“Tốt lắm, cô đi thử xem có thể khởi động hay không.” Cảnh Nhiên đứng thẳng dậy nói ra.
Trần Việt nhẹ nhàng thở ra vội vàng chạy vào phát động xe, khi động cơ phát ra tiếng oanh quen thuộc thì trên mặt đẹp căng cứng của cô rốt cục lộ ra tươi cười thật to, nghĩ thầm, Cảnh Nhiên này quả nhiên thật sự có tài.
Cảnh Nhiên đắp kín nắp động cơ, hướng cô khoát khoát tay, “Cô đi trước, tôi ở phía sau đi theo.”
Hắn là đang bảo vệ cô sao? Trần Việt nhướng lông mày, liền lái xe đi trước, trước đều là mình sắm vai nhân vật hộ hoa sứ giả, không nghĩ tới hôm nay lại trở thành một bông hoa cho người khác che chở, mặc dù có chút quỷ dị, nhưng cảm giác còn không xấu là được.
Chờ hai người khó khăn đem xe lái vào bãi đỗ xe thì trong nội tâm đều có một loại cảm giác thành tựu chiến thắng trở về, vì vậy xuyên thấu qua cửa sổ xe mở ra, nhìn nhau cười.
Bởi vì thời gi¬an đã muộn, tăng thêm thời tiết rất ác liệt, Cảnh Nhiên đương nhiên bị giữ lại, nhưng lưu lại rồi, có một rất vấn đề nghiêm trọng bày ở trước mắt bọn họ.
Trong nhà Trần Việt căn bản không có quần áo có thể cho Cảnh Nhiên tắm rửa! !
Bởi vì hai người đều bình an đã trở lại, lão thái thái cũng khôi phục sáng sủa như trước, vui tươi hớn hở nói: “Không sợ, máy giặt quần áo giặt xong có thể hong khô.”
“Mẹ, hiện tại không có điện! Dùng máy giặt quần áo như thế nào?” Trần Việt thốt ra lời này xong, ba người đều 囧 (đứng hình =">">).
Cảnh Nhiên cũng rất khó xử, muốn trở về cũng không được, huống hồ hiện tại bên ngoài đen thui, lái xe thật sự không an toàn, nhưng dạng toàn thân ướt sũng này, cảm giác thật sự rất không dễ chịu.
Trần Việt trở về trong phòng cầm vật áo tắm cho hắn, “Nếu không, anh mặc tạm cái này a.” Không có biện pháp, trong y phục của cô, thì cái này là rộng nhất.
“Đúng đúng đúng, sẽ mặc cái này, tranh thủ thời gi¬an đi vào tắm rửa, bằng không hai người đều phải quan tâm.” Lão thái thái ôm qua áo tắm nhét vào trong tay Cảnh Nhiên, hướng hai người ồn ào.
Tuy áo tắm hình thức đơn giản, nhưng vẫn có thể đơn giản nhìn ra nữ tính, Cảnh Nhiên cầm lấy tiếp tục 囧囧, nói ra "Trần Việt đi tắm trước, tôi trễ một chút cũng không sợ.”
Từ vào cửa nhà, tầm mắt của hắn tổng hội không tự chủ được theo sát cô chạy, áo khoác trên người cô bị bỏ ra, quần áo còn sót lại bởi vì bị mưa rơi ẩm ướt mà kề sát tại trên thân thể gầy của cô, càng mơ hồ có thể nhìn đến xuân quang bên trong, hắn nhìn có chút miệng đắng lưỡi khô, tinh thần thất thường.
Trần Việt cũng không còn đẩy nữa, cầm quần áo bước vào phòng tắm.
Khi cô mặc một bộ trang phục áo sơ mi quần ngắn ở nhà đi ra thì hô hấp của Cảnh Nhiên lại hơi bị xiết chặt, vội vàng cầm áo tắm hướng trong phòng tắm chạy tới.
Ông trời, sau khi phát hiện tâm tình mình chuyển biến, nhìn thế nào đều sẽ cảm thấy Trần Việt hấp dẫn, chẳng lẽ đây là sức quyến rũ của tình yêu?
Nhanh chóng bỏ đi quần áo ướt đẫm, mở vòi nước ra tùy ý nước ấm phóng đi cảm giác mát một thân, còn có xúc động mơ hồ bắt đầu sinh ra.
Khi toàn thân thoa sửa tắm lên, ngọn nến ở trên bồn rửa tay đột nhiên tắt, trong phòng tắm lập tức một mảnh hắc ám, Cảnh Nhiên không tiếng động thở dài, cảm giác mình không may thật đúng là tùy thời tùy chỗ .
Địa phương không phải mình quen thuộc, bởi vậy hắn lục lọi nửa ngày, sửng sốt không có sờ đến chốt mở vòi nước vừa rồi.
Nổi giận thở dài lần nữa, liều mạng thét lên, “Bác gái? Trần Việt?. . . . Ngọn nến tắt tôi nhìn không thấy.”
