-A trời ơi, sung sướng cuộc đời quá!!!
Hạ Quyên quăng cả thân hình của mình lên chiếc giường êm ái thật mạnh, rồi “phè phởn” hưởng thụ cảm giác mát lạnh từ chiếc máy điều hòa. Nhật Anh lẳng lặng mặc kệ cô chị của mình làm gì thì làm, có đập đầu xuống gối tự kỷ cũng được, tóm lại cậu cứ đi tắm trước đã.
Nguyệt Uyên mở cửa bước vào, nom thấy em gái mình đang rất vô tư thoải mái nên nổi hứng trêu ghẹo một tí.
-Biết hưởng thụ quá ha. Gặp phải gia đình nghèo khó thì sao đây hả?
-Ơ chị, hehe, sao lại nói em nó như thế? >:)
-Bộ tôi nói sai sao? À đúng rồi, ko hiểu cũng phải. Vẫn còn đang chìm đắm trong cảm giác lâng lâng từ cái kiss lãng mạn của Hải Thanh đúng ko?
Nguyệt Uyên vừa dứt lời thì thái độ của Hạ Quyên thay đổi trái ngược ngay lập tức. Cô cảm thấy lòng mình nặng trĩu như treo cả hàng trăm tảng đá. Khi bữa tiệc kết thúc đã có một sự kiện nho nhỏ mà thế nào ngày mai cũng sẽ được đăng lên trang nhất của các tờ báo.
-Hạ Quyên, ai đưa em về?
Hải Thanh chạy ra hỏi Hạ Quyên một cách vội vã. Cô nghiêng đầu khó hiểu nhưng vẫn bình tĩnh trả lời:
-Em về với Nhật Anh, có chuyện gì sao?
-À…..ko có gì. Định chúc em ngủ ngon!
-Hihi, được rồi, em cảm ơn, thôi bye nhé!
Hạ Quyên vẫy tay toan quay gót thì đột ngột bị Hải Thanh kéo lại, cô chưa hiểu rõ sự tình như thế nào thì cảm giác ấm nóng nơi bờ môi đã nói lên tất cả. Ánh đèn flash khắp nơi ko biết từ đâu xuất hiện nhiều vô kể.
Nụ hôn này chỉ kéo dài chưa đầy 10 giây. Hạ Quyên vẫn còn bất ngờ mà lơ ngơ thế nào lại thấy Nguyên đứng ngay cửa nhìn mình chằm chằm ko hề chớp.
-Ng….
Cô cất tiếng gọi nhưng chưa gì đã bị đám phóng viên nhiều chuyện bao vây. Và chẳng mấy chốc Nguyên cũng đã biến mất.
Hạ Quyên quay qua nhìn Hải Thanh, vẻ mặt anh trông như khá hài lòng về nụ hôn vừa rồi. Cô ghé sát tai anh hỏi nhỏ:
-Sao anh lại hôn em tại chỗ này chứ? Có biết ngượng lắm ko?
-Làm thế cũng để xóa tan cái tin đồn nhảm nhí kia! – Hải Thanh khẽ cười dịu dàng.
-Nhưng…….
-Ko nhưng gì cả. Thế là từ nay em ko phải lo bị nói này nói nọ nữa nhé!
-Hải Thanh……
-Nhật Anh ra rồi kìa! Em về cẩn thận nha bé yêu!
Hải Thanh hôn nhẹ lên bầu má phúng phính hồng của Hạ Quyên rồi chạy xuống tầng hầm. Về phần Hạ Quyên, ánh mắt của Nguyên khi nhìn thấy cảnh tượng kia cứ ám ảnh cô. Cô sợ một cái gì đó…..mà ko thể diễn đạt!
-Chị trêu em, em giận đi ngủ đây!
Hạ Quyên tung chăn lên rồi trùm kín mít, giả giọng hờn dỗi đánh trống ảng. Nguyệt Uyên trông thấy cô như vậy cũng ko nói gì nữa mà chuyển sang chủ đề khác. Ko phải là cô bỏ qua, nhưng tốt nhất trong tình huống này thì “im lặng là vàng”.
-Định mặc cả bộ đầm đó ngủ hả? Con gái con đứa……dậy đi tắm rồi muốn ngủ gì thì ngủ!
-Kệ em, Nhật Anh nó đang tắm, chẳng lẽ em xông vào à?
-Hai đứa từ lúc mới sinh cho đến năm 13 tuổi vẫn tắm chung thì lo gì.
-Chị! Em 18 tuổi rồi!!!!!!!
-(:| Thôi đợi Nhật Anh ra rồi đi tắm, sau đó mới được ngủ nghe chưa? Chị ở đây bao lâu thì sẽ uốn nắn lại nề nếp kỉ cương của em bấy lâu.
-Chị đi ngủ đi, muộn rồi đấy!
-Vâng, tôi biết thưa cô!
Nguyệt Uyên đi ra ngoài để lại ko gian riêng cho Hạ Quyên.
Tâm trí rối bời kinh khủng!
Tại sao anh lại có ánh mắt đó?
Nó có ý nghĩa gì?
Tại sao em lại cảm thấy hụt hẫng……?
Hiu…..hiu……
Những tia sáng đầu tiên của ngày mới đang dần dần hé lộ qua những áng mây nhạt mỏng tang. Dù vậy, ko phải cảm giác lành lạnh của sương đêm mùa đông đã bị xua tan biến hoàn toàn.
