ô Duyệt Duyệt vốn không cần phải đích thân ra tay, chỉ là lần này, dường như bà ta đã để cho tình cảm chiến thắng lý trí, lại còn để mất phong thái của mình trước mặt Tống Dật Tuấn. Đương nhiên, đây chưa phải là điều quan trọng nhất. Trong tập đoàn JS, tin đồn không thể ngờ tới nhất lại thường là sự thật, vị Giám đốc trẻ tuổi Tống Dật Tuấn đang đứng trước mặt đây chính là tình nhân của bà ta.
Bà gặp anh ta lần đầu tiên là khi anh ta mới chỉ vừa tốt nghiệp, năng lực rất khá, hơn nữa mẹ kế anh ta lại là đồng nghiệp của chồng mình, sau hai ba lần tìm cách thuyên chuyển, cuối cùng bà ta đã đưa anh ta vào làm tại JSCT. Cũng đúng lúc đó, bà ta sắp được thăng chức lên làm CFO của Tổng bộ khu vực Trung Quốc thuộc Tập đoàn JS, Tống Dật Tuấn là nhân viên cuối cùng mà bà ta tuyển vào JSCT.
Không biết có phải do Chu Hâm đã bước vào độ tuổi nham hiểm, độc ác, hay tại mối quan hệ nhạt nhẽo với chồng, cũng có thể do Tống Dật Tuấn là một người đàn ông thông minh, rất có duyên lôi cuốn phụ nữ, mà chỉ sau mấy lần gặp gỡ, bà ta đã khiến Tống Dật Tuấn bằng lòng trở thành nhân tình trong bóng đêm. Mấy năm qua, bà ta luôn giúp Tống Dật Tuấn trụ vững trong các cuộc đấu tranh nhân sự, thậm chí còn đề bạt thăng chức lên làm Giám đốc bộ phận Quản lý hợp đồng.
Đương nhiên, bà ta vô cùng lo lắng có một ngày nào đó người đàn ông hào hoa, luôn là tâm điểm thu hút các cô gái kia sẽ rời bỏ mình mà đi, vì vậy, bà ta đã phái cấp dưới thân tín của mình là Shelly tới JSCT làm “do thám” với một chức vị khá ổn - Quản lý. Gần đây, các tin tức báo về đều cho thấy, tình nhân này của bà đã bắt đầu không chịu an phận với vai trò cấp dưới nữa, lại còn đối xử tốt đặc biệt với nữ nhân viên mới Tô Duyệt Duyệt. Sau khi nhìn thấy cô gái này, trực giác của người phụ nữ đã mách bảo bà ta rằng dường như Tống Dật Tuấn đã phải lòng cô ta. Cho nên, bà ta quyết không thể để cô gái này tồn tại ở đây được hơn nữa, bà ta muốn để cho Tống Dật Tuấn biết rằng ai mới là người quyết định số phận anh ta. Nhưng lần này xem ra bà ta đã thua cuộc.
“Ok.” Chu Hâm không biết phải nói thế nào, bà ta đành buông tay, nói với Tô Duyệt Duyệt: “Tôi sẽ bàn bạc với bộ phận Nhân sự, đối với thời gian thử việc của cô…”
“Joe, sáng nay bộ phận Nhân sự đã xác định và đánh giá thời gian thử việc của Sue, tôi đã xác nhận rồi. Hơn nữa, tôi cảm thấy việc này là do Emma mà ra, tôi lại nhất thời sơ sót nên mới phạm phải sai lầm này, sự việc đã được giải quyết, khiển trách như vậy là Sue đã biết lỗi của mình rồi. Cô ấy là một nhân viên khá, làm việc cũng rất thận trọng.”
Tống Dật Tuấn liếc nhìn Tô Duyệt Duyệt, ánh mắt như muốn “trưng cầu ý kiến” của cô, Tô Duyệt Duyệt còn chưa hết sửng sốt, thấy vậy liền vội vã gật đầu, Chu Hâm định nói thêm gì đó thì Roger - Tổng giám đốc JSCT gõ cửa bước vào, vẻ mặt tươi cười, miệng luôn nói về cuộc họp cuối năm. Vì không phải là Tổng giám đốc của JSCT, Chu Hâm chỉ có thể thuận theo tình hình. Mặc dù bản thân bà ta vẫn còn vướng bận về việc này, nhưng cuộc họp hôm nay còn là một cuộc chiến không khói thuốc súng. Người đồng nghiệp theo sát bà nhất ở Bắc Kinh là Wagner - CEO khu vực Trung Quốc của bộ phận Thông tin Tập đoàn JS sẽ cùng bà ta đọc lời chào mừng trong cuộc họp cuối năm này, cùng lúc này, ông ta hẳn cũng sẽ mang đến JSCT một âm mưu, bà ta cùng phe cánh phải ứng phó thế nào trước cuộc chiến cam go này, đó mới là “nhiệm vụ cấp bách” nhất.
