“Tôi sẽ cố gắng !” cô quyết định trước bài trừ hết thảy suy nghĩ, chuyên tâm vẽ bích hoạ, cô cấp cho Hạ Anh Đông một kinh hỉ. “Trình tiên sinh, nếu có việc anh cứ về trước đi, không sao đâu.”
“Mạc tiểu thư cũng đừng làm quá muộn, buổi tối trị an luôn không tốt lắm. Vậy tôi đi trước, ngủ ngon.”
Mạc Tử Nhân hướng hắn phất phất tay, xoay người tiếp tục vẽ, không đầy vài phút, cửa chính lại mở ra, cô cho là Trình Diệu Ngang đã quên đồ gì đó nên quay lại lấy, vừa quay đầu lại đã bị người vững chắc ôm lấy, suýt nữa không thể hô hấp.
Cô khẩn trương muốn đẩy đối phương ra, cũng lập tức ngửi thấy được mùi hương quen thuộc, sau cũng đưa tay ra vững vàng ôm lấy người kia.
Là Hạ Anh Đông, thật sự là anh — thật sự đúng là anh không thể bàn cãi gì được nữa, nàng đang nghĩ ngợi anh trở lại khi nào, đây là tâm linh tương đồng sao?
“Anh Đông……” cô gọi tên của anh, có tràn đầy tưởng niệm.
“Tiểu Nhân……” anh lầm bầm tên của cô, có giận dữ không vui. “Như thế nào lại tắt máy, sao không nhận điện thoại của anh?! Em có biết hay không anh đã lo lắng rất nhiều? Anh tìm em cả ngày, Tô Phân cũng nói tìm không được em, anh chỉ kém không có ở Thượng Hải gọi điện về báo cảnh sát.”
Anh gầm thét vốn nên là kinh người, có thể nghe vào trong tai cô nhưng lại ấm áp ngọt ngào, làm cô cảm thấy vui sướng không thôi. “Cái kia…… Bởi vì em nghĩ muốn chuyên tâm vẽ tranh, cho nên mới phải tắt điện thoại di động, xin lỗi……”
“Có cần thiết chuyên tâm đến loại trình độ này sao? Em hiểu được anh tìm không được em sẽ có nhiều lo lắng không? Nếu như em muốn tắt máy, ít nhất cũng nên báo trước với anh một tiếng; Còn có, vì cái gì cũng không gọi điện cho anh? Anh một mực chờ điện thoại của em, em có biết hay không?”
Về điểm này, cô đúng là có lý do. “Chuyện này… Bởi vì em lần đầu tiên lúc gọi cho anh, anh thật giống như bề bộn nhiều việc, em sợ sẽ ảnh hưởng đến anh, cho nên cũng không dám gọi lại.”
Hạ Anh Đông dừng một chút, giống như là đang xét duyệt lý do của cô, qua một hồi lâu mới nói: “Không thể gọi, cũng có thể gửi tin nhắn đi? Nếu không gửi tin nhắn, là muốn chờ đã xảy ra chuyện mới gửi sao?”
Mấy ngày nay khi công sự vừa kết thúc, anh sẽ nghĩ tới cô, nhiều lần cũng muốn gọi điện thoại về, có thể vì nghĩ đến cô đến nay đều chưa từng chủ động gọi điện thoại cho anh, anh liền chờ xem, xem cô là không phải là tuyệt không quan tâm đến anh hay không, không nghĩ tới ngoại trừ ngày đầu tiên ra, liền cũng không còn thấy tin tức của cô, xem ra cô quả nhiên là không quan tâm đến anh?
Cuối cùng anh không chịu nổi, gọi điện thoại cho cô, lại phát hiện điện thoại di động của cô không mở, mà lại cả ngày đều liên lạc không được, suy nghĩ của anh rối loạn, luống cuống, rất sợ cô sẽ xảy ra chuyện, vì vậy lập tức mua vé máy bay trở lại Đài Loan, từ sân bay liền chạy ngay tới nơi này, thật may là……
Thật may là cô không có việc gì, nhưng mà cũng ở đây phủ đầu, cơn tức giận của anh lại nổi lên — lần đầu tiên đối với cô nổi giận.
Mạc Tử Nhân cười cười phảng phất không có bị anh hù dọa, thậm chí còn lộ ra nụ cười. “Xin lỗi, em thật sự không biết sẽ làm cho anh lo lắng như vậy, đúng là làm sao anh không nghĩ tới nên hỏi Trình tiên sinh? Tiểu lộn xộn không biết em ở chỗ này, nhưng Trình tiên sinh nên biết a!”
Hạ Anh Đông sững sờ, lúc này mới phát giác chính mình rõ ràng làm một chuyện ngu xuẩn — đúng là, anh làm sao lại bỏ sót Trình Diệu Ngang? Aiz! Anh thật sự bị cô hại cho thật thảm, lần đầu không cách nào xử lý được loại chuyện nhỏ nhặt này.
“Anh Đông, anh không nên tức giận, là lỗi của em, em hướng anh xin lỗi, sẽ không còn có lần sau.” Có một nam nhân bởi vì nhớ cô, ngàn dặm xa xôi gấp trở về, cô chỉ cảm thấy cảm động không thôi.