Trước cửa một căn nhà trung lưu sơn màu trắng xám nhạt có một cô gái ngồi dựa lưng vào đó. Toàn thân bê bết máu, nhiều nhất là vết thương trên ngực trái. Đôi mắt cô nhắm nghiền, thỉnh thoảng hàng mi khẽ rung rinh vì gió lướt tạt qua.
Từng vũng máu nhỏ khô đọng lại khắp nơi trên cơ thể Lan Du khiến cho người khác có thể liên tưởng đến việc cô vừa bước ra khỏi một đầm lầy máu. Gió lạnh khiến máu đông rất nhanh, khắp người biến sắc một màu trắng bệch ghê rợn. Vậy mà trên gương mặt của cô lại ko có biểu hiện gì của sự đau đớn cả. Nó thanh thoát ko gợn chút nỗi niềm nào.
“Cạch”
Một người phụ nữ trung niên tay xách một túi rác từ trong nhà mở cửa đi ra. Nhưng bỗng có tiếng động lạ vang lên ngay khi bà vừa vặn nắm cửa đẩy nhẹ.
-Cái gì vậy?
Bà thắc mắc rướn người lên trước quan sát một cách thận trọng. Và đập vào mắt bà là thân xác tái lạnh cạnh vũng máu của Lan Du. Màu tóc đặc trưng khiến bà ko thể nhầm lẫn với ai khác được.
-Trời ơi con tôi!!!!
Tiếng la toáng thất thanh như vang vọng khắp cả con hẻm nhỏ. Người phụ nữ nhào đến ôm lấy xác con mà lay, lay mãi……
-Lan Du, con sao thế này? Tỉnh lại đi con!
-Ai giúp với, giúp con tôi với!!!!!!
Mấy người hàng xóm nghe tiếng kêu cứu liền kéo nhau chạy ra. Một cô gái thấy cảnh tượng kia thì rút điện thoại ra gọi cấp cứu ngay. Lát sau xe cứu thương cũng đến, các y tá vội vàng giúp đỡ bà mẹ đáng thương kia bế con gái mình đặt lên cái cáng được trải ga trắng muốt. Âm thanh từ chiếc còi xe cứ vang lên ko dứt, buồn thảm ai oán.........
Hạ Quyên.
Trường Đại học Banwa vốn là một nơi chốn bình yên đối với mọi người theo học tại đây, nhưng dạo này nó bị quấy nhiễu khá nhiều bởi những chiếc xe màu trắng đen có chiếc còi đỏ kêu réo rắt inh tai ở trên nóc.
Chiếc xe Rolls Royce của tôi dừng lại ngay vỉa hè cách trường chừng 4 - 5m. Tôi chỉnh lại chiếc áo khoác cùng với chiếc túi xách của mình rồi mới chịu bước xuống xe. Hôm nay có vụ gì mà cổng trường mình đông vui thế nhở? Muốn biết thì phải lăn vào đó thôi >:).
Xe cảnh sát? o_O
Cảnh sát đến trường mình làm gì vậy? Hay là bắt trộm?
Ngó nghiêng một lúc thì tôi thấy anh chàng Trung tá Lưu Tử Kiên đang đứng hỏi han bà cô hiệu phó của trường. Tôi cất tiếng gọi:
-Tử Kiên!!!
Nghe tiếng gọi tên mình, anh ta theo phản xạ loay hoay tìm kiếm. Tôi vẫy tay ra hiệu với anh, anh chào bà hiệu phó rồi đi đến chỗ tôi.
-Chào Hoàng tiểu thư! Lâu rồi ko gặp!
-Chào anh. Hôm nay có chuyện gì mà anh đến trường em vậy ạ?
-À……
-Nói nghe xem nào! :-
-Có một vụ giết người, nạn nhân là sinh viên của trường này, anh đến đây để điều tra!
-What? Giết người ák? Là ai vậy anh?
-Chắc em ko biết đâu!
-Có nói ko thì bảo!??
Tôi đe dọa Tử Kiên bằng cách đưa tay vào phần hông của anh chuẩn bị….véo! Anh né qua một bên rồi cười nhẹ, nhỏ giọng:
-Từ từ…..nạn nhân được xác định là Diệp Lan Du, sinh viên năm I khoa Kĩ thuật, tử vong do vết đâm chí mạng vào tim. Đây là ảnh của cô ấy!
Tử Kiên đưa cho tôi một tấm ảnh 4x6 của một cô gái có mái tóc màu cà phê đứng giữa cánh đồng hoa hướng dương rực rỡ với nụ cười rất tươi.
Ủa?
Cô gái này…….là người lần trước đã gạt chân tôi tại canteen đây mà!
Tôi ngước mắt nhìn Tử Kiên, anh nói tiếp:
-Ngoài cô gái tên Lan Du này, ở một nhà kho bỏ hoang tại ngoại ô thành phố có 8 thanh niên khoảng 20 – 30 tuổi bị giết rất tàn nhẫn. Trong đó có 1 tên là Bạch Khải Long, con trai của Yakuza gốc Việt Bạch Khải Hoành, có thể những tên còn lại chính là đàn em của hắn. Tang vật cũng đã được tịch thu đầy đủ.
-Vậy thì họ có liên quan gì đến Lan Du?
-Do 2 vụ án mạng này xảy ra cùng một ngày và thời gian tử vong suýt soát nhau nên bọn anh đặc biệt chú ý. Hung khí riêng của Bạch Khải Long là một thanh kiếm vàng có dính máu trong khi những tên kia lại ko có nên anh quyết định nhờ bác sĩ giám định thử với máu của Lan Du. Kết quả đó đúng là máu của cô ấy!
-Anh nói thật sao?