không còn nhà để ở, quán rượu cũng không thể đi, tạp chí vừa ra, như vậy một đống nhà báo nhất định đang chờ ở trước quán “Hồng” ôm cây đợi thỏ.”
“Chuyện đó không liên quan đến anh.” Cho dù phải ăn ngủ đầu đường cũng tốt hơn rất nhiều lần so với việc phải ở cùng với hắn.
“Người em hận là anh, nhưng bây giờ em làm vậy là đang thương tổn chính mình.” Đó là điều hắn không hề muốn thấy.
Hắn tình nguyện cô trả thù hắn, tình nguyện cô tức giận với hắn, mắng hắn, cũng không muốn thấy cô tự hành hạ bản thân mình.
“Anh để ý sao? Tôi nghĩ người tổn thương tôi nhiều nhất là anh!” Thật sự là buồn cười, hiện tại cùng cô nói những chuyện này để làm gì?
“Anh không phải là……” Cố ý . Hắn vốn định nói như vậy, nhưng nhớ tới động cơ thâm hiểm ban đầu của mình, hắn không thể nói như vậy được “Tóm lại những bức ảnh đó không phải anh đưa cho truyền thông, anh cũng không tính làm như vậy……”
“Là ai làm, với tôi mà nói căn bản không quan trọng.” Cô để ý không phải chuyện này, mà là chuyện hắn chưa bao giờ thật lòng yêu thương cô “Trả lại hành lý cho tôi.”
Cô không thể không để ý chuyện hắn tiếp cận cô là có mục đích riêng.
“Nếu hiện tại em đi ra ngoài sẽ bị nhận ra ngay.” Truyền thông Đài Loan giống như lũ cá mập khát máu, lập tức sẽ ăn tươi nuốt sống cô.
Thấy hắn thủy chung không muốn đem túi hành lý trả lại cho mình, Phương Di Thiến nhún nhún vai,“Quên đi, anh thiếu tôi sẽ cho anh!”
Dù sao mấy thứ này đã từng ở trong nhà của hắn, cô cũng không muốn mang đi.
Cô quyết định bỏ đi với hai bàn tay trắng, những chuyện sau này, cô cũng chẳng thèm để ý nữa.
“Chờ một chút…” Triệu Quân Á một phen giữ chặt cô.
“Buông ra.” Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
Hắn phút chốc liền buông tay, một hồi sau mới nói:“Tạm thời em ở lại đi! Anh chuyển ra ngoài là được.”
Phương Di Thiến nhìn hắn, có chút kinh ngạc khi nghe hắn nói như vậy.
Kỳ thật cẩn thận nhớ lại, từ khi chuyện này xảy ra tới nay, cô luôn luôn nhìn thấy vẻ mặt đau đớn thống khổ và hối hận của hắn.
Cô thực sự rất tức giận,rất tuyệt vọng, nhưng cũng không phải vì thế mà mất đi năng lực tự phán đoán.
Cô luôn nghĩ đến những khoảng thời gian tốt đẹp trước kia, đến những thứ cô thực sự trân trọng, thế nhưng tất cả đều là do hắn cố ý dàn dựng , cô không muốn đối mặt với hắn lần nữa, càng không thể yêu thương hắn.
“Không được, tôi không muốn làm phiền anh”
“Làm ơn đi, Di Thiến.” Lần đầu tiên hắn mở miệng khẩn cầu cô như vậy “Anh sẽ không đến quấy rầy em, em hãy ở lại, được không?”
Cô thật ra vẫn muốn cự tuyệt , nhưng mà khi nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cô lại nghe thấy chính mình mở miệng nói “Tùy anh vậy!”
Chương 8
Triệu Quân Á thật sự hết lòng tuân thủ lời hứa.
Từ khi cô đáp ứng ở lại nhà hắn, hắn cũng chưa hề xuất hiện trong nhà này một lần nào.
Bất quá có một số trường hợp hắn cần lấy đồ, vì vậy cô cũng gặp hắn vài lần.
Có hai lần hắn gọi điện đến cho cô, hỏi cô có thể thay hắn mang một số tài liệu quan trọng đưa đến phòng cảnh vệ được không, để cảnh vệ chuyển cho hắn.
Lúc ấy cô thản nhiên nói, hắn muốn đến lấy gì cứ đến, không cần phải phiền phức như vậy.
Dù sao đây cũng là nhà hắn , cô cũng không độc ác đến mức không cho hắn vào nhà lấy đồ.
Chỉ là cô cũng chẳng hề có biểu tình gì đối với hắn, có một số việc một khi đã xảy ra, thì không còn cách nào thay đổi được nữa.
Nỗi đau đến mức khắc cốt ghi tâm như thế này, một lần là quá đủ. Cô nghĩ rằng đời này cô sẽ không yêu thêm bất cứ một người nào nữa.
