a……Bla……Bla………
“Ash!!! Tôi mà tháo hết mấy cái thứ này ra có mà mấy người phải quỳ lạy trước sắc đẹp của tôi đấy. (tự tjn gớm) Nhưng tôi ko ngu đâu, tháo ra bị bắt thì còn gì là đời chứ….thôi ráng nhịn chút vậy!”
Cô gái lạ thì ngồi im lặng nãy giờ. Cảm giác không biết chính mình là ai, quả thật khó chịu vô cùng.
-Số 13!
-Ồ, đến mình rồi kìa! Zô zô zô zô!!!!!
Nguyên đứng bật dậy khỏi ghế như cái lò xo rồi đẩy cô gái nhảy chân sáo đi vào phòng khám. Đằng sau vang lên tiếng reo hò: “Thấy chưa, tui nói nó “mát” mà!!! Vô nhầm bệnh viện rồi mà cũng không biết nữa!” (=.=”)
Cánh cửa phòng khám số 7 mở ra.
-Hellu thằng bác sĩ lựu đạn!!!!!!! – Nguyên reo lên, giơ tay vẫy vẫy như con nít.
Vị bác sĩ kia giật mình quay lại. Anh nhăn mặt gắt nhẹ:
-Im đi thằng khốn, đây là bệnh viện đấy! Mà sao…..nhìn mày ghê thế? Sợ bị phát hiện àk? – anh cười nửa miệng chế giễu.
*Tiểu sử Trịnh Văn Dương: 20 tuổi, 1 bác sĩ tài năng với chỉ số IQ 170/200, lấy bằng đại học dễ dàng vào năm 18t. Là bạn thân từ nhỏ của Thanh Nguyên, người duy nhất biết thân phận của Nguyên.
-Mày biết rõ mà còn hỏi cái quái gì nữa! Tao có chuyện muốn nhờ mày đây, kiểm tra não con nhỏ này giùm tao, hình như nó bị mất trí nhớ rồi hay sao ấy! – Nguyên vừa nói vừa đẩy nhỏ lên trên.
Văn Dương đứng dậy, đi 1 vòng quanh cô gái, tay xoa xoa cằm rồi lên giọng nhận xét:
-3 vòng chuẩn, mặt baby, mắt to, mi dài, mũi cao, môi đỏ, da trắng. Perfect! Mày kiếm em này ở đâu ra vậy Nguyên?
-Kiếm gì? Tao mà thèm đi kiếm gái ák? Tao đâu có như mày đâu Dương! Nhặt được ở ngoài biển đấy. – Nguyên gắt.
-Được rồi, được rồi, hạ hỏa đi! Xem nào: Cô tên gì? Từ đâu đến?
-Tôi….tôi ko biết….tôi chẳng nhớ gì cả……. – Nhỏ ngập ngừng trả lời.
-6 x 5 = mấy?
-…30!
-Hàn Quốc còn có những tên gọi nào?
-Đại Hàn Dân Quốc….Korea…….
-Tôi làm nghề gì?
-Bác sĩ!
-Tốt! – Dương vỗ tay 1 cái rồi nói tiếp – mời cô đi theo tôi, tôi sẽ kiểm tra não bộ của cô.
Cả 3 người đi đến 1 căn phòng lớn, có đầy đủ thiết bị vô cùng hiện đại. Lại gần 1 cái máy lớn, gần = 1 cái giường cho 1 người nằm, Dương bảo các y tá chuẩn bị khởi động máy.
-Cô nằm lên đây đi!
Dương quay lại phía cô gái, tay vô vỗ trên cái nệm, nhẹ nhàng bảo. Nhỏ tỏ vẻ hơi sợ, đưa tay nắm lấy vạt áo của Thanh Nguyên. Nguyên cúi xuống nhìn cô gái, nhẹ mỉm cười rồi nói:
-Sẽ ko sao đâu! Ko đau đớn gì cả. Có tôi ở đây mà!
