watch sexy videos at nza-vids!

Vimini.Mobi

wap giải trí tổng hợp
Tải game online miễn phí cho điện thoại
Chơi game trực tuyến những game hay nhất
Kho ứng dụng android iphone ipad

Tiểu thuyết - Bạn Học, Chào Em!

Lượt xem :
lắm lời cơ, tuổi thanh xuân của phụ nữ được mấy, nhất định nắm chắc lấy, nếu không thì...”.
Lại lải nhải rồi, Dụ Vi Hề lén thở dài, vừa rồi cô thất thần chính là vì mẹ cứ thao thao bất tuyệt suốt. Kết quả bà đang nói, màn hình bỗng nhiên chớp chớp vài cái rồi biến thành đen kịt.
“Ơ, chuyện gì thế?”. Dụ Vi Hề đang chuẩn bị đứng lên kiểm tra thì bị một cánh tay ấn lại.
“Để anh xem, chân em còn chưa khỏi, đừng lộn xộn”. Mộ Tử Khâm không biết chui từ đâu ra.
Anh đứng phía sau cô, cúi người xuống, hai tay bắt đầu loay hoay sửa máy tính, tư thế này như thể ôm trọn lấy cô. Đầu anh rất tự nhiên tựa lên vai cô, một tư thế khá thân mật. Khoảng cách giữa hai người rất gần, mùi mộc hương thoang thoảng trên người Mộ Tử Khâm quanh quẩn bên mũi Dụ Vi Hề. Cánh tay anh nhẹ nhàng tiếp xúc với thân thể cô, mang đến một cảm giác rung động không giải thích nổi. Anh nhìn máy tính, vẻ mặt thật chăm chú, chuyên tâm.
Dụ Vi Hề bỗng nhiên cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Cô quay đầu đi không dám nhìn anh.
Lúc sau, sức nặng trên vai biến mất, Mộ Tử Khâm đứng lên, nói: “Được rồi”.
“Cảm ơn”. Dụ Vi Hề thấp giọng nói.
“Cần gì thì gọi là được, biết chưa?”. Mộ Tử Khâm dặn dò xong liền đi ra khỏi phòng.
Dụ Vi Hề nhìn cánh cửa đóng lại, khóe miệng bất giác cong lên.
“Còn nói không có bạn trai?”. Giọng nói mờ ám của mẹ vang lên làm Dụ Vi Hề sợ đến hồn bay phách tán. Máy tính vẫn mở suốt, chắc chắn là mẹ nhìn thấy hết rồi!
Dụ Vi Hề đang nghĩ phải giải thích thế nào về việc trong phòng mình xuất hiện một người con trai thì Hồ An Ny lại giành nói trước: “Thảo nào ở Mỹ con không chịu có bạn trai, hoá ra là vì cậu ta”.
“Không có là không có mà!”. Dụ Vi Hề vội vàng xua tay phủ nhận: “Anh ta chỉ là một người bạn bình thường thôi ạ”.
“Vi Hề, con tưởng trí nhớ mẹ kém đến thế sao? Cậu ta chính là người bạn học trung học đẹp trai, lễ phép, học hành xuất sắc của con trước đây còn gì, tên là Trịnh... Trịnh gì ấy nhỉ?”. Hồ An Ny day day thái dương, ra sức nhớ lại.
“Mẹ đang nói Trịnh Dịch Phong á?”. Dụ Vi Hề nhíu mày.
“Đúng đúng đúng!”. Hồ An Ny vỗ tay, “Chính là Trịnh Dịch Phong! Lần trước con ốm người ta còn chăm sóc cho con một ngày một đêm đấy”.
“Mẹ, có phải mẹ nhớ nhầm không?”. Dụ Vi Hề nghi hoặc: “Anh ta đâu phải là Trịnh Dịch Phong?”.
“Mẹ nhớ rất rõ mà, hôm đó là mẹ mở cửa cho cậu ta vào, nhờ cậu ta chăm sóc con. Hơn nữa, thằng bé lớn lên không khác lắm, vẫn đẹp trai như vậy, sao mà mẹ nhận nhầm được chứ?”.