Cô biết hiện tại hắn đang ở căn nhà cũ bên cạnh nhà cô, nơi đó cách phòng khám của hắn rất xa, đi lại một lần cũng mất hai tiếng đồng hồ.
Dù sao đó là lựa chọn của hắn, cô sẽ không vì việc hắn để cô ở lại căn nhà này mà cảm thấy áy náy cảm kích hắn.
Hiện tại, cô đang nằm trên chiếc ghế sopha trong phòng khách, xem mấy quyển sách liên quan đến phụ nữ mang thai.
Thức ăn trưa nay có vẻ rất nhiều mỡ, cô ăn không thấy ngon miệng.
Phương Di Thiến không ngừng xoay người để tìm tư thế thể dễ chịu hơn một chút.
Từ sau khi tạp chí đó xuất bản, cô rất sợ bị người khác nhận ra, hằng ngày đều phải ru rú ở trong nhà, vì vậy không thể đến hiệu sách mua sách.
Sách này là cô đặt hàng từ xa, sau đó được người ta trực tiếp đưa đến nhà.
Cô không nói cho Quân Á về chuyện đứa nhỏ, cũng không nghĩ rằng hắn nên biết.
Dù sao đến khi bụng cô hơi hơi lộ ra, có lẽ cũng là khi cô rời đi rồi.
“Leng keng!” Tiếng chuông cửa dễ nghe từ ngoài cửa truyền đến.
Là Quân Á, sáng nay hắn gọi điện đến nói rằng có chút đồ muốn đưa cho cô.
Cô nhấc đệm ghế sopha lên, đem quyển sách dấu xuống dưới, sau khi xác định sẽ không bị phát hiện, mới tiến đến mở cửa.
“Ngọ an.”
Ngoài cửa quả nhiên là hắn, tiếng nói vẫn trầm thấp ôn nhu như trước, dường như hắn vẫn tốt như trước kia.
Nhưng mà đối với hắn, cô đã chẳng còn cảm giác gì.
“Mời vào.” Giọng điệu của cô lịch sự nhưng lại bất hòa.
“Mấy ngày nay em……có khỏe không?” Triệu Quân Á chần chờ một chút, mới hỏi vấn đề làm hắn suy nghĩ lo lắng mấy ngày nay.
“Không phải là như thế này sao? Nhờ anh ban tặng, chỉ có thể ở nhà, không thể bước chân ra ngoài.” Lời nói ra miệng, cô mới phát hiện thì ra mình vẫn ngầm oán hận hắn.
“Anh thực có lỗi.” Tuy rằng hắn biết xin lỗi cũng không làm được gì.
Phương Di Thiến dừng một chút, cũng không có phản ứng gì với lời hắn nói.
Cô không muốn làm người đàn bà chanh, chỉ vào mũi hắn mà mắng to, nhưng cũng không muốn làm ra vẻ đã tha thứ cho hắn, vì vậy thay đổi đề tài,“Anh muốn đưa cái gì cho tôi?”
“Anh biết em không thể đi ra ngoài, cho nên thay em mua một ít đồ dùng hằng ngày.”
Cô nhìn hắn đang cầm hai gói hàng rất to trong tay “Anh không cần phải thay tôi làm những việc này.”
Cô sẽ không cảm kích hắn .
“Anh biết em sẽ không tha thứ cho anh, anh chỉ là muốn làm giúp em một vài việc vặt.” Cho tới nay, hắn ôn nhu chăm sóc người khác đều là giả dối, nhưng hiện tại là hắn thật tình đối tốt với cô.
Là áy náy, cũng là tiếc nuối, cho dù…… Cô cũng không cảm kích.
Mọi chuyện trở nên như vậy, hắn cũng phải chịu hơn một nửa trách nhiệm.
“Anh không cần phải áy náy mà làm nhiều việc cho tôi như vậy.” Nếu hắn làm vậy bởi vì áy náy chuyện trước kia không có ý tốt khi tiếp cận cô, vậy đối với cô mà nói hoàn toàn không có ý nghĩa.
“Quả thực anh có áy náy, nhưng cũng bởi vì yêu thương em.” Hắn cười khổ “Trong hai mươi năm qua, anh không có ngày nào quên được sự oán hận đối với cha em, nhưng em lại làm anh không biết nên như thế nào cho phải.”
Vừa muốn báo thù, lại vừa không tự chủ được bị cô hấp dẫn.
Hắn rõ ràng đã sớm yêu thương cô, nhưng vẫn không chịu thừa nhận, vậy nên làm cô tổn thương, cũng đồng thời tổn thương chính mình.
“Những lời này, nếu anh nói với tôi trước khi sự việc xảy ra, có lẽ tôi sẽ vô cùng cảm động.” Cô nhẹ nhàng nói.
Chỉ tiếc……“Anh mang đồ vào đi!” Cô xoay người đi vào trong phòng.