Một cảm giác kì lạ xuyên qua người cô gái, cô ko cảm thấy sợ nữa. Bước đến gần cái máy, cô e dè nằm xuống. Bắt đầu tiến hành kiểm tra.
Dương kéo Nguyên vào phòng khám để nói chuyện. Cô gái kia thì ngồi bên ngoài nghỉ ngơi, nói chuyện với cô y tá.
-Kết quả cho thấy: vừa tốt vừa xấu.
-Nó như thế nào?
Dương hắng giọng 1 cái rồi nói tiếp:
-Những kiến thức cần thiết có thể xem là bình thường. Còn về sinh hoạt thì vẫn còn lơ mơ, cái mất cái còn. Về tên tuổi, ở đâu, người thân họ hàng…..đều mất hết hoàn toàn. Có vẻ hơi khó để hồi phục trí nhớ, vì hầu như chẳng có gì ấn tượng lưu lại.
-Thế giờ phải làm thế nào?
-Chắc phải nhờ mày đấy Nguyên à!
-Sao tự nhiên lại nhờ tao?
-Thì mày phải chịu trách nhiệm với cô ấy chứ sao. Mày cứu cô ấy rồi thì giúp cho trót luôn đi.
-Mày điên hả thằng kia? – Nguyên chỉ ngón trỏ ấn mạnh vào trán Dương.
-Đau thằng quỷ! Ôi trán tôi…. – Dương xoa xoa trán - Tao chưa thấy đứa nào ngu như mày đấy, cô ta đẹp thế cơ mà!
-Mặc kệ!!!!!
-Haiz~. Giờ sao? Mày ko chịu thì tao chịu cho đấy, sau này đừng có hối hận rồi đến nhà tao khóc lóc van xin đón “ẻm” về àk nghen! – Dương cười gian manh.
-ASH!!!! Mày mơ àk? Thế rốt cuộc phải làm sao? – Nguyên cáu.
-Bình tĩnh đừng cay cú! Kàkà. Đơn giản là giúp tìm lại trí nhớ thôi chứ có gì khó khăn đâu. Nhưng mày đừng có mà lấy búa đập đầu, quăng người ta xuống biển hay đẩy ra xe tải nha ba! Ai chứ mày thì tao nghi ngờ lắm!
-Thằng khốn này, muốn chết hả? – Nguyên giơ nắm đấm lên dọa – Còn gì thì dặn đại luôn đi, lằng nhằng mãi, ko thì tao về đấy.
-Ừ, mày phắng đi cho đẹp trời! – Dương vẫy tay theo.
-Mày nhớ cái bản mặt mày đấy! – Nguyên quay phắt lại gằn giọng.
-Ô, tất nhiên phải tao phải nhớ mặt tao rồi, chẳng lẽ lại nhớ mặt mày àk? Mặt tao đẹp hơn mặt mày đấy.
Nguyên cầm 1 tập hồ sơ lên ném thẳng vào mặt Dương, nhưng anh né được, miệng cười khanh khách chọc tức Nguyên. Nguyên hậm hực đi ra, đóng sầm cửa phòng lại.
-Này, về thôi!
Nguyên đưa tay lay vai cô gái. Chợt cậu nhìn sang cô y tá, đưa mắt nhìn vào cái bảng tên trước ngực: “Phòng số 7: Bảo Trân”
-Anh ra rồi hả? Sao? Kết quả của tôi như thế nào? – Cô gái đứng dậy tíu tít hỏi.
Nguyên phì cười trước vẻ mặt trẻ con của cô, cậu cốc nhẹ đầu cô gái rồi dịu dàng nói:
-Ko sao! Ko có gì quan trọng cả. Rồi cô cũng sẽ nhớ lại tất cả thôi!
-Thật à? Vậy thì hay quá! – Cô gái vỗ tay vẻ vui sướng.
