ấy anh em như hung thần hung dữ nhất bang xông tới, làm cho mấy y tá đang đứng trên hành lang sợ tới mức thiếu chút nữa té xỉu.
"Các ngươi là?" Mạc Tiểu Mễ cảnh giới nhìn những nam nhân trẻ tuổi cao gầy trước mắt.
"Cô là Mạc tiểu thư?"
"Là tôi." Mạc Tiểu Mễ không biết mình trở nên nổi tiếng từ khi nào.
"Chị dâu! Tôi là Tiểu Cầu, là thủ hạ của anh hai, à. . . . . . Hiện tại phải gọi là trợ lý tổng giám đốc." Tiểu Cầu gãi gãi đầu, có chút kính cẩn đối với Mạc Tiểu Mễ khom lưng cúi người chào.
Anh dẫn đầu khom người chào làm phía sau mấy người đàn ông cao lớn cũng theo khom lưng cúi chào, cảnh trước mắt không chỉ hù dọa Diệp Tiểu Đao, mà Mạc Tiểu Mễ cũng sợ hết hồn.
"Các ngườii làm cái gì vậy? Nhanh đứng lên!" Mạc Tiểu Mễ bị một tiếng "Chị dâu" của Tiểu Cầu làm vừa thẹn thùng vừa lúng túng, trong lòng mắng quả là anh ta quỉ quái quả nhiên cũng dẫn theo một một đám huynh đệ quái quỉ.
"Chị dâu, lần đầu gặp mặt, vốn nên làm nghi thức thật tốt, anh hai cũng nói phải đợi thời cơ thích hợp đem chị giới thiệu cho mọi người, không nghĩ đến sẽ là dưới tình huống này, anh hai sao rồi? Anh ấy không có gì đáng ngại chứ?" Tiểu Cầu lại bắt đầu khẩn trương.
Sắc mặt Mạc Tiểu Mễ cũng ảm đạm, cô cũng không biết cái người ngang ngược càn rỡ kia hiện tại ra sao.
Anh bình thường ngông cuồng lại hoang dã như vậy, thật sự rất khó tưởng tượng bộ dạng anh nằm trên giường bệnh thoi thóp. Mạc Tiểu Mễ dùng sức lắc đầu một cái, không cho mình suy nghĩ lung tung.
"A! Cửa mở ra! Anh hai!" Thấy đèn đỏ tắt, cửa phòng giải phẩu mở ra, đoàn người vội vàng vây lại.
Bác sĩ nói bệnh nhân trước mắt đang khôi phục nghỉ ngơi trong phòng, có thể vào thăm.
Dẫn đầu Mạc Tiểu Mễ chạy vội tới giường bệnh, người đàn ông sắc mặt tái nhợt thấy cô ánh mắt sáng lên, đôi môi giật giật, từ từ nâng lên tay phải, làm dấu tay thắng lợi.
Lòng Mạc Tiểu Mễ lơ lững giữa không trung rốt cuộc cũng ổn định, không nhịn được bắt lấy cái tay phải phách lối của anh, hung hăng cắn, những người bên cạnh"A" một tiếng kêu .
Giản Nhẫn cười, mặc dù sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
"Cắn chết anh cắn chết anh cắn chết anh! Xem anh còn dám hay không đem sinh mạng ra đùa giỡn!" Rõ ràng là cô cắn người, cô cuối cùng lại lệ rơi đầy mặt, ôm tay phải anh khóc thảm thiết , "Khốn kiếp! Rõ ràng mới vừa rồi bày nguyên một cái xe hoa lại còn có giầy thủy tinh , đảo mắt lại vào bệnh viện, anh cho rằng em lòng dạ sắc đá sao? Sớm muộn gì sẽ bị anh hù cho đau tim!"
Cầm tay cô, đôi mắt Giản Nhẫn vốn là lạnh lùng lúc này lại ôn nhu như nước, không phải nước trong dòng suối cạn, cũng không phải nước dâng trao của dòng sông lớn, mà là dòng nước mênh mông sâu thâm. Thật sâu thâm tình, so biển rộng phải nói là rộng lớn thâm thúy dịu dàng, anh cứ như vậy nhìn kỹ cô, làm cô không ngừng khóc được.
Cô đột nhiên cúi người ôm lấy anh, "Giản Nhẫn, em không cho anh có chuyện! Anh phải sống thật tốt cho em! Anh mới vừa đeo nhẫn cho em, phải chịu trách nhiệm cả đời!"
"Anh nhớ kỹ rồi." Giản Nhẫn ở bên tai cô nói nhỏ.
Thanh âm của anh rất nhẹ, có chút suy yếu, nhưng Mạc Tiểu Mễ tin tưởng anh sẽ nhớ, hơn nữa sẽ ghi thật sau trong lòng, nhớ một đời.
Mặc dù biết không bao lâu, cô tin chắc mình hiểu người đàn ông này, cũng giống như cô tin anh cũng hiểu rõ cô là người phụ nữ như thế nào.
"Ô. . . . . . Một màn khiến người ta thật cảm động." Tiểu Cầu dùng ống tay áo lau nước mắt, thấy ánh mắt hai hai hạnh phúc như vậy, anh cũng vì anh hai mà cảm thấy vui vẻ.
Anh hai lợi hại, phóng khoáng, lại kiêu căng không kềm chế được, nhưng thật ra thì trong lòng cũng như mọi người rất cô đơn, trước kia phụ nữ chẳng qua là đối tượng cho thân thể phát tiết, họ cũng không chia sẻ sự cô đơn trong lòng anh, càng không cách nào an ủi anh.
