. Cậu nhìn sang người cha dấu yêu. Ngài Chủ tịch lúc nào cũng phong độ, lịch lãm, uy quyền nay cũng đã bị hao mòn ko ít. Cậu buông mẹ mình ra, dìu bà ngồi xuống ghế, phẩy tay bảo người hầu mang 1 cốc nước ra cho bà.
-Ba mẹ có khỏe không? – Nhật Anh mỉm cười nhìn ba mẹ.
-Khỏe con à! Còn con, việc học bên ấy như thế nào? – Ông Hoàng dịu dàng hỏi thăm con.
-Thưa ba, tất cả vẫn ổn, giờ cũng đang là thời gian nghỉ hè.
-Ừ, vậy cũng tốt.
Rồi tất cả chìm trong im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng khóc nấc của bà Lam.
-Ba à…..chị con…..chuyện là như thế nào? – Nhật Anh lên tiếng phá vỡ khoảng ko gian lặng im ấy.
Ông Hoàng nheo mắt lại, 1 giọt nước lăn xuống, ông hắng giọng rồi bắt đầu kể lại tất cả mọi chuyện cho con trai biết. Nhật Anh chăm chú nghe rồi nói giọng chắc nịch:
-Sẽ tìm ra chị thôi ba à! Con sẽ tham gia cuộc tìm kiếm!
-Tùy con Nhật Anh à. Thằng Hải Thanh nó cũng đang rất đau khổ, nó ngày đêm lao đi tìm kiếm Hạ Quyên. Tội nghiệp, nó yêu con bé quá! – Bà Lam lấy khăn lau nước mắt.
-Kìa mình…..nín đi! Con trai nó vừa mới về mà. Nhật Anh, con lên phòng nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng gì quá! – Ông Hoàng vỗ vai vợ an ủi rồi dặn Nhật Anh.
-Vậy con xin phép!
Nhật Anh đứng dậy cúi chào ba mẹ lần nữa rồi xách hành lí đi lên lầu. Căn phòng màu xám tro của 2 chị em, lâu lắm rồi cậu mới bước vào. Hai chiếc giường trắng tinh vẫn sạch sẽ, gối chăn được xếp rất ngay ngắn. Nhật Anh mở cửa sổ ra. Làn gió quê hương khẽ bay vào, kéo theo những tia nắng nhạt vàng. Cậu quay lưng vào trong ngắm nhìn bức hình to lớn của 2 cậu và Hạ Quyên chụp chung. Mặt Nhật Anh vẫn lạnh như thế, nhưng trong mắt phảng phất 1 nỗi buồn vô hạn. Với cậu, Hạ Quyên vừa là 1 người chị, vừa là 1 người bạn thân thiết. Ai lại ko đau buồn khi 1 người quan trọng của mình bị mất tích chứ.
Để hành lí cạnh cái tủ sách, cậu nằm phịch xuống giường của mình. Đặt tay lên trán, Nhật Anh suy nghĩ về việc Hạ Quyên bị mất tích trong ngày cưới. Thường chị ấy đâu có gây thù oán gì với ai, còn Hải Thanh thì…….. Đúng rồi, có thể có liên quan đến Hải Thanh. 1 con người toàn diện như thế, chắc chắn phải có kẻ thù, nhưng kẻ đó là ai mới được? Suy nghĩ một hồi lâu cộng với việc đi máy bay đường dài làm Nhật Anh cũng bắt đầu thấm mệt, cậu vòng tay ôm lấy cái gối ôm rồi thiếp đi…………..
~oOo~
1 tuần sau……
*11:15 p.m:
-Này Thanh Nguyên, khuya rồi anh còn đi đâu thế?
Bảo Trân ngồi bó gối xem phim trên chiếc ghế sofa màu đỏ tía mềm mại. Nguyên đi ra khỏi phòng tắm, từ trên xuống độc nhất toàn màu đen, tay cầm thêm 1 cái túi to nữa.
-Đi đâu kệ tôi, nhiều chuyện quá! – Nguyên nói.
