c vẽ tốt trên hai mặt vách tường, kỹ xảo của cô thô sơ có chút nguyên thủy cùng phong cách phác hoạ đơn thuần, bức tranh phi thường tiêu sái cùng tận hứng.
Cô đã nói với Tô Phân, đêm nay không quay về ngủ.
Nghĩ tới tình cảnh của buổi sáng hôm đó, trông thấy Hạ Anh Đông nằm ngủ bên cạnh, cô liền không nhịn được cảm thấy có chút dư vị ngọt ngào.
Thì ra thích là loại cảm giác thiết thực thế này, cùng cảm giác lúc cô thầm mến Hạ Lập Dương hoàn toàn bất đồng — Hạ Anh Đông là chân thật ở trước mặt cô, cười với cô., nói chuyện với nàng, mỗi phản ứng của hắn đều hấp dẫn nàng thật nhiều, làm cho nàng nhìn hoài mà không chán.
Tay của anh rất lớn, rất chắc chắn, mỗi khi nắm tay anh sẽ khiến cô có cảm giác an toàn, giống như chỉ cần có hắn bên cạnh, cô sẽ không sợ hãi.
Tâm tình Mạc Tử Nhân hôm nay liền trở nên đầy màu sắc, bích hoạ cần có điểm phấn trắng nõn nà, cô đành phải bớt đi ít màu sắc, không muốn làm cho tâm tình của mình hoàn toàn phóng tác trên bích hoạ, như vậy bố cục sẽ không đồng nhất
Bất quá cô cũng chỉ biết nhịn không được nhớ tới hạnh phúc của mình…… cô có thể hay không là hạnh phúc quá?!
Hôm nay làm việc rất tốt, ông chủ rất chiếu cố cô, cho cô tự do phát huy cảm hứng, còn có một bạn trai cơ hồ đạt tới hoàn mỹ. Cho dù cô vẫn thu nhập tuy không cao, vẫn không nổi danh đứng nhất gì, nhưng cô cảm thấy cuộc sống trôi qua rất phong phú.
Cuộc sống như thế rất tốt, trong tâm hồn bình thản mang theo ngọt ngào nồng đậm, rất thích hợp với cô.
Chuông di động vang lên, là Hạ Anh Đông gọi điện tới, nàng mừng rỡ nhận điện.
“Buổi sớm tốt lành.”
“Buổi sớm tốt lành.”
“Đang làm gì vậy?”
“Vẽ bức bích hoạ.”
“Từ từ mà làm, không vội, dù cho vẽ đến một năm cũng không sao cả.”
“Em đã có linh cảm.” cô vui vẻ báo cáo.
“Linh cảm gì?”
“Bí mật, anh phải chờ em hoàn thành bức hoạ mới có thể sang đây xem.” cô muốn cho anh một kinh hỉ.
“Thần bí như vậy, anh phi thường mong đợi nha, đã ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi, đúng rồi, tiểu lộn xộn muốn em thay cô ấy cám ơn anh, anh làm cho cô ấy trôi qua những ngày phi thường hạnh phúc.” Mấy ngày nay cô cùng Tô Phân thưởng thức không ít mỹ thực, chẳng trách Hạ Anh Đông lại đem ăn cơm coi như hưởng thụ, thì ra ăn thật sự là một cách hưởng thụ.
“Anh hi vọng em theo cô ấy béo lên một chút, em quá gầy.” Hiểu bạn gái sẽ không đối xử tử tế với chính bản thân, vì vậy anh đem tất cả danh sách trương mục* nhà hàng của anh đưa cho Tô Phân, mục đích là hi vọng mượn Tô Phân làm cho Mạc Tử Nhân phải buông lỏng.
*trương mục : tài khoản (Vô Vi : ở đây chắc nghĩa là danh sách nhà hàng mà ca là khách vip thì phải, NN : đúng là thẻ Vip vào nhà hàng đó)
Anh muốn sủng cô, thương cô, nuôi cô thật tốt, làm cho cô quen với sự ôn nhu của anh, săn sóc cùng trả giá, sau đó không rời bỏ anh nữa. Chỉ cần có thể lưu lại cô, cho dù anh bị nói là bá đạo, hoặc cưỡng chế cũng không sao.
“Nhỡ mập thì làm sao bây giờ?” Một ngày cứ ba bữa ăn như thế, cũng không phải là không có khả năng.
“Rất tốt a! Ôm lấy sẽ thoải mái, anh rất thích.”
“Vạn nhất ôm không được thì phải làm sao bây giờ?” Thì ra là bạn trai sẽ cùng cô nói những lời nhàm chán này, nhưng cũng rất thú vị.
“Anh sẽ cùng em vận động, vì sức khỏe của em, chúng ta mỗi ngày sẽ chạy năm nghìn mét, sau đó buổi tối anh lại cho em tắm nước nóng, giúp em mát xa toàn thân.” Anh tinh tế nói ra tâm tình của mình, ngay cả ánh mắt cũng không tự giác hiện lên sự ôn nhu.
