không có gì hứng thú, tốt rồi, tức tối của tôi cũng đã hết, đùa giỡn cũng nhìn đủ rồi, tôi đi à."
Mạc Tiểu Mễ nghênh ngang đi ra ngoài.
Tô Vũ Quân cũng hứ hắn một cái, rời đi theo sau lưng Mạc Tiểu Mễ .
Trương Anh Kiệt ngây ngốc tại chỗ, ngây người như phỗng.
Không ngoài dự đoán , trước cửa lớn sở kiểm soát thấy Tiểu Cầu đang đứng chờ.
Mạc Tiểu Mễ chán chường hạ bả vai, "Anh ta cứ như vậy không tin mình sao?"
"Chị dâu đừng nói vậy, anh hai vẫn còn nằm ngủ trong bệnh viện, là tôi tự mình tới. Bởi vì hôm nay đại tẩu không đi làm, tôi lo lắng. . . . . . A, chị dâu thật đi dạy dỗ tên khốn kia sao?" Cặp mắt Tiểu Cầu lấp lánh sáng lên, giống như chó nhỏ thấy xương trước mặt.
"Cô ấy rất lợi hại." Tô Vũ Quân đi tới "Mặt dù thân thể nhỏ nhắn , sức lực phát ra thì thật kinh người."
"Đúng vậy, đúng vậy, tôi đã nói chị dâu với anh hai rất đẹp đôi mà!" Tiểu Cầu gần như muốn quỳ bái Mạc Tiểu Mễ.
"Đừng có nói bậy, tôi còn chưa có đồng ý quen Giản Nhẫn mà." Mạc Tiểu Mễ đỏ mặt chui vào xe.
Mặc khác Tô Vũ Quân cũng ngồi vào trong xe.
Mạc Tiểu Mễ nhìn cô nghi ngờ "Cô?"
"Tôi vốn biết anh Giản, hôm nay là nể mặt mũi của anh ấy mới tới đây." Tô Vũ Quân hướng cô mỉm cười ngọt ngào.
"Tô. . . . . . Tô tỷ. . . . . ." Tiểu Cầu liều chết nháy mắt với Tô Vũ Quân.
Tô Vũ Quân lại cố ý làm bộ như không thấy, vừa kính nể lại vừa hiếu kỳ nhìn Mạc Tiểu Mễ nói: "Giản Nhẫn nói cô nhất định sẽ không nhịn được, chạy tới dạy dỗ Trương Anh Kiệt một phen, anh ấy sợ cô xảy ra chuyện gì sơ suất, sáng sớm vội vàng gọi điện thoại cho tôi, muốn tôi tới giúp cô. Chỉ là cô cũng thật liều lĩnh, lại trực tiếp đến sở kiểm soát đánh người."
"Càng ở những chổ công khái như thế này, Trương Anh Kiệt càng không dám dùng thủ đoạn âm hiểm." Mặc dù Mạc Tiểu Mễ tính tình nóng nảy, nhưng làm việc cũng không phải không có đầu óc.
Tô Vũ Quân gật đầu một cái, "Đúng, anh ta chính là một tên ngụy quân tử đáng chết, so với tiểu nhân còn không bằng. Cuối cùng thì tôi cũng nhìn rõ bản mặt thật của anh ta, sẽ không bao giờ cùng anh ta có bất kỳ quan hệ nào nữa." Sau đó cô buồn bả rũ mắt xuống, "Không giấu gì cô, thật ra điều tôi muốn nhất là lấy được một người đàn ông như Giản Nhẫn. Anh ấy, mới là đàn ông chân chính!"
Mạc Tiểu Mễ không nhịn được mỉm cười, nghe được người khác ca ngợi Giản Nhẫn, chẳng biết tại sao cô lại cực kỳ vui vẻ.
Tô Vũ Quân vỗ đứa bé không còn khác nửa đang nằm trong lòng, thở dài, "Đáng tiếc anh Giản không để ý đến một phụ nữ phong trần như tôi, có một lần anh ấy say rượu, nói ra tình cảm trong lòng thì ra anh ấy đã yêu một cô gái, ước chừng anh ấy đã tìm kiếm cô hơn mười năm. Tôi nghĩ, cô gái kia chắc là cô rồi."
"Hơn mười năm?" Mạc Tiểu Mễ kinh ngạc, "Cô gái kia nhất định không phải là tôi. Bởi vì tôi mới quen anh ấy không được bao lâu."
Tính ra, từ lần đầu tiên ở trên đường cái thiếu chút nữa giày cao gót nện vào anh ấy đến bây giờ, vẫn chưa được 1 tháng.
"Có thật không?" Tô Vũ Quân cũng kinh ngạc, nhìn Mạc Tiểu Mễ, "Vậy tôi cũng không rõ nữa."
Mạc Tiểu Mễ cúi đầu, như suy nghĩ điều gì.
Thì ra người trong lòng Giản Nhẫn là người khác? Hơn nữa còn thương nhớ “Cô" , tìm kiếm "cô" nhiều năm qua. . . . . . Thì ra là duyên phận trời định của anh không phải là mình. . . . . .
Tim Mạc Tiểu Mễ đau đớn một hồi.
Không ăn sáng dạ dày cũng đau nhức co quắp theo, cô không nhịn được ấn tay lên bụng, chống đầu vào ghế xe phía trước, cười khổ một tiếng.
Khốn kiếp! Đã như vậy, còn làm ra nhiều hành động ngu ngốc như vậy làm gì, để cho cô nghĩ anh thật yêu mình?
Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp!
Giản Nhẫn, anh là đồ khốn kiếp!
