m nhỏ, cho nên đặt tên là ‘Cái hẻm nhỏ’; Thứ hai, tôi cảm thấy được ‘Cái hẻm nhỏ’ làm cho người ta có một loại cảm giác thân thiết lại ấm áp, là chỉ có bạn bè mới biết chỗ, tôi vẫn luôn muốn mở một quán nhỏ chỉ có thể chiêu đãi người có duyên với nó.”
“Tôi không cầu quán này có thanh danh lan truyền lớn, chỉ hy vọng mỗi một khách nhân vào trong quán, đều có thể mang theo nụ cười vừa lòng thỏa mãn rời đi, vô luận là bạn bè tụ hội, hoặc là khách nhân sau khi tan việc muốn tìm chỗ ngồi một chút,‘Cái hẻm nhỏ’ cũng sẽ thập phần hoan nghênh.”
Mạc Tử Nhân không nghĩ tới lại sẽ nghe thấy ông chủ tự mình giải thích ý nghĩa của quán này, điều này làm cho cô sợ hết hồn, trái tim thình thình nhảy cực kỳ mau, liền vội vàng quay đầu lại.
Kể từ sau lần trước tại “Lá liễu” nhìn thấy anh, bọn họ đã có một tuần lễ không gặp.
Rõ ràng không có gì thay đổi, cô lại cảm thấy mỗi một lần nhìn thấy, hình dáng của Hạ Anh Đông liền trở nên càng lúc càng rõ ràng, giống như rốt cuộc khó có thể quên được
“Xin chào.” cô sợ hãi chào hỏi.
“Làm sao cô lại ở chỗ này?” em họ nói muốn cho anh ngạc nhiên mừng rỡ, nguyên lai là chỉ cô sao?
“Cái kia…… Xin chào! Tôi là do Hạ Lập Dương tìm đến giúp, giúp anh ấy vẽ bích hoạ, mặc dù tôi không có kinh nghiệm, năng lực cũng so ra kém với anh ấy, nhưng là tôi sẽ cố gắng thử một chút, tuyệt không làm cho anh thất vọng.” hiển nhiên đã quên mục đích chính mình tới đây, Mạc Tử Nhân vội vàng thay mình giải thích.
Hạ Anh Đông thật bất ngờ khi nhìn thấy Mạc Tử Nhân đứng ở trong quán, việc này ngoài ý muốn của anh, quả nhiên như em họ anh đã nói — một chút cũng sẽ không làm anh thất vọng!
Quán này ý tưởng lúc ban đầu, chính là kết hợp kỳ vọng của anh cùng cảm giác của cô mà thiết kế, hôm nay cô đến vẽ bích hoạ, anh quả thực là cầu cũng không được. “Cái chìa khóa này cho cô, cô có rảnh tới vẽ bích họa là tốt rồi, không vội.”
Không vội?
“Không phải nói muốn trong hai tháng bức tranh phải được hoàn thành sao?” cô đã bắt đầu tiến vào chuẩn bị trạng thái chiến đấu, nói.
“Đó là yêu cầu đối với Lập Dương, nếu không nó có thể cho tôi vẽ đến một năm, bức tranh cũng còn chưa vẽ xong!”
“Kia…… Xin hỏi muốn tôi vẽ bức tranh theo đề tài gì?”
“Không cần cho mình áp lực, cô muốn vẽ bức tranh thành cái gì cũng có thể, do cô tự mình phát huy.”
Tự do phát huy? Hạ Lập Dương không phải nói Hạ Anh Đông có hạn định muốn vẽ cái gì, như thế nào hiện tại lại sửa lại?
Vừa không có thời gian hạn chế, lại không hạn chế nội dung vẽ, trong lúc đó, cô cảm thấy phần công việc này tựa hồ thật tốt quá, tốt đến làm cho cô có điểm không dám tin vào vận may của mình. “Xin hỏi…… Công việc này thật sự muốn giao cho tôi sao?” Nhìn chiếc chìa khóa trên tay, cô có chút không cách nào xác định được.
“Tôi chỉ hỏi cô đối với mình có lòng tin sao?”
“Có.” Hạ Anh Đông ánh mắt có mị lực hấp dẫn người, làm cho cô cơ hồ không cách nào dời đi tầm mắt.
“Có là tốt rồi, tôi cũng có lòng tin cô có thể làm được, để cho tôi hài lòng.”
“Nếu Hạ tiên sinh đã nói như vậy, tôi, tôi nhất định sẽ càng cố gắng !” Mạc Tử Nhân luống cuống, vội vàng hít sâu ổn định lại tâm tư — không được! Cô không thể quá khẩn trương, nếu không lại sẽ nói lắp.
“Cô lại đã quên, gọi tôi Anh Đông.”
Cô giương mắt hỏi: “Anh vẫn không chịu nói chúng ta là đã gặp nhau ở nơi nào sao?” cô hao hết tâm tư chính là không nghĩ ra bất kỳ dấu vết gì để lại.
Hạ Anh Đông nhẹ nhàng mỉm cười, “Cô từ từ suy nghĩ, không vội, dù cho không thể nghĩ được cũng không sao cả.” Dù sao anh đã sớm dự định bắt đầu lại từ đầu, dù sao tình huống lúc đó thực tại không tốt đẹp lắm, đã quên cũng tốt.
