định đẩy người đàn ông trước mặt mình ra thì chợt nghe thấy một tràng tiếng sủa “gâu gâu”.
Hai người không biết Bồn tắm nhỏ đã chạy đến từ khi nào, gầm ghè nhìn Tống Dật Tuấn bằng anh mắt tức tối, dứt khoát muốn ngăn cản nụ hôn của anh.
“Bồn tắm nhỏ.”
Nhân lúc Tống Dật Tuấn vừa thả lỏng tay, Tô Duyệt Duyệt ngồi thụp xuống, ôm Bồn tắm nhỏ đang gầm gừ vào lòng. Tống Dật Tuấn hỏi: “Em nuôi chó từ khi nào vậy?”
“Bồn tắm nhỏ đừng làm ầm nữa, là anh Tống Dật Tuấn mà.” Tô Duyệt Duyệt vừa vuốt đầu Bồn tắm nhỏ vừa giải thích: “Cũng được một thời gian rồi, bạn em tặng, lần trước anh đến đây, Doanh Thiệu Kiệt trông nó giúp em, nên nó không có ở nhà.”
“Ồ, thảo nào thấy anh nó lại sủa nhặng lên như vậy.”
“Xin lỗi anh, chắc tại người anh có mùi rượu nên nó mới sủa như vậy, khi Doanh Thiệu Kiệt đến nó không sủa vậy đâu.” Tô Duyệt Duyệt không nhận ra cô đã nhắc tới một người khiến Tống Dật Tuấn khó chịu trong lòng, mặc dù ngoài mặt Tống Dật Tuấn vẫn tỏ ra vui vẻ nhưng anh ta biết rõ mọi thứ được sắp đặt trong tối nay dường như đã thua một con chó vào đúng lúc này, mà không, nói đúng hơn là đã thuaDoanh Thiệu Kiệt.
“Đúng rồi, ngày mai đi xem phim nhé? Anh sẽ đón em?”
“Không, không được.”
“Vậy đi ăn cơm nhé?”
Tô Duyệt Duyệt còn đang do dự, Bồn tắm nhỏ nằm trong lòng cô lại nhìnTống Dật Tuấn sủa ầm lên, Tô Duyệt Duyệt không còn cách nào khác, đành thoái thác nói: “Bồn tắm nhỏ sủa dữ quá, em sợ nó sẽ đánh thức hàng xóm dậy, hay là anh cứ về trước đi, ngày mai chúng ta nói chuyện qua điện thoại.”
“Cũng được.” Tống Dật Tuấn muốn hôn tạm biệt cô, nhưng Bồn tắm nhỏ lại sủa nhặng lên khiến anh chẳng biết phải làm thế nào chỉ còn cách cười xòa, quay người đi ra cửa. Khi xuống lầu, điện thoại của Tống Dật Tuấn bỗng hiển thị cuộc gọi đến của Doanh Thiệu Kiệt, nghe tiếng nhạc chuông vang lên, anh khẽ nhếch mép cười nhưng không bấm nghe.
Tống Dật Tuấn biết rõ Doanh Thiệu Kiệt gọi đến lúc này chẳng qua chỉ muốn biết mình có phải đang ở cùng Tô Duyệt Duyệt hay không, vì điện thoại của Tô Duyệt Duyệt đã hết pin lúc đang trên đường trở về nhà. Anh ta gọi điện cho mình cốt để dò hỏi mà thôi, vì thế Tống Dật Tuấn cố ý không nghe máy để cho Doanh Thiệu Kiệt phải lo lắng. Lúc này, không hiểu sao Tống Dật Tuấn lại nghĩ đến Bồn tắm nhỏ, cứ nhớ tới đôi mắt giận dữ và tiếng sủa “gâu gâu” loạn xị của nó nhằm thẳng vào mình, anh lại cảm thấy bực tức vô cùng, ý muốn trả thù Doanh Thiệu Kiệt cứ thế nhen nhóm trong đầu cùng với tiếng nhạc chuông điện thoại réo vang liên hồi. Nụ cười lạnh lùng dưới anh trăng đã quá đủ lạnh lẽo, hiện rõ vẻ gian trá và đểu giả, Doanh Thiệu Kiệt, anh chỉ là một thằng hèn nhát, chẳng phải thế sao?!
Cuối tuần, Tống Dật Tuấn không cho Doanh Thiệu Kiệt chút cơ hội nào, sáng sớm thứ Bảy, anh ta đã đến quán bar Châu Tế lấy xe lái tới vườn hoa Mỹ Lệ chờ Tô Duyệt Duyệt. Hai người không liên lạc gì với nhau vào ngày cuối tuần nhưng cứ hễ Tống Dật Tuấn đưa Tô Duyệt Duyệt về nhà là Bồn tắm nhỏ lại xông tới chỗ anh sủa ầm lên. Điều này đã phá vỡ hoàn toàn không khí lãng mạn trong lúc tình cảm thăng hoa, khiến hai người trở nên ngượng ngùng, Tô Duyệt Duyệt không tỏ ra nồng nhiệt nhưng cũng không cự tuyệt. Tống Dật Tuấn cũng không nóng vội, tiếp tục giữ thái độ chờ đợi, điều này khiến cô cảm thấy hơi áy náy.
Đồng thời, Tô Duyệt Duyệt cũng lấy làm lạ, không hiểu sao Bồn tắm nhỏ lại có phản ứng gay gắt như vậy với Tống Dật Tuấn? Cô gọi điện hỏi Mèo con nguyên nhân nhưng Mèo con lại nói rằng Bồn tắm nhỏ chẳng bao giờ sủa dữ dội như vậy, có điều giọng nói ấp a ấp úng của Tô Duyệt Duyệt lại khiến Mèo con cảm thấy hoài nghi: “Mà này, khi tay tài xế của cậu gặp Bồn tắm nhỏ, nó cũng đâu có sủa.”