Nhưng Mạc Tiểu Mễ lại khác, nhìn ánh mắt anh hai đối với cô quả thật có thể làm mê hoặc bệnh nhân cả bệnh viện, làm người ta rất cảm động!
"Đúng vậy, Đúng vậy, chưa bao giờ thấy anh hai dịu dàng như thế đấy." Thủ hạ khác cũng liên tiếp lau khóe mắt hồng hồng.
"Thật tốt, rốt cuộc anh hai cũng gả đi ra ngoài."
"Ngốc, là rốt cuộc có thể cưới chị dâu vào cửa."
Thật ra thì bọn họ đều là một đám rất nhiệt tình, đều là đàn ông đa sầu đa cảm , người khác đối với bọn họ dịu dàng một chút xíu là rất dễ dàng bị cảm động.
"Bác sĩ, xin chờ một chút."
Giản Nhẫn bị đẩy tới phòng bệnh, Mạc Tiểu Mễ vội vàng quay đầu lại đuổi theo bác sĩ điều trị đã sắp đi xa.
"Tình hình thân thể Giản Nhẫn như thế nào? Có nguy hiểm tính mạng hay không?"
" Mấy chỗ vết đao trên lưng, mặc dù chảy không ít máu, nhưng không có gì đáng ngại. Chủ yếu là đùi phải gảy xương, nhưng chỉ cần phối hợp điều trị sẽ tốt thôi, nên cũng không có vấn đề gì. Cơ thể anh ta rất khỏe mạnh, nên sẽ rất nhanh sẽ khỏi hẳn."
"A. . . . . . Thật sự là quá tốt! Cám ơn, bác sĩ!" Mạc Tiểu Mễ cúi mình chào bác sĩ thật sâu, sau đó mới vui mừng hớn hở chạy về phòng bệnh.
"Nào nào nào, các ngươi nói xem, chị dâu của các ngươi có xinh đẹp hay không?" Người đàn ông đàng nửa ngồi nửa nằm cười he he nhìn cô, lớn tiếng chất vấn thủ hạ.
"Xinh đẹp!" Trăm miệng một lời trả lời.
"Nhìn có đẹp hay không?"
"Đẹp mắt!"
"Tâm địa có tốt hay không ?"
"Tốt!"
"Có đủ tư cách làm chị dâu của các ngươi hay không?"
"Đủ!"
"Tốt, nghe rõ về sau đối đãi cô ấy giống như đối xử với ta."
"Dạ!"
Mạc Tiểu Mễ cả người không được tự nhiên đứng ở cửa, mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt.
Những người đàn ông này đang làm cái gì?
Ánh mắt Giản Nhẫn nhìn chăm chú cô, sáng ngời , mang theo nụ cười muốn hòa tan cô.
"Mạc tỷ tỷ, " Diệp Tiểu Đao đi tới bên cạnh Mạc Tiểu Mễ, kéo tay cô, "Mặc dù em còn là cảm thấy không cam lòng, nhưng là không thể không thừa nhận Giản đại ca là một người đàn ông tốt, nếu như chị lựa chọn anh ấy. Em cũng không thể làm gì khác hơn là chấp nhận."
"Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, lấy bàn tay quấy rồi của cậu ra." Giản Nhẫn thấy người khác kéo tay trắng noãn của Mạc Tiểu Mễ, lập tức oa oa kêu to.
Diệp Tiểu Đao cố tình nắm chặt, "Không! Không! Không! Xem sau này anh còn dám để cho mình bị thương hay không, không thể giữ chặt Mạc tỷ tỷ!"
"Tên Tiểu Tử chết tiệt, chờ anh xuống giường sẽ xử lý cậu!" Giản Nhẫn tiếp tục oa oa kêu to, thân thể lại bị bọn Tiểu Cầu đè lại.
Nói giỡn, vừa mới phẩu thuật xong, trên đùi còn đắp thạch cao, để cho anh xuống giường? Nói đùa!
"Tiểu Đao, cậu nghiêm túc nhớ lại một chút, những người đó có lưu lại đầu mối gì hay không?" Như cũ Mạc Tiểu Mễ vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi tới cùng.
Cô lo lắng có lần này, còn sẽ có lần sau, cứ phải lo lắng thế này không bằng giải quyết cho xong.
"A. . . . . . Em nghĩ. . . . . . Bọn họ giống như có nói. . . . . . Á cái gì nhân viên tư pháp ?" Diệp Tiểu Đao gãi đầu, nghi hoặc nói.
Sắc mặt Mạc Tiểu Mễ cùng Giản Nhẫn đồng thời biến đổi.
"Mạc Tiểu Mễ, em cư xử cho đàng hoàng đấy, dám đi ra ngoài gây chuyện, anh liền dùng sợi dây trói em cả đời!" Thấy rõ trong mắt Mạc Tiểu Mễ lóe lên tức giận, Giản Nhẫn lập tức lớn tiếng quát.
Mạc Tiểu Mễ từ từ buông lỏng quả đấm đang siết chặt, đi tới trước giường, ngồi xuống, cầm tay của anh, "Được rồi, em sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như hắn đối với anh."
Nhưng đáy lòng cô không nghĩ như vậy, Giản Nhẫn bị thương đều bởi vì cô, cô nhất định phải lấy lại công đạo cho anh!
Đừng tưởng rằng thấy Mạc Tiểu Mễ cô gái hiền lành rồi khi dễ!
Phòng làm việc của Kiểm Soát Viên Trương Anh Kiệt.
"Rầm" một tiếng, cửa