ết cô còn có một đứa con trai riêng, liền bắt đầu đối với cô kính nhi viễn chi.( tôn trọng nhưng không thể gần gũi)
Xã hội này quá thực tế, qua nhiều năm ngây ngô dại dột như vậy, hôm nay cô cũng bỏ qua ý tưởng đó, dù sao chỉ cần con trai ở lại bên người cô là tốt rồi.
Trên người mặc áo cưới đắt giá của nhà thiết kế nổi tiếng. Hôm nay Hà Văn Tĩnh được thợ trang điểm trang điểm cho vô cùng xinh đẹp động lòng người, ngay cả chính cô cũng không dám tin tưởng, người phụ nữ xinh đẹp đứng ở trước mặt tân khách này chính là mình.
Thân là chú rể, Sở Dực Nghiêu từ đầu tới cuối cũng bận rộn với tân khách, người đến chúc mừng nhiều đến mức Hà Văn Tĩnh ứng phó không nổi.
"Em dâu. . . . . ." Một giọng nói trong trẻo từ sau lưng Văn Tĩnh truyền đến, cô kinh ngạc xoay người, liền nhìn thấy một cô gái béo mập đáng yêu đứng ở trước mắt mình, cô gái này mặc một bộ lễ phục màu hồng, trên cổ đeo một chuỗi dây chuyền ngọc trai màu hồng, gương mặt mỉm cười nhìn cô.
Hà Văn Tĩnh lập tức liền nhớ ra, cô gái này chính là chị gái sinh đôi của Sở Dực Nghiêu mà cô từng thấy ở trong bệnh viện. Cô vội vàng chào hỏi, "Chị, chị khỏe chứ!" Cô thật rất khó tưởng tượng Sở Dực Nghiêu cùng người phụ nữ khả ái này là chị em sinh đôi, chị em như vậy cũng khác nhau quá nhiều đi, hơn nữa. . . . . . Cô ấy gọi mình là em dâu cảm giác thật không được tự nhiên.
"Cái này. . . . . ." Sở Dực Hàm từ trong túi xách lấy ra một thứ gì đó giống như quyển sổ nhỏ nhét vào trong tay Văn Tĩnh, "Cái này cho em!"
"Đây là?" Hà Văn Tĩnh kỳ quái nhìn quyển sổ nhỏ trong tay, nếu như thị lực của cô không có vấn đề gì, thì đây không phải là sổ tiết kiệm sao? Sở Dực Hàm cười tủm tỉm nói: "Đây là chị để cho vợ của em trai, hiện tại cho em, mật mã là sinh nhật Nghiêu Nghiêu, về sau làm phiền em chăm sóc em trai của chị rồi !"
"Cái gì?" Hà Văn Tĩnh sững sờ, sổ tiết kiệm trong tay bỗng dưng trở nên nóng bỏng khác thường, cô đang muốn cự tuyệt, âm thanh lại bị cắt đứt.
Một người đàn ông vóc dáng cao lớn anh tuấn bước nhanh đi tới bên cạnh Sở Dực Hàm, cẩn thận từng li từng tí ôm hông cô, sắc mặt không tốt nói: "Bà xã, trong bụng em còn có bảo bảo, không thể quá mệt mỏi, chúng ta nên về nhà thôi !"
Sở Dực Hàm do dự liếc mắt nhìn Hà Văn Tĩnh, cố gắng cò kè mặc cả với người đàn ông bên cạnh, "Nhưng. . . . . . Em muốn cùng em dâu nói thêm mấy câu, chúng em muốn bồi dưỡng tình cảm. . . . . ."
"Chờ sau khi sinh em bé xong, hết cữ, em bé cai sữa rồi bồi dưỡng cũng vẫn kịp, đi thôi!" Người đàn ông bá đạo ôm Sở Dực Hàm đi về hướng cửa chính phòng tiệc, mặc dù bá đạo, nhưng tình cảm yêu thương che chở đó người có mắt đều nhìn ra được.
Hà Văn Tĩnh hâm mộ nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, nhớ lại trước kia khi mang thai Thụy Khải một mình cô lẻ loi hiu quạnh, niềm hạnh phúc như vậy chỉ sợ cô cả đời cũng không cách nào có được.
"Nghe nói cô tên Hà Văn Tĩnh?" Đúng lúc này, sau lưng truyền đến âm thanh khiêu khích, trước tiên cô đem sổ tiết kiệm Sở Dực Hàm đưa cho mình bỏ vào trong túi xách xinh xắn, sau đó kỳ quái quay đầu lại, thấy phía sau mình xuất hiện một người phụ nữ trẻ.
Trên người cô ta mặc lễ phục sang quý, khoe ra đường cong uyển chuyển khêu gợi, tóc dài uốn thành gợn sóng to, còn nhuộm thành màu rượu đỏ mê người, cánh tay mảnh khảnh trắng noãn đeo túi xách hàng hiệu bản số lượng có hạn, hất cằm lên ngạo mạn nhìn mình, Hà Văn Tĩnh không hiểu nhìn đối phương, "Cô là. . . . ."
Đối phương cười lạnh, "Tôi nghe nói, trước kia cô là chuyên gia làm vườn ở khách sạn Đông Phương được một tháng."
"Đúng, chỉ là. . . . . ."