Dụ Vi Hề sửng sốt, cô rốt cục cũng biết nguyên nhân vì sao Mộ Tử Khâm đổi quà của cô thành đĩa A rồi.
Xem ra, quả thật là cô đã làm một chuyện không tốt.
Nói chuyện với mẹ xong, Dụ Vi Hề chống gậy ra khỏi phòng. Mộ Tử Khâm đang ngồi trên sofa trong phòng khách nhìn thấy lập tức bỏ công việc trong tay xuống, chạy vội tới đỡ lấy cô, dạy bảo: “Dụ Vi Hề, em bị bệnh hay quên đấy à! Anh đã nói cần gì cứ gọi là được mà, sao không nghe lời hả?”.
Dụ Vi Hề nhỏ giọng nói: “Tôi muốn... hỏi anh một chuyện”.
“Chuyện gì?”. Mộ Tử Khâm nghi hoặc nhìn cô.
“À, cái lần tôi bị ốm hồi năm thứ hai trung học, người đến chăm sóc tôi... là anh đúng không?”. Dụ Vi Hề hỏi.
Mộ Tử Khâm liếc nhìn cô: “Bây giờ em mới biết hả?”.
Dụ Vi Hề cụp mắt xuống: “Xin lỗi, lúc đó tôi bị ốm mơ mơ màng màng, căn bản không ý thức được... Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi!”.
“Sao hả, một câu cảm ơn là xong à?”. Mộ Tử Khâm nheo mắt.
“Vậy anh muốn thế nào?”. Dụ Vi Hề hỏi.
Mộ Tử Khâm chậm rãi tới gần cô, nói bên tai cô rằng: “Làm bạn gái của anh đi”.
“Cái gì?!”. Dụ Vi Hề trợn to mắt, vốn tưởng Mộ Tử Khâm sẽ chỉ nói là muốn lên giường với mình, không ngờ anh lại còn có chiêu ác hơn.
“Cần phải kinh ngạc đến thế sao? Nếu như mấy chuyện giữa người yêu chúng ta đều đã làm thì bắt đầu loại quan hệ này cũng là hợp lẽ thôi mà”. Hơi thở của Mộ Tử Khâm phả vào lỗ tai mẫn cảm của cô, mang đến một cảm giác tê dại.
Dụ Vi Hề kiên định lắc đầu: “Lên giường thì còn có thể coi là ngoài ý muốn nhưng trở thành người yêu cần có tình cảm từ đôi bên. Chúng ta lại không thích đối phương, sao có thể ở bên nhau được?”.
“Em không thích anh sao?”. Mộ Tử Khâm vươn ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên môi cô, đôi môi mềm mại mà mịn màng như nước nhất thời hơi lõm xuống.
“Không thích”. Dụ Vi Hề trả lời luôn.
Ngón tay kia tiếp tục đi xuống phía dưới, lướt qua cái cổ mảnh khảnh của cô, dừng ở nơi mềm mại trước ngực cô nhẹ nhàng mà chậm rãi xoay tròn, “Lặp lại lần nữa xem?”.
“... Không, không thích”. Hô hấp của Dụ Vi Hề dần dần dồn dập, dục vọng trong cơ thể dưới sự mời gọi của Mộ Tử Khâm bắt đầu nhen nhóm.
Tay không ngừng lại, đi thẳng tới chân váy cô, xâm nhập dọc theo đôi chân thon dài tiến tới nơi mẫn cảm nhất của cô, cách một lớp quần trong vân vê nhị hoa, dục vọng tựa như dòng điện chậm rãi truyền khắp toàn thân cô.
Giọng nói anh, ánh mắt anh, ẩn chứa sự mê hoặc, “Thế này, thế này thì sao?”.
Dụ Vi Hề cắn chặt môi dưới, đến khi sắp không khống chế được bản thân nữa, cô mở mắt ra, yên lặng nhìn anh, “Còn anh? Anh thích tôi sao?”.
Mộ Tử Khâm ngừng lại.
Trong nháy mắt, Dụ Vi Hề thấy được trong mắt anh lướt qua một cái gì đó tựa như sự chân tình dịu dàng.
Cô giật mình.
