Hoàng Thượng có bỏ việc tứ hôn này, thì còn Phúc thân vương a, ông ấy rất thương ái nữ, không muốn gả nàng đến nước Pháp xa xôi đâu.” Đây là việc mà hắn lo lắng nhất..
“Chân ái có thể vượt qua hết tất cả các cửa ải, hiện tại ta sẽ thỉnh cầu Hoàng thượng hủy bỏ tứ hôn.” Hắn ra khỏi phòng đến đại sảnh thấy Khắc Ngạn.
Khắc Ngạn vừa thấy hắn “võ trang hạng nặng” như thế, nhất thời choáng váng. Trời ạ, quả thật là anh tuấn cao ngất a!
Cậu nháy mắt mấy cái, vòng vài vòng quanh người hắn, “Trông ngươi lạ quá nha, còn có mớ tóc quăn này…”
“Dẫn ta tiến cung, ta muốn gặp Hoàng thượng.”
Cậu hút một hơi khí lạnh, thiếu chút nữa bị dọa cho ngốc, “Này là…nói giỡn đi? Hoàng thượng?! ngươi đừng hại ta.”
“Ngươi cũng là tiểu bối lặc, chẳng lẽ không vào cung được?”
“Vào được, nhưng không gặp được Hoàng Thượng, ngươi cho là ngài ăn no nhàn rỗi, chỉ có mỗi việc là chờ gặp khách a.” thật sự là một kẻ ngốc.
“Ngươi dẫn ta tiến cung ta sẽ tự gặp.” hắn có một thân phận quý tộc, mà cậu không biết.
“Ai nha, ta không muốn mắng người ngốc, nhưng là, Hoàng Thượng không phải ai muốn gặp cũng gặp được đâu.”
Hơn nữa hắn chỉ là một tiểu nhân vật thiết kế gia cụ mà thôi nha, bất quá, nhìn đến túi tiền nặng trĩu mà hắn xuất ra, mắt cậu lại sáng lên. Đủ, chắc chắn thêm nhiêu đây nữa là đủ để chuộc được tiểu bất điểm rồi !
“Được rồi, ta thật sự không có cách nào cự tuyệt ngươi, tình yêu rất vĩ đại.” cậu vừa nói vừa cười meo meo nhận lấy cái túi tiền kia, dẫn hắn lên xe ngựa vào cung.
Dù sao cũng là đến hoàng cung chơi một vòng mà thôi, hắn không có khả năng gặp được Hoàng Thượng.
Kỳ quái, người đâu rồi?
Phúc tấn ở trong vương phủ nhìn tới nhìn lui, chính là không thấy tiểu nhi tử cùng Sa Đặc Lôi, nàng muốn thỉnh bọn họ giúp đỡ nghĩ biện pháp giúp nữ nhi thoát khỏi hôn sự này, tuy rằng tiểu nhi tử không phải thật thông minh nhưng có còn hơn không, tìm một hồi cuối cùng thấy được một người. “Lão tổng quản, chủ tử nhà ngươi đâu?”
“Dạ, đã tiến cung rồi.” lão đem chân tướng sự tình nói lại một lần.
Phúc tấn quá sợ hãi, trước đi tìm nữ nhi kéo nhau đi tìm trượng phu, sau để lão tổng quản kể lại một lần cho 2 người họ nghe.
Trời ạ, Sa Đặc Lôi suy nghĩ cái gì, còn Khắc Ngạn nữa? Phức Vi vừa vội vừa tức lại lo lắng, quả thật không biết làm sao!
Còn Phức thân vương thì lại ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Sa Đặc Lôi lại làm vậy, hắn không phải là ăn gan hùm uống mật gấu đi?!
Phúc tấn thấy hai người bất động, vỗ vỗ cái trán, “2 người còn thất thần làm gì? Nhanh đi ngăn cản a!”
Những lời này mới làm cho 2 cha con cùng động, chỉ chốc lát sau, xe ngựa tiến cung.
Tiến cung, bọn họ vội vã xuống xe ngựa, liền gặp được tổng quản thái giám, chỉ thấy nhãn tình của hắn sáng lên, cười meo meo tiến lên tiêu sái hành lễ, “Phúc thân vương, Phức Vi cách cách.” Lại đối với Phúc thân vương nói, “Vương gia tới vừa đúng lúc, Hoàng thượng chính là phái nô tài đi đón ngài a!”
“Ta biết ta biết, con ta cùng cái người nước ngoài kia gặp rắc rối rồi đúng không? Bọn họ đâu rồi? công công mau dẫn ta đi!” hắn nóng ruột muốn chết.
“Ách… gặp rắc rối?” lão công công không hiểu.
“Công công nhanh chút a!” Phức Vi nôn nóng cũng thúc giục.
Thái giám tổng quản bị 2 cha con này thúc giục đầu muốn choáng váng luôn, vội nói, “hảo hảo hảo, xin đi theo ta.”
Phúc thân vương bước nhanh theo lão, trong lòng lại khóc thét, thảm! khẳng định là hoàng thượng tức giận rồi!
Phức Vi cũng vô cùng sợ hãi, cơ hồ là chạy mới đuổi kịp a mã, Sa Đặc Lôi sao có thể làm càn như vậy? hắn nghĩ hoàng cung là nơi nào có thể làm càn như vậy?
Nhưng mà, sau khi bước vào cung điện, họ đột nhiên hoài nghi có phải chính mình lo buồn vô cớ hay không.