Rất nhanh cửa ra vào liền truyền đến tiếng cười trầm thấp của Trần Việt: “Tôi đang suy đoán anh sẽ ở bên trong sờ bao lâu mới hô người, vừa rồi tôi muốn nhắc nhở anh ngọn nến sắp cháy hết rồi, không nghĩ tới anh lại vội vã bỏ chạy vào như vậy.”
Cảnh Nhiên ở bên trong tiếp tục cười khổ, trong nội tâm kêu oan: tôi có thể không vội ư, nếu như chậm một chút…, cô có thể thấy tận mắt biết tình cảnh đàn ông biến người sói!
Vươn tay đi mở cửa, muốn từ trong khe cửa tiếp nhận ngọn nến, không nghĩ tới cô rõ ràng cầm ngọn nến nghênh ngang vào.
Cảnh Nhiên lại càng hoảng sợ, ngoài thất kinh, vội vàng vươn tay đi che bộ vị trọng điểm trên người mình, khẽ quát lên: “Gặp quỷ, sao cô cứ như vậy vào!” Chờ một chút bị lão thái thái thấy được làm sao!
Chỉ thấy Trần Việt chậm rãi mà đem ngọn nến cố định đến trên bồn rửa tay, đưa mắt khắp nơi xoay người quét hắn một lần, “Tôi sợ tay anh ẩm ướt làm tắt ngọn nến!”
Nói xong liền nhấc chân đi ra ngoài, trong tích tắc đóng cửa lại nghe thấy cô trầm thấp cười đáp: “Làm đều làm, anh xấu hổ cái gì!”
Cảnh Nhiên trong phòng tắm cứng thành điêu khắc, cô gái này thật đúng là đồng tính luyến ái!
Tắm xong, buồn khổ mặc vào áo tắm cỡ nhỏ, đứng ở trước gương, hắn lấy thô tục mình biết ra chửi bới cơn bão này hết.
Nếu như không phải cơn bão đáng chết này, hiện tại hắn nhất định là mặc đồ ngủ thoải mái nhất của mình, nằm ở trên giường vô cùng quen thuộc xem tạp chí xe hơi yêu thích, tuyệt đối sẽ không chạy tới nàh Trần Việt mặc áo tắm nữ của cô!
Bão này tới thật sự là tà môn XX hắn!
Lôi kéo áo tắm uốn éo đi ra khỏi phòng tắm, đã làm tốt chuẩn bị tâm lý cho Trần Việt giễu cợt, mà ngay cả chính hắn đều cảm thấy buồn cười, huống chi là người khác!
Làm hắn cảm thấy bất ngờ chính là, Trần Việt chỉ là nhàn nhạt nhìn hắn, “Không tồi, tốt hơn rất nhiều so với mong muốn!”
Có lẽ cô là đã làm tốt chuẩn bị tâm lý tệ nhất, cho nên nhìn đến hắn thì mới có thể biểu hiện được bình tĩnh như thế?
Trần Việt nghiêm túc gật gật đầu, cầm một cái khăn lông lau khô tóc cho hắn, "Rất mắc cười.”
“Bác gái đi ngủ?” Vừa lau tóc, hắn vừa tìm bóng dáng lão thái thái bốn phía.
“Bình thường bà đều là hơn chín giờ mới ngủ, hôm nay xem như trường hợp đặc biệt. Anh muốn ăn chút gì đó không? Bụng tôi hơi đói, muốn ăn khuya chút.”
Cô đứng người lên đi đến phòng bếp, Cảnh Nhiên cũng rất tự nhiên theo sát lên, ngoài ý muốn nói: “Cô biết làm cơm?”
“Đương nhiên!” Trần Việt cười nhạo, nghi vấn cùng rất không chấp nhận đối với hắn, nghĩ thầm tài nấu nướng của cô dù không nhiều, cũng nhiều hơn so với một người đàn ông như hắn.
Nhưng sự thật chứng minh, cô nấu mì cũng bị phỏng đầu ngón tay, tài nấu nướng thật sự rất tệ, sau khi thấy Cảnh Nhiên thành thạo cắt món ăn, cô không thể không thừa nhận sự thật khác —— tài nấu nướng của cô tồi hơn hắn nhiều.
Nhìn bát mì thơm ngào ngạt bưng lên, Trần Việt nhịn không được thốt ra: “Cảnh Nhiên, anh thực hiền lành.”
Chương 19
Một người đàn ông bị một cô gái khen "Hiền lành”, sẽ là cái dạng cảm giác gì? Người khác sẽ nghĩ như thế nào Cảnh Nhiên không rõ ràng lắm, nhưng bởi vì nói lời này là Trần Việt, cho nên ngoại trừ cảm thấy quỷ dị ra, hắn cư nhiên còn có một chút thầm sướng, tối thiểu cô có thể nhìn đến mặt tốt của hắn, không phải sao?
“Từ cấp 2 lập nghiệp chỉ còn lại hai người tôi và Cảnh Mân, tối thiểu phải học được như thế nào nuôi sống mình và em gái.” Nói ra nói như vậy vốn muốn tranh thủ phần đồng tình.
Ai ngờ. . . . . .
Trần Việt gật gật đầu, trên mặt chở đầy thương tiếc, thấp giọng nói ra: “Cảnh Mân quả nhiên