Thế nhưng ngay khi Dụ Vi Hề muốn kiểm chứng một cách cẩn thận thì Mộ Tử Khâm đã chớp mắt, khôi phục lại vẻ ngang ngạnh như trước, “Sao anh có thể thích một cô gái ngã được từ lầu hai xuống như em chứ?”.
Dụ Vi Hề trả lời lại một cách mỉa mai: “Có bản lĩnh anh cũng ngã xuống thử xem”.
“Em tưởng chỉ số thông minh của anh thấp như em chắc?”.
“Nếu chỉ số thông minh của tôi thấp thì anh đừng động vào tôi, anh là cái đồ đại sắc lang!”.
Cứ thế, bầu không khí say đắm giữa họ đã không còn.
Vết thương ở chân dưới sự dốc lòng chăm sóc của Mộ Tử Khâm đã khỏi hẳn rất nhanh. Nhưng Dụ Vi Hề vẫn không được phép ra ngoài, phải ở trong nhà suốt. Bởi quá mức buồn chán, Dụ Vi Hề mỗi ngày không có việc gì làm bắt đầu lục lọi đồ đạc trong phòng.
Hôm nay, trong lúc vô tình cô đi tới phòng của Mộ Tử Khâm nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy nên biết anh đang tắm. Đang muốn đi ra lại nhìn thấy ví tiền của Mộ Tử Khâm để trên giường. Lòng hiếu kỳ nổi lên, cô cầm lên mở xem.
Mở ra chỉ thấy bên trong có không ít thẻ bạch kim. Dụ Vi Hề lắc lắc đầu, đối lập hẳn với cái ví tiền có ép chặt đến mấy cũng không ra được một giọt dầu của mình, thật đúng là nhà quyền quý để rượu thịt thối, trên đường cái lại có xương người chết vì lạnh.
Đang chuẩn bị gập lại thì cô lại thấy giữa hai lớp ví có một bức ảnh. Dụ Vi Hề cẩn thận lấy ra, vừa nhìn thấy mắt lập tức mở to.
Đó là ảnh của cô!
Mặc đồng phục đứng dưới tán cây anh đào trong trường, điềm tĩnh mỉm cười. Dụ Vi Hề bỗng nhớ ra, lúc còn học năm thứ hai trung học bài văn tiếng anh của cô được trường chọn, yêu cầu phải có ảnh kèm theo. Vì vậy, Lâm Nhan Ngạn đã đặc biệt chụp cho cô đúng một bức ảnh này. Thế nhưng sau khi dán trên bảng tin được một ngày tấm ảnh đã không cánh mà bay, hoá ra... hoá ra là bị Mộ Tử Khâm lấy trộm.
Nhưng tại sao anh lại làm như vậy, hơn nữa còn đặt nó trong ví tiền?
Dụ Vi Hề nghĩ đến thất thần, không chú ý tới tiếng nước trong phòng tắm đã tắt.
Mộ Tử Khâm đi ra, thấy cô đang cầm trong tay bức ảnh, trên mặt có chút mất tự nhiên vội bước lên cướp lại, “Cô bé này, sao lại tự tiện lục
<<1 ... 2324252627>>
Bài viết liên quan !

Tiểu thuyết Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh-full

Tiểu thuyết Người Vợ Ở Riêng-full

Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Gạt Cưới-full

Tiểu thuyết Yêu Anh, Thật Đau Lòng!-full

Tiểu thuyết Mang Thai Hộ-full

Tiểu thuyết Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu-full

Tiểu thuyết Chồng Xấu Đến Quấy Rối-full

1234...323334»
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap giải trí online, truyện tình cảm mới, hài ola tuyệt hay, đọc truyện ngắn tình yêu, hình nền 3d tình yêu, ảnh nền điện thoại, tải game miễn phí, trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
867/924