“Ừ, nó không sủa anh ấy.”
“Nó không sủa anh ấy? Thế thì nó sủa ai vậy? Cậu vội vội vàng vàng gọi điện cho mình thế này, không phải là vì tài xế của cậu à? Lẽ nào cậu… cậu đã có đối tượng mới?” Mèo con hỏi một tràng, Tô Duyệt Duyệt mới phản bác được hai từ “không phải” thì Mèo con đã lại nói tiếp: “Này, tài xế của cậu vừa nhìn đã biết là người tốt, đừng có mà không biết trân trọng đấy.”
“Làm gì có! Cậu biết anh ta xấu xa thế nào không? Nhà mình đang thuê là của anh ta, quen nhau lâu như vậy rồi mà cũng chẳng thèm mở miệng nói một câu.” Nghĩ đến đây, cô lại thấy tức tên “mũi lọ hoa” đó.
Ở đầu dây bên kia, Mèo con cười ha hả, mất hẳn vẻ dịu dàng vốn có: “Mình nói cho cậu biết, đây gọi là duyên phận, cậu không biết sao? Cậu đi xe của anh ta, thuê nhà của anh ta, cậu xem xem, trong cái thành phố hơn hai mươi triệu dân này tại sao cậu lại gặp đúng anh ta chứ? Đây gọi là duyên phận, cậu nghe rõ chưa hả? Phải tu năm trăm năm mới được đi chung trên một chiếc thuyền, các cậu phải tu mấy lần năm trăm năm mới được như hiện tại, cậu không biết trân trọng thì tôi lại còn để mắt đến người khác. Nếu mình là cậu, mình sẽ lấy dây thừng mà trói chặt anh ta lại.”
“Cậu đừng cười mình nữa, mình có để ý đến người khác đâu? Là, là người ta theo đuổi mình đấy chứ.” Tô Duyệt Duyệt thường ngày rất vững vàng, nhưng lúc này giọng nói có vẻ ngần ngừ, thiếu tự tin, Mèo con vội truy đến cùng: “Mau khai thật ra, anh ta là ai?”
“Là sếp của mình.”
“Này, cậu có nhầm không thế? Sếp của cậu? Tô Duyệt Duyệt, cậu tỉnh táo chút đi, cậu đã thấy có sếp nào yêu nhân viên thực lòng chưa hả? Hay chỉ là lợi dụng? Sao? Anh ta muốn theo đuổi cậu ư? Chuyện kiểu này mình đã nghe rất nhiều rồi, cũng chứng kiến rất nhiều rồi, làm sao có thể như vậy được?...”
Mèo con tỏ vẻ bất bình tuôn ra một tràng, không cho Tô Duyệt Duyệt cơ hội phản bác dẫu chỉ vài lời, cho tới khi thấy cô có vẻ “đuối sức”, Tô Duyệt Duyệt mới nói nhỏ như để thanh minh: “Doanh Thiệu Kiệt cũng là đồng nghiệp của tớ.”
“Đồng nghiệp? Sếp? Đây là hai khái niệm khác nhau, Tô Duyệt Duyệt, theo mình thấy, cậu là một cô gái cũng rất có nguyên tắc, sao lại trở nên yếu đuối trước những lời tán tỉnh sáo rỗng như vậy chứ?”
“Không phải tán tỉnh, anh ấy thât sự muốn qua lại với mình.”
“Cậu ngốc ạ, mình bước vào xã hội lâu như vậy rồi, còn không hiểu rõ bằng mình ngồi ở nhà.” Mèo con đưa ra rất nhiều lý lẽ để thuyết phục Tô Duyệt Duyệt nhận ra sự thực của vấn đề, Tô Duyệt Duyệt chỉ còn biết tự than thân trách phận, mình đâu có xinh đẹp, sắc sảo như Mèo con, Tống Dật Tuấn lại đẹp trai, thông minh, tài giỏi như vậy, làm gì mà phải tán tỉnh mình chứ? Nếu muốn tán tỉnh, sao anh ta không chọn Như An Tâm? Cô ấy xinh đẹp hơn mình gấp bội. Trong buổi họp liên hoan cuối năm, rốt cuộc vì sao Như An Tâm lại giẫm vào chân cô? Lẽ nào cô ấy cũng cảm thấy Tống Dật Tuấn đang tán tỉnh mình?
“Ư ư…”
Bồn tắm nhỏ nằm trong lòng cô rên ư ử, Tô Duyệt Duyệt xoa đầu nó, nói: “Nếu chị có thể giống em thì tốt biết bao, vô lo vô nghĩ, Tống Dật Tuấn giỏi như vậy, làm sao có thể thích chị được chứ?”
Bồn tắm nhỏ khẽ giật giật tai, nó quay đầu lại, như thể không thích nghe đến cái tên này chút nào, Tô Duyệt Duyệt lại thở dài: “Mọi người đều nói, mắt chó nhìn người rất kém, em coi thường người đàn ông ưu tú như anh ấy, thế mà với tên “mũi lọ hoa”, em lại quấn quýt vui vẻ, cứ như anh ta là bố của em không bằng.” Nói đến đây, Tô Duyệt Duyệt bất giác cười phá lên.
Không biết anh ta thế nào rồi? Trong buổi họp anh ta còn tỏ ra rất trượng ngh