Hoàng Thượng thấy bọn họ đầu tiên là sửng sốt, nhưng lập tức thản nhiên cười, “Ái khanh tới thật nhanh a.”
Phúc thân vương và con gái nhìn cảnh tượng trước mắt quả thực há hốc mồm, bởi vì Hoàng Thượng thế nhưng lại thiết yến khoản đãi Sa Đặc Lôi cùng Khắc Ngạn, một bàn rượu ngon thức ăn ngon ở trước mặt họ, mà đặc biệt là Sa Đặc Lôi nhìn bọn họ mỉm cười, còn họ thì ngạc nhiên, tóc hắn như thế nào biến trắng hết thế kia, lại còn xoăn thành từng lọn!
“Đến, ái khanh ngồi xuống, Phức Vi, ngươi cũng lại đây.” Hoàng Thượng thấy bọn họ đứng ngốc bất động, kêu.
Hai người lúc này mới hoàn hồn, hành lễ, “Hoàng Thượng vạn tuế……..”
“miễn lễ, ngồi đi.”
Hoàng Thượng ngăn cản bọn họ hành lễ, hai người vội vàng đứng dậy, mà Sa Đặc Lôi cũng đã đứng dậy, lễ phép kéo ghế cho Phúc thân vương và Phức Vi ngồi, sau đó hắn mới ngồi xuống, thâm tình ôn nhu nhìn chăm chú Phức Vi tinh thần đang hoang mang, mỉm cười.
Phúc thân vương không hiểu ra sao hết, nhìn con trai đang ngồi bên trái Sa Đặc Lôi, đang muốn mở miệng hỏi thì….
“A mã, con rót rượu cho người!” Khắc Ngạn vui vẻ rót.
Đúng lúc này, Hoàng Thượng nói, “Ái khanh thật quá khách khí, thay trẫm đón tiếp khách tôn quý như vậy, mà không nói, gia tộc của hắn ở Chu Tiên trấn rất phồn vinh nha.”
Tôn quý? Bất quá là dẫn theo một lão quản gia người nước ngoài keo kiệt vì sao có thể được Hoàng Thượng gọi là ‘tôn quý’. Phúc thân vương khó hiểu nhìn về phía nữ nhi nhà mình.
Nàng cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc, bất quá, nàng từng nghe hắn kể qua về nhà hắn nhưng cũng không thể hình dung nổi là tới cỡ này nha.
Hoàng Thượng thấy Phúc thân vương không trả lời cũng không để ý, chỉ cười nói: “ một việc khác ái khanh nghe xong chắc chắn sẽ rất vui vẻ, đó là chuyện tứ hôn, sau khi nghe Sa Đặc Lôi giải thích ta đã bỏ ý định đó rồi.”
Phức Vi nghe vậy mắt đẹp phút chốc sáng ngời, vừa mừng vừa sợ nhìn Sa Đặc Lôi.
Phúc thân vương cũng ngạc nhiên, không thể tin được Hoàng Thượng đã hủy bỏ.
“Xin hỏi Hoàng Thượng, Sa Đặc Lôi – hầu tước giải thích cái gì?”
“Ha ha ha! Hắn nói hắn ái mộ Phức Vi, trẫm muốn làm thuận nước giong thuyền, thay hắn chỉ hôn, bất quá,” Hoàng Thượng ánh mắt tán thưởng nhìn về phía người nước ngoài cao lớn nho nhã lễ độ, “ hầu tước cự tuyệt, nói muốn dựa vào chính mình để thắng được tâm mỹ nhân, cùng tín nhiệm của Phúc thân vương.” Hoàng Thượng gật đầu, “Nói thật, lấy thân phận hầu tước gia, nhân phẩm tài hoa, Phúc thân vương tất sẽ không lo lắng gì.”
Hầu tước? thân phận thế gia? Phúc thân vương cùng Phức Vi nhíu mi, lộ vẻ ưu tư, trong lòng lo sợ bất an.
Đêm buông xuống, xe ngựa chạy chầm chậm, hoàng cung đã xa.
Tóc giả của Sa Đặc Lôi giờ đang nằm trên đầu Khắc Ngạn, cơm no rượu say giờ đang ngã vào vai phụ thân mà ngủ.
Sa Đặc Lôi vẫn giữ nụ cười như trước, tuy rằng hắn không hiểu tại sao mặt của hai người trước mắt sao lại khó coi như vậy.
Sau một lúc lâu, Phúc thân vương rốt cục đã mở miệng, “Ngươi cho là khúa mép mua môi, đem thánh thượng ra đùa giỡn là ngươi được an toàn sao?”
“Mồm mép?” hắn nhíu mày.
“Đúng vậy! sau khi trở lại vương phủ, ngươi liền mang theo người của ngươi rời đi đi.”
Hắn khó hiểu nhìn về phía người trong lòng hốc mắt đang phiếm lệ, lại nhìn sang Phúc thân vương. “Vì sao?”
“Vì sao? Vạn nhất Hoàng Thượng phát hiện ngươi là giả mạo, ta, Phức Vi, Khắc Ngạn, phúc tấn liền phạm vào tội khi quân, chúng ta còn có thể sống sao?”
Nghe thấy lời này, Sa Đặc Lôi mới phát hiện bọn họ căn bản là không tin hắn, “Phức Vi nàng cũng nghĩ là ta nói dối sao? Nàng đã quên ta đã nói qua với nàng về nhà ta rồi sao?”
“Ta nhớ rõ, nhưng là ta không biết…”