhưng thật phũ phàng, tình yêu thật sự lại thực tế hơn rất nhiều.
Tôi yêu anh, nhưng anh đã kết hôn. Minh yêu một người, nhưng người đó không yêu cậu ấy. Tôi không đủ can đảm để giành giật anh từ tay người khác, Minh cũng chẳng đủ can đảm để sống thật với chính mình, để đi tìm hạnh phúc dành cho mình. Tôi và cậu ấy như những kẻ lữ hành cô độc trong sa mạc hoang vu. Đau đớn thay, hạnh phúc giống như viên kim cương sáng lóa dưới đáy biển, mà ở sa mạc thì không có biển.
***
Sau đó Minh qua lại với một người phụ nữ, Minh không kể với tôi, tôi cũng không hỏi. Cho đến một ngày, tôi mệt nhoài trở về nhà thì trông thấy anh, lưng tựa vào xe, hơi khom. Trông anh gầy hơn hồi đến nhà tôi rất nhiều, nhưng gương mặt vẫn còn nhiều nét ôn nhu. Nhìn thấy tôi anh khẽ cười, đôi mắt nâu nheo tít lại. Tựa hồ như cả hai trở về thuở lúc mới yêu nhau. Hằng ngày anh hay gọi:“Yên Linh ơi, Yên Linh à”. Mỗi khi cùng nhau xem phim, anh thường lựa lúc tôi đang chăm chú theo dõi thì quay sang khẽ khàng hôn lên má tôi. Dịu dàng và bình yên quá đỗi.
“Yên Linh, lấy anh đi.”
Tôi sững lại nhìn anh, lòng không khỏi bất giác run lên.
“Anh đã ký giấy li hôn rồi. Cô ấy nói với anh, cô ấy vẫn còn yêu người cũ, cô ấy muốn quay về bên người đó. Vốn dĩ, cuộc hôn nhân này bắt đầu cũng chính là kết thúc rồi.”
Lúc yêu anh trong giấu giếm, tôi đã từng gần như tuyệt vọng trong nỗi cô đơn xồng xộc vào tim và ở lì trong đấy. Vào lúc đó, tôi đã nghĩ đến nhiều thứ. Tự tử, rạch tay, uống thuốc ngủ hay chia tay, bỏ đi, thù hận. Nhưng điều cuối cùng tôi nghĩ đến, đó chính là: Anh sẽ li hôn, sẽ li hôn, sẽ li hôn. Đó không chỉ là một ước muốn, một niềm tin, còn là một ước vọng. Ước vọng đầy hạnh phúc, đau đớn, ích kỉ, nhỏ nhen, và cả tình yêu tôi dành cho anh. Và rồi, vào lúc tôi băng ngang đường bỏ chạy khỏi cái nắm tay của anh, tôi đã nghĩ, đó đã là kết thúc rồi. Tôi thừa mạnh mẽ, thừa kiên cường mà đối diện với anh nhưng đến ngày hôm nay mới nhận ra, tình yêu chưa bao giờ là kết thúc nếu cả hai chưa từng quên đi đối phương.
4. Yên thương trở về bến đỗ
Mãi sau này, khi tôi đã kết hôn với anh, tôi mới biết, hóa ra người Minh yêu ngày xưa chính là anh. Tôi không biết, Minh cũng không biết. Cho đến cái ngày anh đến tìm tôi và ôm thật chặt giữa gian nhà, Minh mới hiểu ra mọi thứ. Rồi Minh tìm mọi cách để kết thân với vợ của anh, tạo điều kiện, thúc đẩy cô ấy với người yêu cũ trở về bên nhau. Mọi thứ đều âm thầm, lặng lẽ và yên lành như yêu thương của Minh luôn dành cho tôi. Trước nay cậu ấy đều quá khờ, rất khờ, chỉ biết nghĩ cho người khác.
Và thật ra cuộc đời không hề bất công, hạnh phúc không hề hiếm hoi. Cuối cùng, đến dự đám cưới của tôi ngày hôm ấy, đi cạnh bên Minh, còn là một người đàn ông khác. Vững chãi, an toàn, và thật lòng yêu thương che chở cậu ấy.
Jen
P.S: Tôi viết cho những người mà xã hội ngoài kia thường cho rằng họ thật đáng-để-ghét hơn là đáng-được-thương: người thứ ba và những người đồng tính.
Về tựa đề bài viết.
