không có biện pháp —— hắn kiêu ngạo than nhẹ một tiếng.
Bực bội nhìn chằm chằm điện thoại, Ôn Nhu thật muốn đem điện thoại quăng xuống nước, lại để vào lửa nướng cháy, giống như là hóa thân của Phí Gia Lạc.
Ôn Nhu, bình tĩnh, bình tĩnh —— cô há to miệng hít sâu, một mặt để tâm tình của mình hồi phục.
Bình tĩnh là trách nhiệm của phóng viên, cô không nên bị một người đàn ông làm cho tức giận, lại càng không bởi vì hắn cho cô một ích ân huệ nhỏ mà mắc câu.
Cô tuyệt không để ý có lấy được tin độc quyền hay không, dù sao một ngày nào đó cô sẽ rời tin tức điện ảnh, rời đi giới giải trí dâm loạn làm người ta khinh bỉ này!
Hơn nữa, cô tin tưởng Phí Gia Lạc cẩn thận mời cô đi như vậy, nhất định có âm mưu gì!
Tâm trạng nghi ngờ và tức giận, một lần nữa cô tập trung tinh thần, chuẩn bị đem phần bản thảo tin tức nhanh chóng đánh cho xong, nhưng thanh âm của Lôi công bên kia lại cố tình vang lên.
"Ôn Nhu, vào đây!"
Công việc làm đến lửa thiêu mông còn bị gọi đến, Ôn Nhu cảm thấy Phí Gia Lạc quả thực giống như ôn thần, mỗi khi xuất hiện sẽ mang đến số phận đen đủi cho cô
“Dạ, đến đây."
Chấp nhận số phận bỏ công việc xuống đi vào phòng làm việc của Lôi công, chỉ thấy vẻ mặt vui vẻ chăm chỉ của Lôi công .
"Ôn Nhu, tôi muốn cô tối thứ bảy tuần sau đến biệt thự riêng của Phí Gia Lạc để phỏng vấn."
Vẻ mặt trắng bệch nhìn chằm chằm tổ trưởng đang hết sức phấn khởi bắn pháo, Ôn Nhu không thể tin được Phí Gia Lạc lại gọi điện thoại cho Lôi công.
"Tổ trưởng, ngày đó tôi có việc, phiền anh phái người khác đi." Ở trong lòng cô đem Phí Gia Lạc ra mắng chữi triệt để một lần.
"Không được, anh ta chỉ định là cô."Tổ trưởng một bộ dạng hợp lý nói, vẻ mặt vui vẻ như gà chó lên trời*.
"Nhưng mà, tôi muốn đi ——" Hình ảnh tìm chết tìm sống của cha đột nhiên hiện lên trong đầu.
Vì ép cô đi xem mắt, ngay cả thủ đoạn này cha cũng lấy ra.
"Đi nơi nào?" Ánh mắt Lôi công không tốt nhìn chằm chằm cô, bộ dáng nếu không giúp hắn đi lấy tin tức về Phí Gia Lạc, thì sẽ đánh cho cô tan xương nát thịt.
"Đi. . . . . . Đi ăn một bữa cơm." Loại chuyện xem mắt như vậy bảo cô làm thế nào mở miệng?
"Là ăn cơm quan trọng, hay là công việc quan trọng?"
Đương nhiên là của hạnh phúc cả đời cô quan trọng! Nhưng hai mắt Lôi công trừng cô còn lớn hơn chuông đồng, một câu cô cũng không dám nói.
"Tôi mặc kệ cô muốn đi làm cái gì, tóm lại, tối thứ Bảy phải rãnh rỗi, đi phỏng vấn càng nhiều tin tức càng tốt, hiểu không?"
Hà hơi huýt gió, Lôi công không tiếc bán cấp dưới cầu vinh, mặt mày hớn hở tựa vào ghế làm việc mơ mộng, càng làm cho Ôn Nhu dịu khinh phỉ hắn tới cực điểm ——
"Như thế nào? Cô còn có ý kiến?" Lôi công đem pháo khẩu* quét qua cô.
"Không, không có, tôi sẽ đến phỏng vấn đúng giờ."
Ai, cô nhút nhát gật đầu mãnh liệt gật đầu, ai bảo cô lầm người lạc lối, lầm xông vào bóng tối giới tin tức, vì tìm nơi nương tựa thân mình, cho dù bán đứng danh dự ,khí phách, cũng chỉ có thể đánh rớt răng nanh và uống máu.
Ngồi ở trong phòng ăn, Ôn Nhu đang đặt mình vào giữa đại hội tìm bạn đời.
Vốn là cha vì cô sắp xếp tốt tối thứ bảy sẽ xem mắt, nhưng bởi vì tổ trưởng đột nhiên giao nhiệm vụ, đành phải xem mắt trước vào tối thứ ba.
Năm phút trước Ôn Nhu mới vội vội vàng vàng chạy tới, không chút nào quan tâm đầu tóc bay rối loạn của mình, sắc mặt mệt mỏi vô hồn dọa người. Thử nghĩ đầu tóc bôn ba cả ngày bên ngoài, có người phụ nữ nào sẽ vui vẻ xinh đẹp?
