n. Những cô gái vũ công nhảy múa, uốn ** trên sàn mãi như ko biết mệt. Trong 1 góc tối của quán, có 2 người con trai đang ngồi nhâm nhi 2 ly rượu Sherry và rum vang. 1 người lịch lãm điển trai, đầy sức sống của tuổi đôi mươi, người còn lại cũng đẹp ko kém với 1 vẻ đẹp lạnh lùng băng giá.
-Em về từ khi nào vậy Nhật Anh? – Hải Thanh lên tiếng.
-Tuần trước!
Nhật Anh ngả lưng vào ghế trả lời gọn lỏn. Cậu vốn là người ít nói, nên cũng đừng thắc mắc nhiều.
-Hì, 3 năm ko gặp, em đã lớn hơn nhiều rồi, cũng đẹp trai hơn. Ở bên đó thế nào? Có làm thêm gì ko?
-Đi học, làm người mẫu. Em sống cũng ổn!
-Thế àk? Vậy tốt rồi.
Hải Thanh cười nhẹ, lảng tránh đi đôi mắt của Nhật Anh. Vì khi nhìn vào đó, anh sẽ lại nhớ đến Hạ Quyên mất.
Như đọc được suy nghĩ của Hải Thanh, Nhật Anh nhắm mắt lại thả lỏng người. Cậu hiểu cảm giác bây giờ mà người con trai ngồi đối diện cậu đây đang gánh chịu. Mãi 1 lúc sau bầu ko khí ngột ngạt đó mới bị phá vỡ.
-Hải Thanh này….việc chị Quyên….
Nhật Anh lên tiếng định nói gì đó thì bị 1 giọng nói cắt ngang.
-A, anh Hải Thanh, tình cờ nhỉ?
*Tiểu sử Bảo Kim Thư: 1 tiểu thư kênh kiệu, ngạo mạn, đầy nham hiểm, 18 tuổi. Con gái của Chủ tịch tập đoàn Thời Trang Bảo Minh. Yêu Hải Thanh và luôn tìm cách chia rẽ anh và Hạ Quyên.
-Ờ, chào Bảo tiểu thư! – Hải Thanh đáp lại cho có lệ, thật sự anh chẳng ưa Kim Thư 1 chút nào. Quen biết cô ta cũng do xã giao mà thôi, với lại mẹ anh hay mua đồ của tập đoàn Bảo Minh.
-Hi…. sao anh nói chuyện khách sáo thế? Mình quen biết nhau đã lâu rồi mà, anh cứ gọi em là Kim Thư cho tiện! – Kim Thư đưa tay che miệng cười khúc khích.
-Tôi sẽ chú ý đến lời của cô!
Hải Thanh chẳng buồn quay lại nhìn Kim Thư, điều này làm cô ả có phần hơi….ức. Cô khinh khỉnh nhếch mép cười nhẹ:
-À mà…..em xin chia buồn với anh nhé, ai ngờ cô dâu lại mất tích ngay trong ngày cưới!
Hải Thanh thấy hơi nhói trong lòng khi Thư vừa dứt câu, nhưng anh cũng quay qua cười nửa miệng đáp lại:
-Cảm ơn cô. Mà thật tình tôi cũng thấy rất ngại khi phải để cô đứng đây huyên thuyên đủ điều ko liên quan đến mình đấy. Rất tiếc là đã hết chỗ ngồi! Phiền cô về bàn của mình nhé!
-Anh…… - Kim Thư định phản bác lại, nhưng rồi cô im lặng. Một ý nghĩ xẹt qua cái đầu đầy mưu mô của cô. Thư khẽ nhích lại gần Hải Thanh rồi ngồi xuống 1 cách vô cùng tự nhiên. Hải Thanh khó chịu ngồi nép vào trong góc. Thư vẫn lì lợm ngồi vào gần Hải Thanh. Nhật Anh nhíu mày, đưa ly Sherry lên môi, khẽ nhấp 1 ít rồi lạnh lùng hướng đôi mắt lạnh giá nhìn thẳng vào mặt Kim Thư:
-Thật phiền phức! Biến!