Tưởng tượng hình ảnh bỗng chốc được Hạ Anh Đông mát xa, kia đại khái là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô nha. Rõ ràng đã là tình nhân, mỗi lần nghe anh nói những lời này, lòng của cô vẫn có chút bứt rứt. “Em có tốt đến như vậy sao? Đáng giá để anh trả giá như vậy sao?”
“Em chỗ nào không tốt? Anh giờ không thể thấy khuyết điểm của em.”
“Có a! Khuyết điểm của em rất nhiều, kỳ thật em rất lười, có thể không động liền không động. Em cũng rất tham ăn, bất quá kém hơn anh. Em còn thích ngẩn người, cả ngày nhìn trời vô ích cũng sẽ không phiền.”
“Những thứ này đều là ưu điểm mà!” anh lại như vậy phản bác.
“Làm sao có thể?”
“Đầu tiên em nói rất lười, vậy thì đã có một nam nhân yêu em nguyện ý giúp em làm hết thảy. Thứ hai em tham ăn, không phải nói có thể ăn chính là phúc sao, cho nên em có phúc khí. Thứ ba ngẩn người…… Có thể ngẩn người mới không phải nặng nhọc, em nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, cho nên tất cả đều không phải là khuyết điểm.”
Mạc Tử Nhân không ngừng trong phòng đi vòng vòng, khi thì bĩu môi, khi thì ngu ngơ cười. “Vậy cũng không thể nói là ưu điểm, phải nói…… Em rất hạnh phúc, có một người yêu em như vậy…… Nếu như có một ngày anh đi không đành, em sẽ đẩy anh đi. Nếu ngay cả em cũng không đành, em sẽ ở lại bên cạnh anh.”
“Anh cũng rất muốn cùng em sống đến đầu bạc.”
“Anh Đông, nếu như có một ngày anh chán ghét em, nhớ rõ nhất định phải nói cho em biết, nếu rời đi có thể làm cho anh hạnh phúc, thì đó là chuyện duy nhất em có thể làm vì anh.” Không phải là cô cố ý nghĩ đến kết quả bi thương này, chỉ là quá hạnh phúc, cô nhịn không được sẽ có chút bi quan.
“Ccô bé ngốc, anh làm sao sẽ cho em rời đi.”
Mạc Tử Nhân nghe thấy thế, tâm cảm thấy cực kì vui vẻ
“Bởi vì tất cả tài sản đều là tên của em nha, cho em rời đi, anh liền thua thiệt lớn.”
“……”
“Tốt lắm, đừng nghĩ ngợi lung tung, nhanh vẽ xong bức tranh, anh rất mong đợi điều ngạc nhiên của em, anh đi họp trước.”
Kết thúc điện thoại, Mạc Tử Nhân không còn nhiều sức lực, lời tâm tình liên tục quả nhiên rất có lực sát thương, sẽ làm cho người ta suy nghĩ rối loạn, cho nên cô dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài mà thư giãn.
Có vài người dỗ ngon dỗ ngọt khó phân biệt thiệt giả, nhưng mỗi một chữ, mỗi một câu của Hạ Anh Đông cũng làm cho cô thật sự cảm nhận được, làm cho cô ngay cả hô hấp đều cảm thấy là ngọt.
Không thể suy nghĩ, nghĩ tiếp nữa thì lại thêm một ngày lãng phí.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cạch.
Trình Diệu Ngang đi tới, trên tay còn mang theo phần cơm do đầu bếp ở “Lá liễu” làm. “Mạc tiểu thư, buổi trưa tốt lành.”
“Trình tiên sinh, xin chào.” Thật may là buổi sáng có tiến độ, sẽ không bị cho là cô lại ngẩn người.
Trình Diệu Ngang mắt nhìn bốn phía, lộ ra mỉm cười. “Chúc mừng Mạc tiểu thư gần đây linh cảm rất phong phú.”
“Đúng vậy! Có linh cảm, vẽ được cũng sẽ nhiều hơn.”
“Đây chính là tính cách của người làm nghệ thuật các cô, thương nhân như chúng ta căn bản không hiểu được linh cảm là cái gì, chỉ biết có cơ hội kiếm tiền thì đừng có bỏ lỡ. Đúng rồi, đây là cơm trưa của cô, là ông chủ giao phó.”
“A! Cám ơn…… Bên trong không có tôm cua gì chứ?” Vì bị dị ứng nên cô muốn chú ý nhiều hơn, cô không muốn làm cho mẹ lo lắng.
“Không có, ông chủ có đặc biệt phân phó, xin yên tâm.” Trình Diệu Ngang hết lòng vì công việc nói, liên quan đến chuyện sinh mệnh, hắn không dám chủ quan.
Mạc Tử Nhân nghĩ đến Hạ Anh Đông đêm nay trở về, muốn cho anh một chút ngạc nhiên, liền mở miệng hỏi: “Trình tiên sinh, xin hỏi ông chủ anh, ngoại trừ tôm cua không ăn, còn có cái gì không thể đụng vào không?”
Trình Diệu Ngang nhìn cô, dừng lại một chút, giống như là không thể lý