Dù sao xem như là nhân vật công chúng, Ôn Nhu rất muốn giữ lại một chút hình tượng cơ bản, huống hồ còn là chuyện liên qua đến hạnh phúc cả đời cô, nhưng mệt mỏi một ngày, đã đói bụng đến mức thể cắn hết nửa bức tường, nhìn thấy đồ ăn cái gì cũng không cố được, lập tức vùng lên ngốn thức ăn thật nhanh, ngay cả đối tượng là tròn là dẹp đều không rảnh liếc mắt nhìn một cái.
May mắn ba mẹ anh minh thần võ thức thời đã sớm tránh đi, đem thức ăn vây quét để lại cho cô — thỏa mãn đem thịt bò bít tết nhiều nước từng miếng từng miếng nhét vào miệng, cô cảm thấy thỏa mãn, đối với cha mẹ yêu quý thật biết ơn.
Ngạc nhiên nhìn tướng ăn đói khát như hổ đói của cô, người đàn ông trước bàn nghe nói là nhà khoa học kỹ thuật mới nổi danh, thật cẩn thận mở miệng.
"Nghe nói, Ôn tiểu thư là phóng viên?"
Trong miệng nhét đầy đồ ăn, Ôn Nhu miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, như là giờ phút này mới phát hiện sự tồn tại của hắn.
"Ừ." Cúi đầu tiếp tục tấn công đến canh hải sản, gấp đến độ ngay cả khóe miệng cũng dính một vòng nước lèo.
"Ôn tiểu thư bình thường có sở thích gì?" Người đàn ông nâng nâng mắt kính viền vàng lên, nhìn chằm chằm cô giống như cảnh sát hỏi cung.
Sở thích? Động tác của cô dừng lại vài giây, rất nghiêm túc suy nghĩ. Ách, ngủ, ngủ, vẫn là ngủ.
"Đọc sách, nghe nhạc, cũng thích xuống bếp nấu ăn, làm chút bánh ngọt." Cô nói ra những lời dối lòng về bản thân.
"A?" Cô phát hiện ánh mắt của người đàn ông lóe lên một chút ánh sáng.
"Ôn tiểu thư có sở trường nào?"
"Ách, gối cơm rang trứng , gà mền, còn có cá chua ngọt." Cô thuận miệng nói lung tung.
"Tên của những thức ăn này tôi chưa nghe qua bao giờ, nhưng mà hình như rất đặc biệt." Ánh mắt sắc bén của người đàn ông dưới mắt kính lấp lánh phát sáng.
"Đương nhiên, đây là món ăn gia truyền, chỉ có trong nhà, không có truyền ra ngoài." Mặt cô lộ vẻ đắc ý.
"Nhìn không ra Ôn tiểu thư có nhiều tài nghệ như vậy." Nhìn ra được, người đàn ông đối với cô rất vừa lòng.
Nhiều tài nghệ? Ôn Nhu không nỡ nói cho hắn biết, điểm tốt duy nhất của cô cũng chỉ có đọc sách, hứng thú lớn nhất là ngủ, còn lại cô không biết gì cả.
"Mai tiên sinh quá khen." Cô giả vờ nặn ra nụ cười dịu dàng.
"Em gọi tôi Nhân Lý là được rồi, không cần khách sáo như vậy."
"Ừ, Mai —— không, Nhân Lý tiên sinh."
"Không biết Ôn tiểu thư có đồng ý cùng tôi tiến thêm một bước qua lại hay không? Tôi từ trước đến nay đối với người có tài đức đầy đủ, cô gái hiền lành dịu dàng rất có thiện cảm, Ôn tiểu thư rất thích hợp trở thành một nửa kia của tôi, ở nhà nấu cơm cho tôi, mang đứa nhỏ, để cho tôi không có nổi lo ở nhà."
Một bàn tay bò qua trước mặt cô vòng qua đống hỗn độn trên bàn, mạnh dạn cầm tay nhỏ bé của cô.
Nhìn bàn tay kia, cô ngây cả người, đột nhiên nghĩ đến vừa mới đến nhà hàng, cho nên quên rửa tay.
"Ách." Cô thật cẩn thận rút tay về, "Anh khẳng định là anh muốn tìm vợ, mà không phải một bà mụ nấu cơm?"
Mai Nhân Lý kinh ngạc nhìn cô, cuối cùng cũng hiểu ngầm ý của hắn quá trực tiếp.
"Ôn tiểu thư, em hiểu lầm , tôi không có ý này, tôi thích cô gái thông minh có tài có đức, nhưng tuyệt đối tôn trọng ý của cô ấy, nếu cô ấy muốn ra ngoài làm việc, tôi cũng sẽ không phản đối." Hắn cẩn thận chọn một câu trả lời an toàn.
"Thì ra là thế." Khóe miệng Ôn Nhu cuối cùng lại hiện lên nụ cười tươi. Cô cũng không muốn đem cả đời của mình giao phó cho một người đàn ông gia trưởng.
Hai người trò chuyện câu được câu không , Mai Nhân Lý nói những đề tài nhàm chán nhạt nhẽo, làm cho Ôn liên tiếp ngáp nhiều lần, cho đến khi bên ngoài nhà hàng truyền đến một trận xôn xao.