ấn lấy anh khiến anh không thể xuống giường sao? Như vậy thật không tốt, anh trở về ngủ phòng của anh, tôi tiếp tục ngủ phòng của tôi. Không ai phiền đến ai.
Anh mị mắt, cắn răng nói.
- Tôi không ngại em quấn lấy tôi.
Không có mới là lạ! Anh căn bản chính là được tiện nghi lại khoe mẽ! Cô đứng dậy trước mặt anh nói.
- Xin lỗi, tôi mệt rồi, phiền anh nhường một chút, tôi muốn tắm rửa đi ngủ.
- Tôi còn chưa nói xong.
- Tôi nói xong rồi.
Cô căm giận bỏ đi, lại bị anh bắt lấy.
- Lòng dạ em thật hẹp hòi, mới chưa đến mấy câu đã bỏ chạy.
Cô hai mắt bốc hỏa, hét lên.
- Anh không phải chê giọng nói tôi thô như hạt cát sao? Tôi sợ tôi nói thêm hai câu nữa, sẽ làm bị thương lỗ tai thiếu gia tôn quý như anh.
Anh cứng đờ. Cô giận trừng mắt nhìn anh, bực chính mình vì sao để ý lời anh nói.
- Đáng chết, đừng khóc.
Anh đưa tay gạt nước mắt cho cô, miệng mắng, trong mắt đã có ảo não. Nghe được anh nói, cô mới biết được chính mình tức giận đến khóc ra.
- Anh là tên đáng ghét.
Cô căm giận mắng, nước mắt vẫn rơi không ngừng. Anh đem cô ôm chặt vào trong lòng, thừa nhận nói.
- Đúng vậy.
Cô đem mặt chôn ở trong lòng anh, vừa khóc vừa mắng.
- Là tên vô sỉ, ác ma lạnh lùng vô tình, ngu ngốc không hiểu người khác, gian thương muốn ăn tươi nuốt sống người ta…
Tuy rằng cô đối với anh mắng liên tục nhưng một luồn cảm giác dễ chịu lại thoát ra, anh hôn đỉnh đầu của cô, vỗ về lưng của cô, thấp giọng nói.
- Tôi chưa bao giờ thấy giọng nói em thô như hạt cát, tôi chỉ là…
Anh cổ họng co rút nhanh, lâu một lúc sau, mới có biện pháp khai thừa nhận.
- Tôi tức giận, Jake nói cho ta biết hung thủ đẩy em xuống lầu đã chết, tôi trở về lại tìm không thấy em…… Chết tiệt, em phải ở trong phòng chứ!
Nói xong lời cuối cùng, anh khẩu khí lại cường ngạnh đứng lên.
- Anh ấy là em trai của anh.
Cô ngẩng đầu, tức giận nói:
- Tôi không thể từ chối anh ấy, anh không cho người nhà biết chúng ta kết hôn đã khiến bọn họ không biết đến tôi. Tôi không muốn ấn tượng của tôi với bọn họ càng kém.
- Em có thể gọi Hawke đến đây!
- Không, không được!
Cô đập vào ngực anh một cái, tức giận nói
- Như thế không phải phép. Anh muốn tôi làm tốt nghĩa vụ vợ của anh, nhất định phải cho tôi cải thiện ấn tượng của mọi người đối với tôi. Nhưng chính anh trước hết phải tôn trọng tôi, không thể luôn nói xấu tôi, cũng không cần đem tôi trở thành bình hoa không có đầu.
- Tôi không…
- Anh chính là có!
Cô tức giận chặn lời anh. Anh mím môi căm tức cô, cô gái này lại trợn mắt mà chống đỡ. Hai gò má cô vì tức giận mà phiếm hồng, mắt to ươn ướt, không chút sợ hãi trừng mắt nhìn anh. Đáng giận, cô gái này ngay cả tức giận đều gợi cảm muốn chết! Tiếp theo một giây, anh khó chịu cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ kiêu ngạo của cô. Cô đưa tay đấm vào ngực anh nhưng lúc sau liền mềm nhũn.
Nửa tiếng sau, cô tức giận nằm trên giường xoay người về phía anh, tức giận cái tên luôn dùng biện pháp này áp bức cô. Nhưng anh lại từ sau nắm cả thắt lưng của cô, hôn liếm đầu vai của cô. Cô nhích ra khỏi vòng tay anh, anh cũng không chịu buông, mở bên tai cô nhẹ nhàng nói.
- Tôi thật có lỗi!
Cho tới bây giờ không nghĩ tới một người kiêu ngạo như anh sẽ giải thích, cô cứng đờ trong lòng anh, nhiệt khí tụ lại ở hốc mắt.
- Tôi nghĩ tôi hẳn là không quen việc ngoại trừ chính mình, còn phải lo lắng an nguy cho một người khác. Tôi cũng chưa bao giờ thật sự muốn em trở thành bình hoa.