-Hứ! Đi với gái chứ gì!? Ngó cái mặt hiện lên 2 chữ HÁO SẮC là biết liền! – Trân bĩu môi.
-Ai bảo? – Nguyên lườm Trân.
-Thế cho tôi đi theo với, ở nhà 1 mình sợ lắm, mấy hôm trước anh cũng đi đâu đó trong bộ dạng này, bỏ tôi ở nhà 1 mình sợ muốn chết! – Bảo Trân ngồi thẳng dậy, tỏ vẻ háo hức.
-Có cô đi theo rắc rối lắm, ở nhà mở đĩa Tom & Jerry coi đi. – Nguyên phẩy tay.
-Coi chán rồi, đi, cho tôi đi đi! Anh hay ra ngoài ban đêm lắm, tôi muốn biết anh đi đâu. Với lại lỡ lúc anh đi, có ai đó nhảy vô đây giết tôi rồi cướp hết tiền của trong nhà thì sao? Anh đọc báo nhiều thì cũng phải biết chứ!
“Có tên trộm nào dám vô nhà của trùm trộm mà trộm ko chứ!?”
Nguyên thầm nghĩ. Cậu vẫn giữ nguyên quyết định của mình.
-Thôi ở nhà đi! Đóng hết tất cả các cửa lại thật cẩn thận rồi đi ngủ, đảm bảo chẳng ai vào được đâu.
-Giờ anh nhất quyết ko cho tôi đi theo đúng ko?
-Ừ, ở nhà đi!
-Chắc ko?
-Chắc 200%!
Mắt của Bảo Trân bỗng rưng rưng nước, rồi cô khóc òa lên, tiếng khóc có công suất vô cùng lớn làm Nguyên đứng ngay chỗ nhà tắm cũng phải bịt chặt tai lại (nhà tắm cách phòng khách 4m).
-Nè….mắc mớ gì lại khóc….nín đi! – Nguyên bối rối chạy lại dỗ Trân.
-Oaoa……tôi muốn đi theo cơ!.....Oaoa…..
-Trời ơi, đi theo làm gì? Rắc rối lắm!!!!
-OAOAOAOAOA!!!!!!!!!!!!! – Trân khóc to hơn khi Nguyên vừa dứt lời.
Đã 10 phút mà Trân vẫn ko nín, dỗ thế nào cũng không được, Nguyên bất lực. Cậu chép miệng, miễn cưỡng nói:
-Thôi được rồi nín đi, tôi cho cô đi theo!
Tiếng khóc im bặt ngay. Trân hướng đôi mắt còn long lanh ngấn nước của mình lên nhìn Nguyên:
-Thật hả?
-Ừ!
Nguyên đáp lại chắc nịch. Cậu nhìn Trân từ trên xuống dưới rồi nói:
-Muốn đi theo thì vào phòng thay đồ đi, bộ nào mà dễ hoạt động đấy!
-Hở? Thay đồ chi? Mặc như thế này được rồi mà.
-Tôi kêu cô thay thì thay đi, lằng nhằng mãi nhức cả đầu. – Nguyên chuẩn bị cáu.
-Phải cho tôi biết lý do chứ? Tự nhiên mặc như vầy được rồi còn bắt đi thay đồ!
-CHỨ CÔ NGHĨ COI CÓ ĐỨA NÀO MẶC VÁY MÀ LEO RÀO ĐƯỢC KO HẢ? LỘ CHÍP RA THÌ AI MÀ CHỊU TRÁCH NHIỆM ĐÂY!???????.....A…..ơ……..
Nguyên hét lên rồi ú ớ, tự lấy tay bịt miệng mình lại. Còn Trân đứng nhìn Nguyên chằm chằm, mặt từ trắng sang đỏ, từ đỏ sang tím, từ tím sang xám. Cậu ấy vừa nói ra cái từ gì ấy nhỉ?
“RẦM! RẦM! RẦM!”