"Trời ạ! Đồ đạc của tôi đâu? !"
Vì thay Giản Nhẫn báo thù, Mạc Tiểu Mễ cố ý xin nghỉ một ngày, hiện tại cô chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi một chút, buổi chiều tới bệnh viện thăm Giản Nhẫn, kết quả mới mở cửa, liền bị sự trống rỗng trong phòng hù dọa.
Đột nhiên cô lui về phía sau một bước, xem lại địa chỉ, là nhà của cô a!
Vọt vào phòng ngủ, mở tủ treo quần áo ra, bên trong cũng là trống rỗng, quần áo của cô toàn bộ đâu mất, vọt vào phòng nhỏ khác, chiếc máy tính yêu thích của cô cũng không thấy đâu.
Mạc Tiểu Mễ vừa vội vã chạy xuống lầu , Tiểu Cầu vẫn chưa đi thấy cô xuống mở cửa chiếc BMW, anh nở một nụ cười thật lớn.
"Chị dâu, hành lý của chị đã được đưa đến nhà đại ca, tôi cũng vừa mới biết, thật xin lỗi."
Mới vừa rồi Giản Nhẫn gọi điện thoại cho anh, muốn anh mang Mạc Tiểu Mễ về nhà mình, anh mới biết anh hai làm chuyện tiền trảm hậu tấu.
"Khốn kiếp! Anh ta cho mình là ai, tại sao tự mình dọn đồ của tôi, tôi đồng ý anh ta làm như vậy sao?" Mạc Tiểu Mễ giận dữ kêu to, nhấc chân đạp chiếc BMW một cái.
"À à. . . . . . Cái đó. . . . . . Chị dâu, anh hai cũng là lo lắng một mình chị ở bên ngoài gặp nguy hiểm, ở cùng một chổ với anh hai, cũng không cần nữa lo lắng, thủ hạ anh hai là những người giỏi nhất Đài Bắc đó." Tiểu Cầu gải cái đầu vốn đã rối xù của mình cười lấy lòng.
Chị dâu nổi giận lên cũng thật đáng sợ, khó trách có thể hàng phục được anh hai.
"Có thể vào ở trong nhà Giản Nhẫn? Đây chính là ước nguyện của tất cả phụ nữ!" Tô Vũ Quân vừa hâm mộ vừa ghen tỵ nhăn mũi một cái, " Trước kia anh Giản từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng đều là ở bên ngoài qua loa làm việc, chưa bao giờ cho các cô bước vào nhà anh nửa bước, ngay cả tôi cũng không biết nhà của anh ấy hình dáng như thế nào."
Mạc Tiểu Mễ nắm tay siết chặc, rốt cuộc không cam lòng ngồi vào trong xe, "Đến bệnh viện."
Từng có rất nhiều phụ nữ? Qua loa làm việc?
Huh! Cũng biết anh ta không phải là tốt đẹp gì! Bây giờ lại tự tiện động vào nhà của cô, xem cô làm thịt anh thế nào!
"Cái đó. . . . . . Chị dâu, anh hai đã về nhà, anh ấy ghét ở bệnh viện."
"Anh ta sao lại có nhiều tật xấu như vậy?" Mạc Tiểu Mễ tức giận càng lúc càng nhiều.
"Hà hà hà. . . . . . Chị biết không..., người như chúng tôi ghét nhất chính là bệnh viện, cả đời không vào bệnh viện mới là tốt nhất." Tiểu Cầu tiếp tục vò tóc đã không còn hình dáng của mình.
Mạc Tiểu Mễ hừ một tiếng, "Đến nhà anh ta."
"Vâng!"
"Tôi cũng muốn đi!" Tô Vũ Quân giơ tay lên, "Dầu gì tôi cũng vừa giúp người phụ nữ của anh ấy một chuyện, như thế nào cũng có tư cách xem nhà anh ấy chứ?"
Mặt Tiểu Cầu lộ vẻ khó khăn.
Mạc Tiểu Mễ nói: "Mang cô ấy cùng đi."
Hiện tại cô vô cùng không muốn ở chung một mình cùng Giản Nhẫn, có người khác ở cùng vẫn tốt hơn.
Chương 7
Nhà Giản Nhẫn rất lớn, giống như chiếc nhẫn kim cương anh đưa cho Mạc Tiểu Mễ vậy lớn đến kinh ngạc.
Ở nơi khu đất thiên nhiên hữu tình bên chân núi tấc đất như tấc vàng này, xe không những có thể lái vào trong sân nhà, còn có thể lượn quanh ao nước một vòng, theo Tiểu Cầu nói, phía sau tòa nhà 2 tầng còn có một hồ bơi phía sau hoa viên nửa.
Cửa ngôi nhà có cảnh vệ đứng nghiêm ngặc, hơn nữa tường rào đặc biệt cao, nếu là độ cao của cái thang bình thường, không thể nào qua được bên này tường rào.
Một căn nhà như vậy, phải cả tỷ tiền Đài Loan phải không?
Không nghĩ tới Giản Nhẫn là loại người giàu có đến vậy.
"Oa! Anh Giản thật nhiều tiền! Phòng ốc như vậy. Làm cho tôi thật muốn làm nữ chủ nhân của nơi này đó! Mạc tiểu thư, cô kiếp trước thật đã tu luyện phúc phận!" Tô Vũ Quân giật mình kêu to.
Nhưng Mạc Tiểu Mễ liền lắc đầu. Nếu như có thể, ngược lại cô hi vọng Giản Nhẫn không nên nhiều tiền như vậy, đối với một người xuất thân giai cấp trung lưu như