Nguyên dắt tay cô ra về. Cậu sực nhớ ra, việc đầu tiên cần làm phải tìm cho cô gái 1 cái tên, chứ lúc nào cũng gọi “cô” thì kì lắm. Nghĩ lại cái bảng tên lúc nãy của cô y tá, Nguyên xoay người lại:
-Này cô gái, từ nay…..cô có tên là Bảo Trân đấy!
-Anh biết tên của tôi àk? – Mắt cô gái sáng lên.
-Ko….tôi nghĩ cô cần 1 cái tên để gọi cho tiện thôi. Hì, thích ko? Tên vậy là đẹp rồi đó!
-Hihi, cám ơn anh – Cô nở nụ cười thật tươi nhìn Nguyên.
-Còn về chỗ ở, cô muốn thế nào? Tôi thuê 1 cái khách sạn cho cô ở nhé! - Nguyên cười nhưng rồi im lặng suy nghĩ: “Mà thôi ko được, cô ta bị mất trí nhớ, sống 1 mình thì nguy hiểm vô cùng, lỡ bị lừa đảo hay bắt cóc đem bán thì coi như xong đời, thôi thì mình đành chịu cho thêm 1 người vào nhà ở vậy.”
-Cô về nhà tôi ở ko?
-Hả?
Cô gái mở to đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên nhìn Nguyên. Như đọc được ý nghĩ của cô, Nguyên chậm rãi nói:
-Tôi ko có làm gì cô đâu mà lo. Lúc ngủ thì cô vào giường tôi mà ngủ, tôi ra sofa, được chứ?
Mắt cô gái vẫn còn ẩn chứa sự nghi ngờ và lo lắng, Nguyên đưa tay lên trời:
-TÔI THỀ SẼ KO LÀM GÌ CÔ CẢ! VỪA LÒNG CHƯA?
Cô gái mỉm cười dịu dàng nhìn Nguyên. Trong lòng cô, Nguyên đã tạo được lòng tin từ lúc cậu cứu cô rồi. Thanh Nguyên mỉm cười theo. Từ nay căn nhà cậu sẽ ko còn được yên tĩnh nữa, mà sẽ rộn ràng lắm đây!
End Chap 1.
Chap 2:
*Dinh thự nhà họ Hoàng:
Chiếc Rolls Royce đen tuyền dừng lại 1 cách thật cẩn thận trước cổng khu biệt thự to lớn. Đây là dinh thự chính của tập đoàn kinh tế Hoàng Quân. Hoàng Nhật Anh từ tốn bước xuống rồi quay lại nói với người tài xế bằng chất giọng lạnh giá:
-Lát phiền anh đem hành lí vào giùm tôi!
-Vâng thưa cậu chủ!
Người thanh niên ấy cúi đầu trả lời. Nhật Anh nhoẻn miệng cười phớt cảm ơn rồi bước vào nhà.
Trong cái dinh thự to lớn ấy, mọi thứ đều bị bao trùm bởi bầu không khí ảm đạm. Ông Hoàng và vợ đang ngồi thấp thỏm lo âu trông ngóng tin tức của đứa con gái yêu dấu. Gần 1 tuần qua, chẳng có được tin tức gì để gọi là tốt. Nhật Anh bước nhẹ nhàng vào trong, cúi đầu chào đấng sinh thành của mình:
-Thưa ba mẹ, con mới về!
Đôi mắt của người mẹ long lanh nước. Bà nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói, 1 tia sáng vui mừng hiện lên trong mắt bà. Bà Lam chạy lại ôm chầm lấy đứa con trai. Nhật Anh ôm lấy mẹ, lâu lắm rồi cậu mới được cảm nhận hơi ấm của mẹ mình. Bà Lam vừa vui mừng, vừa lo lắng cho đứa con gái bị mất tích. Mặt bà nhạt nhòa nước mắt. Nhật Anh có thể cảm nhận được, mẹ mình đã gầy đi rất nhiều