-ĂN NÓI NHƯ THẾ ĐẤY HẢ CÁI ĐỒ ZÔ ZIÊN, ĐỒ ĐÊ TIỆN, ĐỒ BIẾN THÁI, ĐỒ XẤU XA, ĐỒ BỈ ỔI, ĐỒ MẤT NẾT…V..V…..!!!!!!!!!!!!!
Trân hét lên rồi bỏ đi vào phòng sau khi cho anh Nguyên nhà ta “hun” đủ thứ (sàn nhà, vách tường, remote, bình hoa, gối đệm…..) 1 cách vô cùng đẹp.
Đúng là cái miệng hại cái thân…………Tội nghiệp!
-Woa! Căn nhà này lớn hơn cả nhà mình luôn đó Nguyên àk!
Trân reo lên như 1 đứa con nít khi đứng trước cổng 1 căn nhà 4 tầng đồ sộ. Nguyên quay qua bịt miệng Trân lại. Bây giờ là 0g10. Đèn điện trong nhà đã tắt hết, 1 khoảng ko gian màu đen của bóng đêm bao trùm cả căn nhà lẫn xung quanh. Lâu lâu gió rít lên từng cơn lạnh lẽo. Nguyên quăng chiếc túi đen vào trong sân nhà trước, rồi lùi lại chạy lấy đà leo lên hàng rào cao chót vót. Trông cậu leo vô cùng điêu luyện và đẹp mắt, chưa đầy 10 giây đã ở đứng trên thảm cỏ trước sân của ngôi nhà.
-Nè, tôi leo nữa, giúp tôi coi! – Bảo Trân hét lên.
-Trời ơi, nói be bé thôi, cô muốn đánh thức nguyên cái nhà này dậy hả? Muốn vào thì tự leo đi! – Nguyên quay phắt lại, đặt ngón trỏ lên miệng ra dấu im lặng với Trân gắt nhỏ.
-Hứ!
Trân hứ lên 1 tiếng rồi bắt đầu leo, trông sao mà khó khăn! Mãi 15 phút sau cô mới leo đến được cái đỉnh rào. Nguyên thì ngồi tỉnh bơ nghịch cỏ, ko thèm đoái hoài gì đến Trân.
-Nè Nguyên, giúp tôi vô đi, sợ quá!
-Tôi ko rảnh! Cô tự vào đi, tôi đang bận!
-Hừ! Tôi mà leo xuống dưới được là anh coi chừng tôi đó!
Trân lẩm bẩm rồi từ từ nhích xuống 1 cách vụng về. Nguyên ngưng nghịch cỏ, đứng dậy khoanh tay trước ngực ngó Trân đang leo xuống khỏi hàng rào 1 cách vô cùng khổ sở. Chỉ còn cách mặt đất gần 2m, Trân bỗng trượt tay rơi khỏi hàng rào. Cô nghĩ thế nào cũng tan xác mà chết mất nên nhắm mắt thật chặt chờ “lãnh” hậu quả. Nhưng ko, 1 cảm giác mềm mại xuất hiện. Trân mở mắt ra từ từ, tự hỏi sao ko thấy đau gì cả. Cô mở to mắt ngạc nhiên. Nguyên đỡ lấy Trân 1 cách nhanh gọn, nhưng đỡ mà đứng ko đúng tư thế thì cũng như ko => cả 2 ngã phịch xuống đất.
-Ui da….cái lưng tôi…..Cô ăn cái gì mà nặng thế hả? – Nguyên lăn qua 1 bên, tay xoa xoa cái lưng.
-Tôi ăn cơm anh nấu đấy. Thế cũng hỏi cho được! Hừ! Nè, có sao ko vậy?
Bảo Trân đi vòng ra sau lưng Thanh Nguyên, ngồi xuống xem xét lưng cậu. Cô vừa chạm tay vào, Nguyên giật mình đứng dậy ngay làm Trân ngã nhào ra phía sau.
“Sao lạ vậy nhỉ? Có cảm giác như bị điện giật ấy!”
-Anh sao thế? Tự nhiên đứng dậy bất ngờ làm tôi ngã ra đằng sau, rốt cuộc anh có…..nói sao nhỉ? À, r