“Nếu như tái phạm lần nữa, anh nhất định đem em cột vào bên cạnh anh, biết không?” Rõ ràng đây là Mạc Tử Nhân cho anh bậc thang, anh cây ngay không sợ chết đứng liền đi theo.
“Sẽ không.” cô dùng sức gật đầu, to gan nhào vào trong ngực của anh; Hạ Anh Đông vóc người rất tốt, mỗi lần được anh ôm, làm cho cô cảm thấy rất thoải mái, lần này chủ động ôm anh, cảm giác lại càng rất kỳ diệu.
Hạ Anh Đông lửa giận trong nháy mắt bị dập tắt – lử giận dù có lớn hơn nữa, nhưng khi trải qua cô hành động như vậy liền bị dập tắt, đâu còn sẽ có lửa, tính tình đã sớm mềm nhũn .
“Công tác của anh đã kết thúc rồi sao?”
“Còn không có.” Anh là cứng rắn rút ra thời gian trở về gấp. “Như thế này còn phải trở về Thượng Hải.”
Mạc Tử Nhân nghe vậy, nội tâm càng thêm cảm động. “Thực xin lỗi…… Cám ơn anh.”
“Cám ơn anh cái gì?”
“Cám ơn anh để cho em thật là nhớ càng yêu anh hơn!” cô sao mà may mắn; Lần đầu tiên yêu thương lại có thể yêu một nam nhân hoàn mỹ như thế
Bởi vì anh, thế giới của cô trở nên nhiều màu nhiều sắc; Bởi vì anh ấm áp, làm cho cô lấy được rất nhiều, rất nhiều hạnh phúc, mặc dù anh rất ít dỗ ngon dỗ ngọt, có thể ánh mắt của anh, nét mặt của anh, thậm chí hành vi của anh đều biểu đạt ra tình yêu nồng nàn, luôn che chở cô
Cô đã từ từ ỷ lại thương anh, thói quen có anh, căn bản không dám tưởng tượng thực sự sẽ có một ngày chia tay.
Nếu quả thật chia tay…… cô chỉ sợ sẽ liên tục khóc đi!
Hạ Anh Đông nhéo cái mũi của cô, tức giận nói: “Em vốn là nên càng ưa thích anh, bỏ qua anh, em cũng tìm không được nam nhân nào yêu em nha đầu ngốc này hơn anh đâu. Đi, đừng vẽ, anh dẫn ngươi đi ăn cơm.”
Không phải là cùng cô cùng nhau ăn cơm, anh căn bản là ăn không vô, mà ngay cả đồ ăn Nhật hắn thích nhất cũng không cách nào tạo cảm giác muốn ăn.
Mạc Tử Nhân cởi đồng phục làm việc ra, đeo túi sách lên vai, nắm tay của anh rời đi. “Đúng rồi, Trình tiên sinh còn giống như không biết chuyện chúng ta quen nhau đi?”
“Hắn là phụ tá của anh, làm sao có thể không biết, anh nghĩ hắn hẳn là không hy vọng muốn làm cho em lúng túng, dù sao em bây giờ xem như là đang làm việc giúp anh, cái người kia ưa giải quyết việc chung; Bất quá hắn nếu như khi dễ em, nhớ rõ phải nói cho anh, biết không?”
“Trình tiên sinh rất chiếu cố em, mới sẽ không khi dễ em.”
“Ý là anh khi dễ em? Em làm sao thế, tại sao vẫn nhìn chằm chằm vào anh.”
Mạc Tử Nhân giống như là phát hiện ra cái gì, khẽ mỉm cười. “Không có a…… Em chỉ là cảm thấy anh thay đổi thật nhiều, trước thật lạnh lùng, nhưng bây giờ thật là ấm áp, em đang suy nghĩ tại sao có thể có biến hóa lớn như vậy?”
Kỳ thật không phải là biến hóa, đây mới là cá tính của anh, chỉ là bởi vì hoàn cảnh làm cho anh không thể không thoa lên một tầng màu sắc tự vệ, dù sao làm cho địch nhân hiểu rõ bản thân, cũng chính là bại lộ nhược điểm, chỉ có tại lúc đối mặt với cô mới có thể làm cho anh chính thức tháo xuống phòng bị.
Anh rũ mắt, thâm tình chân thành hỏi: “Em thích anh như thế nào?”
“Lạnh lùng cũng rất có cá tính, bất quá m thích anh bây giờ, so với trước chân thật hơn.”
Anh xoa xoa tóc của cô, cười nói: “Anh cũng vậy, anh thích anh bây giờ.” Bởi vì sự xuất hiện của cô trong cuộc sống của anh, mà con đường hạnh phúc tưởng chừng đã bị chặn hoàn toàn, lại lần nữa mở ra. “Như thế này, muốn ăn cái gì?”
“Anh Đông, em cuối cùng cảm thấy việc chúng ta thường làm nhất, chính là đi ăn cơm a!”
“Không ăn cơm, kia làm chuyện khác được không?” anh tr