"Cô lớn hơn Dực Nghiêu một tuổi. . . . . ." Đối phương lần nữa vênh váo hung hăng tiến tới gần cô.
Hà Văn Tĩnh rốt cuộc cảm thấy người phụ nữ này đến đây không có ý tốt, "Có thể hỏi cô một chút hay không, cô này, rốt cuộc là cô muốn nói cái gì?" Từ nhỏ đến lớn, Hà Văn Tĩnh cùng người khác lui tới luôn tuân theo nguyên tắc nước giếng không phạm nước sông, nhưng là nếu như đối phương đã làm cô khó chịu, như vậy thật xin lỗi, cô cũng sẽ không để cho đối phương tốt hơn được.
Cô không sợ, khoanh tay lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ công khai khiêu khích mình, "Đừng nói cho tôi biết cô đúng là một trong những người phụ nữ bị chồng tôi bỏ rơi ."
"Cô. . . . . ." Vốn đang ngạo khí ngất trời nét mặt đối phương lập tức biến thành tức giận không kiềm chế được, "Hà Văn Tĩnh, đừng cho là tôi không biết cô làm thế nào để gả cho Dực Nghiêu, ỷ vào mình sinh cho anh ấy một đứa con mà được hưởng phúc, đứa trẻ kia đâu? Hôm nay, tôi cũng muốn biết đứa bé đáng chết kia rốt cuộc có chỗ nào tốt, làm ông Sở nóng lòng muốn đưa hai mẹ con các người vào nhà như vậy."
"Này. . . . . ."
"Dì, cháu không phải đứa trẻ đáng chết, ta là đứa trẻ đáng yêu nhé!" Hà Thụy Khải trên người mặc một bộ tây trang nhỏ bé màu trắng tinh đột nhiên ở giữa hai người ló đầu ra , cậu bé nghiêng cổ nhìn một chút mẹ của mình, lại nghiêng đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt.
"Dì, cô giáo ở nhà trẻ chúng cháu nói, nếu như thị lực không tốt nhất định phải đi bệnh viện để cho bác sĩ kiểm tra, nếu không tương lai sẽ phát triển thành các loại tật bệnh quái dị. Dì xinh đẹp như vậy, nếu quả như thật dính vào căn bệnh quái dị này, vậy coi như xong."
Người phụ nữ xinh đẹp cúi đầu nhìn chằm chằm cậu bé có bộ mặt phớt tỉnh đứng cạnh mình, sau khi nhìn thấy gương mặt cậu bé, nét mặt của cô ngẩn ra. Trời! Đứa nhỏ này dáng dấp cùng Sở Dực Nghiêu thật sự rất giống nhau, nhìn nó, cô giống như thấy được Sở Dực Nghiêu khi còn bé, nhất thời, ngực cô căng thẳng, chẳng lẽ nó đúng thật là con trai ruột của Dực Nghiêu ?
Thế nhưng tên quỷ nhỏ này nói chuyện thật đúng là đáng ghét, rõ ràng khi nói chuyện với cô rất cung kính, nhưng trong câu chữ lại mang ý trào phúng. Cô tức giận đưa tay vỗ một cái vào sau gáy Hà Thụy Khải, "Thằng quỷ nhỏ, mày có biết cái gì gọi là nuôi dạy hay không? Có phải mày cùng người mẹ hạ đẳng của mày sống chung một chỗ quá lâu nên đạo tôn kính tối thiểu cũng không biết hay không, có đứa trẻ nào nói chuyện với người lớn như vậy không?"
Gáy bị vỗ một cái, Hà Thụy Khải đột nhiên ủy khuất bĩu môi, "Dì, cháu muốn đi mách ông cố, nói dì khi dễ cháu, nếu như dì lại gõ đầu cháu, cháu liền để cho ông cố đuổi dì ra ngoài."
"Cái đứa trẻ đáng chết này. . . . . ." Lạc Ny Á hai mắt trừng trừng, cắn răng nghiến lợi nhìn Hà Thụy Khải, "Thật đúng là không có giáo dục, quả thật chính là đồ hạ tiện. . . . . ."
"Vị tiểu thư này, chúng tôi hạ tiện hơn nữa, cũng không có hạ tiện như cô được? Như người đàn bà chanh chua chạy đến hôn lễ của người khác giương oai, chẳng lẽ đây chính là xã hội thượng lưu cao quý ưu nhã sao? Tôi thấy, tư cách của cô so với một con chó hoang, sợ rằng cũng không bằng."
"Cô. . . . . . Cô lại còn dám nói tôi như vậy?" Lạc Ny Á bị chọc giận, theo bản năng giơ tay lên, một bạt tai liền nặng nề vung xuống.
Nhưng vừa mới vung tay được một nửa, liền thấy khoé môi đau xót, có người chặn lại bàn tay của cô. Sở Dực Nghiêu mặc một bộ tây trang cao quý, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt âm chí khác thường, "Lạc tiểu thư, mặc dù tôi rất hoan nghênh cô tới tham gia hôn lễ của tôi cùng vợ tôi, nhưng cũng không tán thành cô ở đây không phân biệt đúng sai làm ra hành vi bạo lực. Khi cô giơ tay lên, tôi khuyên cô tốt nhất nên suy nghĩ một chút, người phụ nữ đứng ở trước mặt cô này đến cùng là người cô có thể chọc nổi hay kh