Giọng Nhật Anh nhẹ như ko khí nhưng lại cũng đủ để làm cho Kim Thư rùng mình. Cô bặm môi, nhìn Nhật Anh bằng ánh mắt dè chừng:
“Đúng là ko nên dính vào Hoàng Nhật Anh! Hắn là 1 kẻ có bộ não nhạy bén và sắc sảo hơn người, mình nên rút cho an toàn.”
Kết thúc dòng suy nghĩ của mình, Kim Thư đứng phắt dậy, ngúng nguẩy bỏ đi. Nhật Anh nhìn theo bóng Kim Thư khuất vào dòng người trên sàn, cậu nói khẽ:
-Có lẽ….nên để ý đến cô ta!
-Hở?
Tiếng nhạc làm áp đảo đi câu nói ấy, Hải Thanh khó hiểu nhìn Nhật Anh. Nhật Anh cười nhẹ, lắc đầu ý nói ko có gì. Đôi mắt đen huyền của cậu thỉnh thoảng liếc sang bàn của Kim Thư ở bên kia sàn nhảy.
*3:27 a.m:
Một người con gái hối hả chạy trong màn đêm u tối. Khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ sợ hãi lâu lâu lại ngoái ra đằng sau. Cô dừng lại, ngó nghiêng như đang tìm cái gì đó. Bỗng 1 giọng nói chứa đầy sự uất ức vang lên trên không trung:
-Tại sao?......cô lại làm thế với tôi…? Ở dưới đáy biển lạnh lắm…. – Giọng nói im bặt đi rồi bỗng gầm lên - SAO CÔ LẠI LÀM THẾ HẢ??????
Cô gái kia hoảng sợ quay đầu chạy, vừa chạy vừa hét lớn dù rằng…ko có ai:
-KO! TÔI KO BIẾT GÌ CẢ! ĐỪNG LẠI GẦN TÔI!!!!!!!!
-KO!!!!!!!!!!!!!!!!!!
-Tiểu thư? Cô làm sao vậy? Sao tự nhiên lại la toáng lên thế?
Một chàng trai từ dưới lầu hớt hải chạy lên phòng cô gái đó sốt sắng hỏi – Tiểu thư! Mở cửa cho tôi đi!
-Hộc….hộc…..Ai đó!? – Người con gái bật dậy thở gấp, mồ hôi lấm tấm trên mặt.
-Là tôi, Minh Duy đây thưa tiểu thư! – Chàng trai nói vọng vào.
Kim Thư hít sâu 1 hơi dài để lấy lại bình tĩnh. Xong cô bước xuống giường, đi ra mở cửa phòng cho Minh Duy.
- Tiểu thư! Cô ko sao chứ? – Minh Duy lo lắng.
-Chẳng sao cả. Là ác mộng thôi!
*Tiểu sử Minh Duy: năm nay 23 tuổi. Từ nhỏ là 1 đứa trẻ mồ côi, năm 9 tuổi được Bảo Minh - ba của Kim Thư mang về nuôi. Lên 18t được giao trọng trách chăm sóc và bảo vệ cho Kim Thư. 1 kẻ đầy tớ vô cùng trung thành của Thư, luôn âm thầm giúp đỡ cô vì 1 chữ duy nhất: “yêu”.
-Tôi pha cho cô ly sữa mật ong nhé!
-Ừ, 5 phút nữa đem lên phòng cho tôi!
Dứt câu Kim Thư đóng sầm cửa lại. Minh Duy đứng lặng im trước cửa. Thư vẫn thế, luôn lạnh lùng với anh dù anh cố gắng làm tất cả mọi thứ để cô được vui. Yêu một người quả thật rất đau, nhưng sao có thể đau bằng nỗi đau của người mình yêu chứ. Thà rằng 1 mình mình đau chứ Duy ko muốn để Thư phải đau. Duy khẽ thở dài, anh bước xuống từng bậc thang mà sao lòng lại nặng trĩu như bị đá đè……….