Mạc Tử Nhân kỳ thật rất gấp, cô rất muốn biết rõ ràng hết thảy mọi việc, bất đắc dĩ Hạ Anh Đông không có nói rõ ràng dự định, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cô xuất ra máy tính xách tay chuẩn bị ghi nhớ trọng điểm. “Vậy tôi có thể hỏi chút ít vấn đề sao? Là có liên quan đến quán này, bởi vì…… Tôi phải hiểu rõ anh hơn, mới có thể biết rõ anh muốn cảm giác gì.”
Vừa rồi khi nghe xong anh miêu tả về quán này, cô đã nắm được một chút sơ bộ cấu trúc, mà là lần đầu tiên có người tín nhiệm cô như vậy, cô không cố gắng cũng không được.
“Cô nghĩ hỏi cái gì cứ việc hỏi.” Vốn là vẫn còn một đống chuyện vặt cần phải xử lý, Lập Dương lập tức muốn anh tới đây một chuyến, anh cảm thấy có chút không vui, bất quá sau khi nhìn thấy cô, cả người rất nhanh liền buông lỏng — anh quả nhiên là chỉ ở trước mặt cô mới có thể chân chính buông lỏng xuống.
“Vì cái gì anh nghĩ sẽ mở một quán như vậy?”
Nếu như muốn bằng sức một mình đến duy trì quán này, anh không thể giống như trước, ăn mặc tây trang thẳng thớm được nữa, có lẽ Hạ Anh Đông cũng không để ý quá đến khí phái hình tượng cho lắm, nhưng bận rộn không thôi với một quán nhỏ thật sự là anh muốn sao? Cô muốn hỏi rõ ràng ý tưởng chân chính trong lòng anh.
“Tôi nghĩ muốn đảm đương vị trí đầu bếp, muốn vì người trong lòng tôi mà xuống bếp, cho nên nơi này là bước đầu tiên thực hiện mơ ước của tôi…… Tôi đã từng cùng người nào đó từng có ước định, mặc dù chỉ là tôi đơn phương, nhưng tôi nghĩ làm xong sẽ làm cho cô ấy cảm thấy ngạc nhiên, tôi không muốn làm cho cô ấy…… Thất vọng.” anh nhìn cô nói, trong ánh mắt truyền đạt chân tình không cần nói ra.
Anh xác thực chưa từng ở ngay trước Mạc Tử Nhân ước định, chỉ là sau khi rời đi, nghĩ tới cô, nghĩ tới chính mình, sau đó trước mắt từ từ hiện ra một cảnh tượng tuyệt vời, bên trong có anh, cũng có…… cô.
“Thì ra là như vậy……” Nguyên lai là vì người khác, cô đoán rằng người đó hẳn là nữ, chính là anh từng thích qua người con gái kia; Ánh mắt của cô bỗng nhiên buồn bã, cắn cắn môi dưới. “Như vậy rất tốt, tôi cảm thấy được có mơ ước thật là rất tuyệt! Tin tưởng cô gái kia sau khi biết nhất định sẽ cảm động .”
“Cô sẽ cảm động sao?”
Di?! Làm sao đột nhiên hỏi cô? “Ách…… Cái kia…… Tôi, tôi cũng vậy, sẽ cảm thấy rất cảm động.” cô đã không ở trước mắt Hạ Lập Dương nói lắp, như thế nào lại cùng Hạ Anh Đông trước mặt nói chuyện chậm nửa nhịp?
“Cám ơn cô.”
“Không khách khí……” Di? Anh tại sao phải nói cám ơn với cô?
“Bất quá cảm giác của tôi không trọng yếu, trọng yếu nhất vẫn là cảm giác của cô, tôi hi vọng cô là thích thú, cho nên nơi này hoàn toàn muốn dùng cảm giác của cô là chính, tôi giao toàn quyền cho cô chịu trách nhiệm, không cần hỏi qua ý kiến của tôi.”
“Ách…… Được.” lời nói tín nhiệm của anh cho cô khích lệ rất lớn.
Hai người ở trong quán tham quan thêm một vòng, hai bên trao đổi lấy ý kiến, mà ngay cả khi Trình Diệu Ngang ly khai cũng không biết; Cho đến khi bên ngoài sắc trời đã tối, Mạc Tử Nhân mới nhớ tới như thế này còn muốn đi làm.
“Đã sáu giờ, tôi phải đi làm.”
“Đi làm? Cô tìm được công việc gì? Ban ngày tới nơi này vẽ tranh, buổi tối còn muốn đi làm, sẽ có quá mệt không?”
“Là công việc ở phòng vẽ tranh, hai việc này đều là công việc tôi thích, tuyệt không mệt mỏi, tôi sẽ thích thú.” Cô nhớ rõ Hạ Anh Đông chính là hi vọng cô có thể thích thú.
“Vậy là tốt rồi, tôi dẫn cô đi ăn cơm, đưa cô đến chỗ làm thêm.” Anh một mặt đi ra ngoài, một mặt nói.