nàng, rồi lại ngồi phỗng ra, im như hến nhìn nàng trèo lên lưng Thu Nguyệt, từ đầu đến cuối tránh né ánh mắt nàng.
"Lục Thiên Kiều, ta đi đây." Nàng quay đầu nhìn hắn vẫy vẫy tay, "Đêm mai, khi trăng lên đỉnh đầu ta sẽ trở lại thăm ngươi."
Nàng thực sự là bận chết đi được.
Hắn biết rõ nàng đang suy nghĩ chuyện gì, ánh mắt sáng ngời như lóe ra tia sáng đó của nàng là do nàng đang nhìn gì, ba chữ "Lục Thiên Kiều" mềm mại kia ẩn chứa ý gì.
Hắn đã sớm biết rõ.
Nhưng hắn chỉ còn cách giả vờ không biết gì cả.
Lục Thiên Kiều xoay đầu đi không nhìn nàng, không trả lời, làm bộ muốn đóng cửa sổ lại.
Bất ngờ, nàng đưa mặt tới gần sát, trừng hắn: "Sao ngươi không để ý đến ta?"
Đúng là một cô nương dã man ngang ngược, lại không hiểu chuyện.
Ánh mắt hắn không tự chủ được dời xuống dưới, nhìn vào đôi môi hơi sưng đỏ của nàng, đáy mắt đột nhiên trở nên nóng rực.
Hắn như đang ngây người đến phát ngốc, không biết vì sao Tân Mi cũng không thế nào áp chế trái tim đang đập ầm ầm của mình, liếc mắt nhìn chung quanh, thật tốt quá, không có người. Nàng đưa tay lên ôm mặt hắn, thừa dịp hắn đang ngạc nhiên, hôn một cái ‘chóc’ lên khuôn mặt tuấn tú của hắn. Giữa ban ngày ban mặt như vậy, hắn không thể nào quỵt nợ được.
Nàng cười tít mắt nhảy ra, bộ dạng giống như một chú thỏ lủi lên lưng Thu Nguyệt.
"Ta đi đây, phải nhớ kỹ lời đề nghị của ta đấy!"
***
Tân Mi cảm thấy đường về thật nhanh và thư thái, nàng cảm thấy việc tóm được ông chồng này chỉ còn trong gang tấc, mọi chuyện dễ như trở bàn tay vậy.
Nhưng nàng vẫn không ngờ rằng hắn lại rơi vào lưới của mình nhanh đến vậy... ặc, thực sự là hơi nhanh quá rồi.
Ngày 13 tháng 5, Vinh Chính đế của Quỳnh quốc ban một thánh chỉ xuống Tân Tà Trang, tứ hôn cho Tân Mi cô nương và Phiêu kỵ tướng quân Lục Thiên Kiều, trong hai tháng tới phải tiến hành hôn lễ
Chương 18: Kẻ dũng mãnh gặp người dũng cảm...
Vầng trăng trên trời mọc lên rồi lặn xuống, hết mọc lại lặn, tròn dần.
Hôm nay, Lục Thiên Kiều lại ngồi ở trước cửa sổ ngước mặt nhìn trời, khi trăng lên cao sẽ có một cô nương đẩy cửa sổ tươi cười rạng rỡ nhảy vào, nhưng đã chờ đến lúc trăng lên tới đỉnh đầu, mà nàng vẫn chưa tới.
Đã là ngày thứ mấy rồi? Có phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?
Hắn cảm thấy hơi nôn nóng bất an.
Nhưng nếu nàng tới thì sẽ thế nào đây? Tiếp tục ôm mong đợi với hắn? Chờ đợi hắn, trong khi hắn không thể cho nàng câu trả lời thuyết phục sao?
Tháng này sắp hết, thời gian còn lại chỉ hai tháng nữa.
Lục Thiên Kiều lại bắt đầu cảm thấy rắc rối, vừa ngóng trông nàng tới, nhưng cũng mong nàng đừng tới... Cuối cùng là vì sao hắn lại vướng mắc vấn đề này trong lòng? Hắn đưa tay xoa xoa trán.
Cánh cửa chợt mở ra, Tư Lan đi đến, sắc mặt không tốt chút nào, trong tay y cầm một thứ —— một miếng vải vàng óng ánh.
"Tướng quân, hoàng đế lại truyền thánh chỉ xuống."
Nhất định là lại thúc giục hắn trở về triều đình bình ổn nội loạn đây mà. Tên cẩu hoàng đế này thực không phải là một minh quân, lúc không đánh trận thì nghe theo lời sàm tấu của đám quan lại vô dụng kia, đày tướng quân đến trông giữ hoàng lăng mà chẳng có lý do gì, bây giờ xảy ra chuyện, lại khóc lóc ban liền mấy thánh chỉ xuống cầu xin tướng quân trở về.
Quá đê tiện! Tư Lan nhếch môi đầy khinh bỉ.
Lục Thiên Kiều không thèm để tâm đến, mọi tâm tư của hắn đều đặt hết vào chuyện Tân Mi tới hay không tới, còn tâm trạng đâu mà để ý đến chuyện khác, chỉ đứng nhìn vầng trăng trên cao đến ngây người ra.