Thấm thoát 1 tháng đã trôi qua. Tung tích về việc Hoàng Hạ Quyên mất tích vẫn còn là 1 ẩn số. Hải Thanh và Nhật Anh ngày đêm đi tìm kiếm cô. Có người nói có thể cô đã chết, nhưng Hải Thanh nhất quyết ko tin, dù chỉ có 1% thì anh cũng tin Hạ Quyên vẫn còn sống. Những vụ án của tên trộm Anvil cũng là 1 vấn đề gây nóng cho dư luận. Theo hồ sơ, những ngón đòn chống trả của Anvil ko còn là những đòn nguy hiểm nữa, mà chống trả theo kiểu…..trẻ con. Hắn chống lại đúng cách 1 đứa con nít bị ức hiếp vùng lên phản kháng lại. Có lúc bị cảnh sát phát hiện, hắn nhảy loi nhoi lên và le lưỡi trêu chọc họ, nhảy chân sáo bỏ chạy. 1 nỗi nghi vấn mà cảnh sát đang nghĩ đến là…ko biết hắn có bị điên ko? Mà điên thì sao mà đi ăn trộm được, đã thế lại còn thoắt ẩn thoắt hiện nữa. Họ dẹp ngay ý nghĩ đó đi. 2 vấn đề đó đang gây sức ép cho cảnh sát toàn quốc.
Bảo Trân ngồi bó gối trước hiên nhà. Ngồi mãi cũng cảm thấy chán, cô bước vào phòng khách ngồi, miệng **** thầm kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó:
-Quỷ Nguyên lại đi ra ngoài nữa rồi. Dám lợi dụng lúc mình tìm hộp kem dâu thì bỏ chạy, ghét thật. Lát về xử tội hắn vậy! (Nguyên: Hắt..xì…ai rủa mình thế nhở?)
Trân cúi xuống gầm TV lấy đại 1 tờ báo ra, lật từng trang tìm mục truyện cười. Nhưng khi đến mục “Tin đặc biệt! Tin nóng hổi!”, Trân dừng lại, mắt nhìn trừng trừng tỏ vẻ ngạc nhiên vào tấm hình trên trang báo….
-Cô gái này…..….
“Cô dâu bị bắt cóc trong ngày cưới?”
Trân liếc mắt đọc tiêu đề bài báo, rồi nhìn lại tấm hình kia. Cô gái trong hình giống Trân như hai giọt nước. Dưới tấm hình còn có ghi dòng chữ “Tiểu thư Hoàng Hạ Quyên”.
-Ồ, cô gái này đẹp quá! Dù ko hiểu sao mình và cô ta giống nhau đến thế, nhưng chắc chắn là mình đẹp hơn!
Trân nói 1 câu vô cùng tự tin. Cô bỏ qua bài báo đó mà tiếp tục lật sang mục truyện cười. Từ ngày sống ở nhà Nguyên, Trân ít quan tâm đến những chuyện thiên hạ. Theo nhận xét của riêng cô, hiện tại như vầy là sống tốt rồi. Cô cũng rất muốn nhớ lại, nhưng cứ nhớ đên 1 chi tiết nhỏ nào đó là đầu Trân lại đau như búa bổ. Nguyên dặn cô nhớ được cái gì thì nhớ, ko thì thôi.
Chiếc chuông gió trước cửa kêu lên leng keng. Thanh Nguyên về. Trân ngước mắt lên nhìn, từ từ gấp tờ báo lại. Nguyên ngồi phịch xuống ghế cạnh Trân, đổ cái túi đen xuống. Nữ trang, ngọc trai, pha lê, kim cương……rơi xuống mặt chiếc bàn gỗ. Bên cạnh Nguyên còn có 1 chiếc hộp trắng gắn nơ hồng. Trân nhìn đống trang s