Sau khi cuộc nói chuyện trong phòng họp M kết thúc, Tô Duyệt Duyệt một mình xuống lầu trốn vào một ô trong nhà vệ sinh, cô càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy bứt rứt, khó chịu. Còn nhớ lúc đầu, cô đã hứa hẹn trước Tống Dật Tuấn là sẽ làm tốt công việc được giao như thế nào, nhưng tại sao lại để xảy ra sai sót này chứ? Hôm nay, sự việc rắc rối đến mức phải để Tống Dật Tuấn tới “thu dọn”! Nghe những lời nói vừa rồi giữa Tống Dật Tuấn và Chu Hâm, mặc dù chưa đến nỗi gay gắt nhưng cũng có thể thấy anh ta đã vì mình mà chống đối lại sếp. Như vậy, không biết mình có làm ảnh hưởng đến tương lai ở JSCT của Tống Dật Tuấn không nhỉ?
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy rối bời, suy nghĩ cứ quấn chặt trong đầu như một mớ bòng bong khiến cô không sao chịu nổi, nước mắt rơi lã chã. Rất nhiều người ra ra vào vào nhà vệ sinh, thỉnh thoảng lại có người trách móc cô chiếm dụng ô vệ sinh lâu quá, nhưng chủ yếu vẫn là tiếng cười nói vui vẻ của mọi người, có người bàn luận xem tập thể nào xuất sắc nhất năm nay, cũng có người bàn luận về món quà bí mật trong trò rút thăm trúng thưởng vào buổi tối, có người lại nói đến việc tối nay sẽ có một vị khách bí mật, không biết là ai?
Khi mọi người đã đi hết, Tô Duyệt Duyệt quệt nước mắt, chuông điện thoại reo lên một tiếng, đó là tin nhắn của Vu Tiểu Giai, cô ấy nói xe đã sắp chạy rồi. Tô Duyệt Duyệt biết với bộ dạng này mà đi xuống chắc chắn sẽ bị mọi người vặn hỏi, đành phải nói rằng mình đang bận việc nên đến muộn một chút. Khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, Tô Duyệt Duyệt cúi đầu, bước liền hai bước, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một đôi giày da bóng loáng, vừa ngẩng lên, chủ nhân của đôi giày đó đã đưa cho cô chiếc khăn tay và nói: “Lau đi!”
Tống Dật Tuấn?
Dưới ánh đèn dịu nhẹ ở hành lang, nụ cười trên khuôn mặt anh ta vẫn rất cuốn hút, cô ngơ ngác nhìn anh trân trân đến độ quên cả việc cầm lấy chiếc khăn.
“Chúng ta sẽ là tập thể xuất sắc nhất hôm nay, vậy mà mắt cô đỏ hoe như mắt thỏ vậy, nếu người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ nói tôi bắt nạt, ức hiếp cấp dưới đấy.”
Nói đoạn, Tống Dật Tuấn cẩn thận, nhẹ nhàng lau nước trên khóe mắt cô, vốn chỉ có đôi mắt là đỏ nhưng không ngờ hành động quá đỗi dịu dàng này của anh đã khiến cả khuôn mặt cô ửng đỏ, ánh mặt vội vàng lảng tránh nhìn ra chỗ khác, giọng anh nhỏ nhẹ nhưng đầy mê hoặc truyền đến bên tai: “Làm bạn gái anh nhé?”
“Hả?!”
Anh đã đổi cách xưng hô rồi ư? Cô giật bắn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh đang đứng trước mặt mình, trông anh như một chàng hoàng tử chỉ có trong truyện cổ tích, phong thái cao sang, tài hoa khiến người ta phải ngưỡng mộ, lại thêm tướng mạo đẹp trai ngời ngời. Một người đàn ông ưu tú như vậy sao có thể đột nhiên bày tỏ tình cảm với cô, một cô gái bốn mắt, ngoại hình không có gì nổi bật, không có gì gợi cảm chứ?
Mình đang nghe nhầm chăng?
Hay là anh ta đang đùa giỡn mình?
“Đừng xem tôi chỉ là một con cừu, sự thông minh của loài cừu thật khó tưởng tượng, trời có cao tới đâu, tình cảm cũng vô cùng dạt dào…” Đúng lúc này, nhạc chuông điện thoại lại vang lên, Tô Duyệt Duyệt như thể vừa vớ được máy phun khí rung trong lúc đang nghẹt thở, cô liền cầm điện thoại, bấm nút nghe,
“Cô, cô đang ở đâu?”
Giọng nói từ trong điện thoại và từ phía cuối hành lang lần lượt truyền đến, Tô Duyệt Duyệt nhìn về phía phát ra tiếng nói thì thấy Doanh Thiệu Kiệt đứng khựng lại vài giây khi nhìn thấy họ, rồi sải bước rất nhanh, chỉ vài giây đã tới nơi.
“Anh tìm Duyệt Duyệt à?”
Tống Dật Tuấn đã đổi cách cưng hô, mặc dù Doanh Thiệu Kiệt cũng gọi Tô Duyệt Duyệt như vậy, nhưng những lời này lại phát ra từ miệng của Tống Dật Tuấn, hơn nữa tại nơi chỉ ba người họ đã chọc cho Doanh Thiệu Kiệt nổi cáu. Bất cứ ai cũng không đủ khoan dung đối với kẻ tình địch tiềm ẩn của mình. Trong khi Doanh Thiệu Kiệt cho rằng Tống Dật Tuấn tiếp cận Tô Duyệt Duyệt chỉ để đùa giỡn một cô gái ngây thơ, trong sáng. Mặc dù bản thân anh chưa hề biểu lộ tình c