"Tướng quân, nha đầu này chính là kiểu ba ngày câu cá hai bữa giăng lưới, trước mắt không chừng đã vừa mắt tên thiếu niên con nhà lành nào đó rồi cũng nên. Ngài và con bé đó sao có thể có gì chân thật được?"
So với hoàng đế, Tư Lan càng không có thiện cảm với Tân Mi hơn, con gái con đứa thì phải giống như Ánh Liên cô nương, dịu dàng như nước, nhã nhặn, lịch sự, điềm tĩnh. Tân Mi như thế giống hệt một con mèo xù lông, tướng quân anh minh, uy phong như vậy mà lại có mắt không tròng, để ý con bé này hở trời?
Lục Thiên Kiều quay đầu lại, không nói gì, chỉ cầm lấy tờ thánh chỉ đang cuộn tròn mở ra, nhìn thoáng qua, đột nhiên hắn sửng sốt.
Thánh chỉ bày ra trước mắt, trắng đen rõ ràng lời văn tuyệt đẹp dào dạt, mênh mông—— đây chính là thói xấu của Vinh Chính đế, ban thánh chỉ mà giống như làm thơ, chữ nghĩa chi chít, sắp lớp san sát san sát như cá mòi cả lượt.
Nhưng điều quan trọng nhất không phải chuyện này.
Hắn nhíu mày nhìn lại lần nữa, ngón tay từ từ siết chặt lại.
Vinh Chính đế chỉ hôn cho hắn, cô dâu là Tân Mi ... Mẹ hắn quả nhiên đã nhúng tay vào chuyện này.
Hắn nhìn chăm chú một đoạn trong thánh chỉ, đôi mày càng nhíu chặt lại.
"... Sau khi chết, chôn cùng một mộ, thực hiện tròn vẹn lễ nghi, không phụ tình ý của nhau."
Đến nay Quỳnh quốc vẫn còn giữ tục lệ chôn sống người, trong thánh chỉ đã nói, hắn chết, Tân Mi cũng phải chôn sống theo? Hắn đột nhiên ném tờ thánh chỉ xuống đất, bừng tỉnh trong phút chốc, nhớ lại hàm ý trong câu nói của mẹ hắn ngày hôm ấy, bà đã nói sẽ làm cho Tân Mi ở bên cạnh hắn mãi mãi, chết cũng phải bên cạnh hắn. Thì ra đây chính là ý muốn của bà ấy sao?!
"Tư lan, dẫn Liệt Vân Hoa tới đây!"
Lục Thiên Kiều khoác thêm áo, nhảy ra khỏi cửa sổ. Hắn muốn đi tìm Lệ Triều Ương!
Tư Lan ngạc nhiên dạ một tiếng, quay đầu nhìn tờ thánh chỉ nằm trên mặt đất, cuối cùng nhịn không được nữa cầm lên đọc thử, nhất thời sợ hãi đến ngây người.
"Tướng quân! Bọn họ ép ngài cưới tiểu nha đầu kia sao?!" Y kêu lên thất thanh, "Còn phải chôn sống theo?! Tên hoàng đế cứt chó gì thế này..."
"Chuyện này không liên quan đến hoàng đế, " Lục Thiên Kiều lắc đầu, "Dẫn Liệt Vân Hoa đến đây."
Tư Lan vội vàng chạy đi, Lục Thiên Kiều đứng lẳng lặng dưới ánh trăng, chỉ thấy trái tim trong ngực hắn đang đập ầm ầm, cả người khẽ run lên.
Hắn có một cảm giác không lành... Cảnh vật trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, hắn khép hờ đôi mắt lại, lúc mở ra, vầng trăng trên bầu trời dường như đã biến thành cả ngàn cả vạn bóng trăng.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy choáng váng vô cùng, cảm giác này chưa bao giờ trải qua trong đời.
"Tướng quân, ngựa tới rồi!"
Tư Lan dắt Liệt Vân Hoa chạy về tới tốc độ nhanh nhất, lúc ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy một đôi mắt đỏ sậm, sáng rạng rỡ giữa đêm khuya khoắt, nhìn giống hệt như dã thú.
***
25 tháng 6, ngày hoàng đạo, thích hợp cho cưới hỏi.
Tân Mi mặc áo cưới, bước lên xe hoa trong tiếng chiêng trống và tiếng pháo nổ rung trời.
Lục Thiên Kiều không tới, người tới đón dâu là mấy viên quan do hoàng đế phái đến. Nghe nói là vì tướng quân bị đày đến trông coi hoàng lăng, phải phụng chỉ nên không thể rời khỏi hoàng lăng nửa bước, chuyện đón dâu đành phải giao cho những người khác.
Nhưng chuyện nhỏ nhặt này không hề làm ảnh hưởng tới tâm trạng phơi phới của mọi người trong Tân Tà Trang, bất luận ra sao, tiểu yêu tinh quấy nhiễu bọn họ suốt mười sáu năm ròng rã rốt cục đã được gả đi, sự vui mừng này người ngoài tuyệt đối không thể nào hiểu thấu được.
Thậm chí Tân Hùng còn khóc thành sông thành suối, gặp người nào cũng lôi chân kéo tay nói không ngừng: "Ông trời