Cô cổ họng tắc nghẽn. Anh xoay người cô về phía mình, dịu dàng hôn lên khóe mắt đầy nước của cô, sau đó đem cô ôm vào trong lòng. Cô không phản kháng, hít hít cái mũi, mềm mại để cho anh ôm. Anh nhẹ vỗ về lưng của cô, sau một lúc lâu, cô mới rốt cục ngủ. Ánh trăng xuyên cửa sổ mà vào, rơi xuống gương mặt của cô. Lam Tư nhìn cô, ngực lại co rút nhanh. Anh chưa bao giờ từng có cảm giác này, nhưng anh không chán ghét nó. Nhẹ nhàng hôn lên trán cô, anh ôm lấy cô gái trong lòng, nhắm mắt lại, cũng đi theo đi vào giấc ngủ.
Chương 10
Ngoài cửa sổ, vạn dặm không một bóng mây.
Ngồi ở trên sô pha thoải mái trong máy bay, Mạc Liên lại có thể biết được tài lực của người đàn ông mình lấy có bao nhiêu hùng hậu. Nói cũng đúng, nếu anh trực thăng riêng thì có máy bay riêng cũng là điều bình thường. Vào hai ngày trước anh nói cô cùng về tham gia sinh nhật cha anh, cô còn ngu ngốc tưởng là mình phải đến sân bay mua vé bình thường như bao người. Đến sân bay, cô mới biết là anh có máy bay riêng khiến cô ngạc nhiên không nói nên lời. Thiết kế máy bay lấy sự thoải mái của hành khách làm chính, có sô pha, có bàn, có tủ lạnh, thậm chí một quầy bar nhỏ. Được rồi, cô thừa nhận, có một chiếc máy bay riêng cũng rất tốt. Ít nhất không cần cùng người lạ chen chúc cùng nhau, không gian đương nhiên cũng rộng mở hơn. Ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, Mạc Liên nhịn không được liếc mắt nhìn Lam Tư ngồi bên cạnh. Anh hôm nay muốn mặc tây trang ra ngoài nhưng cô lại cứng rắn buộc anh thay quần âu rộng cùng áo sơ mi.
- Anh đâu có đi làm, cần gì ăn mặc bó tay bó chân như thế. Mặc thoải mái một chút đi!
Đương nhiên khi đó cô vẫn nghĩ cùng người khác đi cùng một máy bay. Anh cũng không có phản đối, đi vào thay đồ, tò mò hỏi một câu.
- Áo sơ mi này của tôi sao? Tôi chưa thấy qua.
- Tôi mới mua cho anh. Không hợp sao?
- Không có, rất hợp!
- Không có là tốt rồi!
Cô trấn định tiếp tục lau cái gương trong phòng, anh không nói gì nữa, chỉ có chút đăm chiêu nhìn cô trong gương. Bị anh nhìn chăm chú như thế, cô nhịn không được nói.
- Tôi chỉ là tiện tay mua thôi!
- Cám ơn.
Anh ở phía sau cô nói.
- Không có gì!
Cô nói, bên tai lại hơi nóng lên. Nói thực ra, cô rất biết ơn anh đối với hành động mua áo này của cô không nghiên cứu. Bởi vì, nói thật, cô cũng không biết chính mình vì sao lại giúp anh mua quần áo, anh cũng không phải là chồng thật của cô. Được rồi, trên danh nghĩa là…… Nghĩ đến đã cùng anh trên giường, mặt cô liền nóng lên. Được rồi, trên thực tế khả năng cũng có một chút… Nhưng anh cùng cô trên cơ bản vẫn là…… Là…… Đáng giận, quên đi, cô nghĩ đến đều rối tung chỗ đó. Bất đắc dĩ thở dài, cô hoàn toàn buông tha cho việc thanh minh quan hệ của mình cùng Lam Tư. Vụng trộm lại ngắm anh một cái, nghĩ đến anh tối hôm đó dịu dàng giải thích cùng cô, cô rốt cục cũng chịu thừa nhận. Được rồi, thật ra anh không phải là một tên ác ma lạnh lùng. Có lẽ anh thực tế, nhưng không lạnh lùng. Rất có lí trí nhưng cũng không vô tình như vậy. Cô chưa từng nghĩ anh sẽ lo lắng cô, càng không nghĩ tới anh sẽ nói ra những lời như thế. Từ nhỏ, George Bart đã bồi dưỡng anh trở thành người kế nghiệp. Ông đã cho anh những gì tốt nhất nhưng cũng nghiêm khắc yêu cầu anh phải làm tốt nhất. Bởi vì như thế, anh đối chính mình yêu cầu rất cao. Anh từ nhỏ đã là đứa trẻ kiêu ngạo, sau khi lớn lên, anh càng chú trọng sự kiêu ngạo cùng tự tôn. Đáng tiếc là, lão Bart thật sự không phải một người cha tốt lắm. Cô nhớ rõ ông lão lạnh lùng kia, ông chưa bao giờ ôm con mình, cũng không mỉm cười cùng họ. Vì thế làm cho anh em Bart gia trở thành những con người khó chịu. Sau khi rời khỏi Bart gia, cô có nghe người ngoài đồn đại, lão Bart còn có một đứa con khác. Bọn họ còn đồn Lam Tư không phải con ruột, cũng biết lão Bart muốn đứa con kia nối nghiệp.