phù hộ, mẹ của con bé phù hộ, rốt cục Tiểu Mi nhà ta cũng có người đón đi ..."
Hơn nữa người này không phải là nhân vật tầm thường, cho dù bị đày đi trông coi hoàng lăng, thì con rể của ông vẫn là một tướng quân nha! Tân Hùng cảm thấy bản thân mình chỉ trong một đêm đã xoay người bước lên một tầm cao mới, bởi vậy lúc ra chào quan khách và dân chúng trong thành Lục Thủy đến chúc mừng không khỏi có chút dương dương tự đắc. Những tên khốn kiếp này, lúc trước mỗi lần nhắc tới chuyện Tân Mi mang mệnh khắc chồng lập tức bỏ chạy, trốn nhanh hơn thỏ, cũng may con gái ông có bản lĩnh hơn người, vừa ra khỏi cửa đã dụ dỗ thành công một tấm chồng, lại còn là tướng quân nữa chứ!
Trước tiên cứ mặc kệ nguyên nhân vì sao hoàng đế vô duyên vô cớ đột nhiên tứ hôn, tóm lại, Tân Mi có người chịu lấy mới chuyện quan trọng nhất!
Tân Mi ở trong kiệu hoa vẫy vẫy tay với cha mình: "Cha, mấy ngày nữa con sẽ về nhà thăm cha, cha đừng khóc nữa, nước mũi chảy tèm lem rồi kìa."
Tân Hùng ra sức hỉ mũi, gầm lên giận dữ: "Phải hơn một tháng mới được về thăm nhà! Về sớm như vậy, cẩn thận làm người ta không vui lại tống cổ về luôn thì chết!"
... Cha nàng sắp phát điên rồi.
Tân Mi lắc đầu thả màn xe xuống, con linh thú dẫn đầu hí một tiếng dài, vỗ cánh bay lên đám mây, đội ngũ đón dâu toàn một màu đỏ chói dài dằng dặc từ từ bay lên, dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Lục Thiên Kiều bây giờ đang làm gì? Tân Mi khẽ nhấc chiếc khăn voan lên, nằm bò ra cạnh cửa sổ ngắm mây trắng bên ngoài.
Không biết vì sao, nghĩ đến ngày hắn đứng múa roi trên đài cao, bóng lưng cao ngất mà tuyệt vời, khiến cho ai nhìn thấy cũng ngưỡng mộ, tâm tư này hoàn toàn không liên quan đến danh lợi và địa vị. Nàng rất muốn gặp lại hắn, dù hắn im như hến cũng không sao.
Lục Thiên Kiều, có phải bây giờ chàng đã mặc hỉ phục của tân lang, quàng tú cầu đỏ đứng chờ em hay không?
Bây giờ chàng vui mừng? Hay là nhếch khóe miệng nhếch lên một cách tự cao tự đại?
Nàng cảm thấy thích thú khi tự ngồi tự đoán như vậy, đoán sắc mặt của hắn, đoán những lời hắn sắp nói—— giờ khắc này, rốt cục nàng cũng cảm thấy bản thân đã trở thành cô dâu sắp về nhà chồng rồi.
Nàng phải giữ gìn cho đến khi tới hoàng lăng mà không được có bất kỳ sai sót gì.
Vân Vụ trận từng bao quanh bên ngoài hoàng lăng đã sớm biến mất không còn tung tích, trên mặt đất là cảnh tượng hoa tàn cỏ úa và bùn đất lộn xộn, quả nhiên là rất lâu rồi chưa có người quét dọn, chăm sóc.
Đám quan viên đưa dâu xuống xe thương lượng chớp nhoáng, cuối cùng phái người ấp ấp úng úng báo lại với nàng: "Phu... Tiểu thư, phía trước không thấy xe đón dâu của tướng quân, chuyện này... Vô cùng hiếm thấy."
Tân Mi nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu không có ai thì chúng ta đi vào bên trong một đoạn thử xem?"
Cũng chỉ có thể như vậy.
Đoàn đưa dâu chậm rãi đi vào trong hoàng lăng, trên đường đi nhìn thấy Hiến điện suy tàn cũ nát, nơi đây vẫn non xanh nước biếc như trước, nhưng không khí lại trầm lặng, khắp nơi hỗn độn, chỉ có những bông hoa trong rừng nằm ven đường lặng yên khoe sắc, đám tiểu yêu quái đã từng gây ồn ào náo loạn, giờ phút này không hề thấy bóng dáng một con.
Đoàn người dừng trước phòng Lục Thiên Kiều, trước đó đã có người chạy qua gõ cửa, đợi chờ cả nửa buổi mà không thấy động tĩnh gì, bọn họ đành phá cửa chui vào, một lát sau thấy người đó lo sợ hoảng hốt chạy ra, kêu ầm lên: "Trong phòng không có người! Cảnh tượng lộn xộn! Không thấy tướng quân đâu cả!"
Tân Mi chợt có cảm giác như bị dội một thùng nước lạnh ngay giữa mùa đông cực kỳ giá lạnh, nàng kìm lòng không được, cả người khẽ run rẩy.