Chúng ta thường nói về yêu thương, niềm tin, và hạnh phúc. Thảng hoặc, cuộc đời mới vui vẻ mà cho ta cả ba thứ đấy. Còn không, sẽ chỉ có những đổ vỡ chấp vá, tuyệt nhiên không tìm thấy hạnh phúc nào trọn vẹn. Nhưng khi viết xong câu chuyện này, tôi đã nghĩ rằng, “yên thương” đủ đầy cho ba thứ trên. Bởi vì lòng mình cứ yên an can đảm mà thương một người đi, trái tim rồi sẽ đi đến hạnh phúc.
“Anh. Chuyện chúng ta, đã trở thành dư âm của buổi trà chiều rồi. Hơn nữa, anh cũng đã kết hôn…”, tôi chợt khựng lại, cổ họng khô khốc, chỉ có chiếc nhẫn cưới trên cổ anh đung đưa trước mắt, “Em biết anh hiện tại không thương cô ấy, nhưng mà ít ra, cô ấy cũng là vợ anh. Anh hãy thử một lần đi. Em cũng đang sống rất tốt. Vết thương này, cũng chỉ là ngoài da mà thôi…”
Cái gì cũng cần phải chấp nhận, dẫu cho đó là cơn đau thống khố đi chăng nữa. Không phải quan trọng yêu ai hay ai yêu, mà quan trọng là người mà mình đã chọn lựa cùng mình đi đến cuối đời.
Tôi không rõ anh đã rời đi tự lúc nào, chỉ nhớ ánh mắt anh còn hằn lên tơ máu chằng chịt đỏ hoe. Minh về tự bao giờ, hình như cậu đã đứng bên ngoài sân rất lâu, gương mặt xanh xao đến đau lòng, môi tím tái lại và đôi mắt trĩu nặng xuống như chở thiệt nhiều đau khổ. Nhưng Minh vẫn cười như ngày nào, nói với tôi:
“Yên Linh và Hoàng Minh đều thất tình cả rồi. Nhưng không sao, hôm nào mình mua lẩu về ăn. Mình rất muốn ăn lẩu do cậu làm.”
3. Người chạy khỏi giấc mộng
Nhiều ngày sau, tôi mới đủ can đảm đem những đồ vật có liên quan đến anh cất vào một chiếc hộp bằng gỗ rồi đem giấu đi, giống như người vừa tỉnh khỏi cơn mơ đêm qua. Tối qua Minh uống rượu, cậu ấy say rồi nói với tôi nhiều điều. Những kỉ niệm đẹp đẽ cùng tôi hồi còn đi học, những trò nghịch ngợm điên rồ của hai đứa, những lời mắng nhiếc và ánh mắt kỳ thị của gia đình Minh. Rồi đâu đó thấy xuất hiện hình bóng người cậu ấy yêu. Một người đàn ông hiền lành, là đồng nghiệp của Minh, thường giúp cậu ấy nhiều thứ, mỗi tối lại đến quán của cậu ấy uống rượu, kể cho cậu ấy nghe về nhiều điều, thảng hoặc còn bật khóc. Cậu ấy kể rất rời rạc, mỗi câu thường củn ngủn, đôi khi không liên quan đến nhau. Nhưng tôi cũng hiểu ra, vì sao tối ngày hôm đó khi trở về, Minh nói với tôi, rằng cậu ấy thất tình.
Đôi khi tình yêu chính là một giấc mộng đẹp do con người ta vẽ nên. Có những giây phút ta muốn bỏ mặc cả thế giới ngoài kia, đứng giữa vạn người mà ôm lấy một người. Không cần xã hội ngoài kia có chấp nhận hay không, chỉ cần có trời xanh chứng giám chúng ta thật lòng yêu nhau là được. Có những khoảnh khắc dẫu mắt đã mỏi mệt muốn nghỉ ngơi sau một ngày dài bộn bề, vẫn cố chấp chạy thêm một đoạn đường, để đưa cơm cho một người, để chạm nhẹ vào đuôi mắt nhắm tít vì cười mà khẽ khàng hỏi, “Hôm nay làm việc nhiều, có mệt không? Trời lạnh, có đem theo áo khoác không?”, vậy là đủ. Nhưng thật phũ phàng, tình yêu thật sự lại thực tế hơn rất nhiều.
Tôi yêu anh, nhưng anh đã kết hôn. Minh yêu một người, nhưng người đó không yêu cậu ấy. Tôi không đủ can đảm để giành giật anh từ tay người khác, Minh cũng chẳng đủ can đảm để sống thật với chính mình, để đi tìm hạnh phúc dành cho mình. Tôi và cậu ấy như những kẻ lữ hành cô độc trong sa mạc hoang vu. Đau đớn thay, hạnh phúc giống như viên kim cương sáng lóa dưới đáy biển, mà ở sa mạc thì không có biển.