Đám quan viên như ruồi bọ không đầu, hình như lại thương lượng loạn cả lên rồi lại phái một người khác tới báo cho nàng: "Vậy... Đành phải mời tiểu thư tạm chờ ở đây, ta lập tức phái người lục soát trong ngoài hoàng lăng."
Chuyện như thế này bọn họ chưa từng gặp qua, thánh chỉ đã đưa đến tận cửa, mà tên tướng quân này xưa nay vốn nổi tiếng cương quyết không chịu tuân theo, bây giờ còn không thèm thò mặt ra, đạp đám người có liên can ra bên ngoài đứng hết.
Con người dũng mãnh quả nhiên không cần lý do.
Nhưng hắn làm như vậy chẳng những không giữ thể diện cho hoàng thượng, mà tồi tệ hơn nữa là giống như tát vào mặt vợ của mình một cái thật choáng váng. Cô nương đáng thương này, vừa mới gả tới đây, đã gặp phải bi kịch này... Cô nương này... Ặc, nhưng sao cô ấy lại tự bước xuống xe thế kia?!
Tân Mi chậm rãi bước xuống xe, kéo khăn voan che mặt xuống ném trên mặt đất, vỗ vỗ tay cất bước đi về phía trước.
Đám quan viên đang tranh luận đến sứt đầu mẻ trán nhanh chóng bước lên ngăn nàng lại: "Phu... Tiểu thư! Cô dâu mới không nên đi lung tung!"
Tâm trạng của nàng hiện giờ tồi tệ vô cùng, lại lười nói chuyện, lập tức giơ nắm đấm trước mặt đám người kia nói: "Nhìn kỹ đi, đây là nắm đấm."
Nắm đấm... Mọi người đồng loại nhìn về phía bàn tay trắng nõn nhỏ xinh của nàng, nắm đấm này nhìn rất xinh đẹp... Sau đó thì sao?
Nàng lại chỉ chỉ một cây hoa lê to đùng, xù xì bên cạnh: "Đây là cây."
Ừ, rồi sao nữa?
Ngay sau đó, nắm đấm xinh đẹp của nàng nện thẳng lên thân hoa lê to đùng, xù xì đó, chỉ nghe một tiếng "Răng rắc", cây hoa lê đau thương chảy nước mắt ngã xuống.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người lui về phía sau ba bước lớn, lễ độ, cung kính nhường ra một con đường rộng thênh thang, vừa câm lặng lại run rẩy nhìn theo bóng nàng đi xa dần.
***
Thật ra, Tân Mi cũng không biết rõ mình muốn đi đâu, chỉ chậm rãi bước thẳng về phía trước.
Nàng nghĩ đi nghĩ lại tất cả những chuyện trước kia khi gặp được Lục Thiên Kiều, nhưng nàng không thể nào hiểu được —— chẳng lẽ hắn thật sự chán ghét nàng đến thế sao? Chán ghét đến mức suốt đêm chuyển hoàng lăng đi nơi khác, thậm chí một tờ giấy cũng không để lại cho nàng?
Nàng đã từng cảm thấy hoàng lăng là nơi nàng ghét nhất, bởi vì đó là lúc nàng bị bắt ép giam lỏng ở đây.
Sau đó nàng lại cảm thấy nơi này rất đẹp, bởi vì ở đây có Lục Thiên Kiều.
Bây giờ, hoa vẫn nở như trước, nước vẫn xanh như cũ nhưng nàng lại cảm thấy một cảm giác chán ghét thật sâu nặng, trong chán ghét lại có rất nhiều điều không thể giải thích được và còn có rất nhiều điều ấm ức.
Đột nhiên, nàng dừng bước chân lại.
Trước mắt là khu rừng hoa Đào trải dài vô biên vô tận, còn có cái đài cao quen thuộc kia nữa. Tân Mi giương mắt nhìn lên, chính nàng cũng không biết mình muốn tìm kiếm câu trả lời gì, có lẽ nàng hy vọng khi ngẩng đầu thì có thể nhìn thấy Lục Thiên Kiều đứng trên đó, với dáng vẻ múa roi oai phong như trước.
Hoa Đào rơi đầy trên áo, nàng gục đầu xuống, búi tóc cuộn tròn đính những viên trân châu tuột xuống, giống như nước mắt lăn ra tứ phía.
Lúc này cần phải trở về đúng không? Từ bỏ những ảo tưởng thơ ngây, thật ra Lục Thiên Kiều vốn rất chán ghét nàng.
Ừ ... Về thôi !!!
...
Trở về cái đầu nhà ngươi!
Tân Mi xé toạc một mảnh áo cưới trên người.
Lục Thiên Kiều đâu rồi?! Tên khốn kia, ngươi trốn ở đâu?! Nàng phải bắt được hắn, lấy côn đánh cho nhừ tử vo thành nhân bánh mới hả dạ! Nàng tung một cước đá bay viên gạch xanh bên chân, viên gạch biến thành hình mũi tên bay ra ngoài, phóng thẳng vào rừng hoa, bất chợt bên trong có tiếng ng