***
Sau đó Minh qua lại với một người phụ nữ, Minh không kể với tôi, tôi cũng không hỏi. Cho đến một ngày, tôi mệt nhoài trở về nhà thì trông thấy anh, lưng tựa vào xe, hơi khom. Trông anh gầy hơn hồi đến nhà tôi rất nhiều, nhưng gương mặt vẫn còn nhiều nét ôn nhu. Nhìn thấy tôi anh khẽ cười, đôi mắt nâu nheo tít lại. Tựa hồ như cả hai trở về thuở lúc mới yêu nhau. Hằng ngày anh hay gọi:“Yên Linh ơi, Yên Linh à”. Mỗi khi cùng nhau xem phim, anh thường lựa lúc tôi đang chăm chú theo dõi thì quay sang khẽ khàng hôn lên má tôi. Dịu dàng và bình yên quá đỗi.
“Yên Linh, lấy anh đi.”
Tôi sững lại nhìn anh, lòng không khỏi bất giác run lên.
“Anh đã ký giấy li hôn rồi. Cô ấy nói với anh, cô ấy vẫn còn yêu người cũ, cô ấy muốn quay về bên người đó. Vốn dĩ, cuộc hôn nhân này bắt đầu cũng chính là kết thúc rồi.”
Lúc yêu anh trong giấu giếm, tôi đã từng gần như tuyệt vọng trong nỗi cô đơn xồng xộc vào tim và ở lì trong đấy. Vào lúc đó, tôi đã nghĩ đến nhiều thứ. Tự tử, rạch tay, uống thuốc ngủ hay chia tay, bỏ đi, thù hận. Nhưng điều cuối cùng tôi nghĩ đến, đó chính là: Anh sẽ li hôn, sẽ li hôn, sẽ li hôn. Đó không chỉ là một ước muốn, một niềm tin, còn là một ước vọng. Ước vọng đầy hạnh phúc, đau đớn, ích kỉ, nhỏ nhen, và cả tình yêu tôi dành cho anh. Và rồi, vào lúc tôi băng ngang đường bỏ chạy khỏi cái nắm tay của anh, tôi đã nghĩ, đó đã là kết thúc rồi. Tôi thừa mạnh mẽ, thừa kiên cường mà đối diện với anh nhưng đến ngày hôm nay mới nhận ra, tình yêu chưa bao giờ là kết thúc nếu cả hai chưa từng quên đi đối phương.
4. Yên thương trở về bến đỗ
Mãi sau này, khi tôi đã kết hôn với anh, tôi mới biết, hóa ra người Minh yêu ngày xưa chính là anh. Tôi không biết, Minh cũng không biết. Cho đến cái ngày anh đến tìm tôi và ôm thật chặt giữa gian nhà, Minh mới hiểu ra mọi thứ. Rồi Minh tìm mọi cách để kết thân với vợ của anh, tạo điều kiện, thúc đẩy cô ấy với người yêu cũ trở về bên nhau. Mọi thứ đều âm thầm, lặng lẽ và yên lành như yêu thương của Minh luôn dành cho tôi. Trước nay cậu ấy đều quá khờ, rất khờ, chỉ biết nghĩ cho người khác.
Và thật ra cuộc đời không hề bất công, hạnh phúc không hề hiếm hoi. Cuối cùng, đến dự đám cưới của tôi ngày hôm ấy, đi cạnh bên Minh, còn là một người đàn ông khác. Vững chãi, an toàn, và thật lòng yêu thương che chở cậu ấy.
Jen
P.S: Tôi viết cho những người mà xã hội ngoài kia thường cho rằng họ thật đáng-để-ghét hơn là đáng-được-thương: người thứ ba và những người đồng tính.
Về tựa đề bài viết.
Chúng ta thường nói về yêu thương, niềm tin, và hạnh phúc. Thảng hoặc, cuộc đời mới vui vẻ mà cho ta cả ba thứ đấy. Còn không, sẽ chỉ có những đổ vỡ chấp vá, tuyệt nhiên không tìm thấy hạnh phúc nào trọn vẹn. Nhưng khi viết xong câu chuyện này, tôi đã nghĩ rằng, “yên thương” đủ đầy cho ba thứ trên. Bởi vì lòng mình cứ yên an can đảm mà thương một người đi, trái tim rồi sẽ đi đến hạnh phúc.
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ Tải game online cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình1043/1252