t tình với nghệ thuật, điều này làm cho Uông Mỹ Lệ không thích.
Có lẽ do lạ nên tâm tư không ngây thơ như trước kia vậy, Uông Mỹ Lệ xem những tác phẩm trừu tượng kia chỉ cảm thấy nhức đầu, nhưng Mạnh Dật Phi lại có thể quan sát rất chăm chú.
Hôm nay bọn họ lại đến cửa hàng mỹ thuật. Uông Mỹ Lệ cau mày không biết tác phẩm "cá vàng trong hòm đá" trước mắt là vật gì.
Thấy được hoang mang trong mắt cô, Mạnh Dật Phi dịu dàng giải thích: "Sống hay chết. Người ta sáng tác "cá vàng trong hòm đá", mượn hình ảnh cá và bào, rong sinh mạng dồi dào so sánh với cái chết."
"Thì ra là vậy! Như vậy mỗi tác phẩm co thể bán bào nhiêu tiền? Theo trực giác của cô hỏi.
"Không nhất định."
Hắn thẳng thắn trả lời, "Phần lớn tác giả chỉ muốn biểu đạt ý nghĩ của mình. Nghệ thuật là vô giá."
"Nghệ thuật vô giá? Nhưng người làm nghệ thuật cũng cần phải ăn cơm." Uông Mỹ Lệ nói thẳng thực tế: "Mấy thứ như thế nào chỉ để cho người có tiển ngắm nhìm để thỏa đam mê, chứ những người như chúng ta không thể đụng vào."
Mạnh Dật Phi không đồng ý lắc đầu nói: "Chúng ta là người như thế nào? Anh không đồng ý cách nói của em. Nghệ thuật không có giới hạn, không phân biệt người nào, chỉ cần biết thưởng thức, không có quy định ai có thể chạm vào hay ai không thể." Ban đầu nếu không tính toán đến iệc học nghệ thuật mà làm gánh nặng đối với người đối diện, thì hắn hy vọng có thể học nghệ thuật so sánh với nghề nghie[65 khoa học kỹ thuật.
"Dật Phi, em biết nghệ thuật là ước mơ của anh, nhưng là ước mơ phù phiếm, không thể gánh vác được bữa cơm. Em khuyên anh tập trung học thiết kế, có thể kiếm được tiền mới là quan trọng."
Mạnh Dật Phi không nói gì. Cô nói không sai, chỉ là làm cho người ta cảm thấy.... nông cạn.
Chưa bao lâu mà ý tứ, mục tiêu của bọn họ càng lúc càng khác xa nhau. Cảm thấy cô gái mà anh biết bắt đầu có vẻ xa lạ.
Tiền mới là quan trọng nhất sai? Như vậy về phương diện tinh thần thì sao?
Hắn than thở hỏi: "Chẳng lẽ em không có sở thích gì sao?"
"Đương nhiên là có! Xem tạp chí, đi bách hóa mua sắm, tán dóc với bạn..." Uông Mỹ Lệ thao thao bất tuyệt kể ra một đống.
Mạnh Dật Phi lại cảm thấy đau lòng. Cô sợ nghèo, cho nên hắn sẽ cố gắng kiếm tiền. Về phần sáng tác nghệ thuật. Cũng chỉ là cái để giải trí thôi! Hắn không cô cô biết "Sống hay chết" chính là tác phẩm của hắn, tất nhiên cũng không cho cô biết chủ cửa hàng mỹ thuật rất yêu thích tác phẩm của hắn cho nên muốn giúp hắn đào tạo chuyên sâu.
Nhìn mặt Uông Mỹ Lệ không kiên nhẫn, hắn hy vọng cô sẽ không quan tâm bởi vì không có lợi ích.
Mạnh Dật Phi có thể thông cảm ý nghĩ của cô, lại bất đắc dĩ nuông chiều.
Khoa thiết kế thời trang triển khai kế hoạch muốn mỗi học sinh phải tự mình thiết kế một bộ trang phục biểu diễn. Mà hàng năm đều có những nhà thiết kế tới tham quan, có thể giữ làm trợ lý.
Uông Mỹ Lệ rất có thiên phú. Cô thiết kế bộ lễ phục dạ hội màu xanh lá cây, thành công thu hút được ánh mắt của mọi người. Bộ lễ phục được mặc trên người cô làm lộ ra hai vai mảnh khảnh tạo ra bộ dáng thướt tha mê người, trở thành nhà thiết kế được mọi người chú ý. Thân hình cô, phong cách của cô....... cho dù là nhà thiết kế hay là người mẫu đều có thể phát huy được tài năng.
Giữa lúc Uông Mỹ Lệ chào hỏi với các bậc thầy thì đột nhên cô phát hiện ở một góc có một người đàn ông trẻ tuổi đang nhìn cô chăm chú.
Cả người anh ta thanh cao, ánh mắt Uông Mỹ Lệ nhìn vào áo sơ mi với quần jean trên người hắn, hé rộ nụ cười chân thật đầu tiên trong tối nay.
Uông Mỹ Lệ lễ phép tạm biệt mọi người, đi tới chỗ hắn đứng.
Chàng trai mỉm cười tiếp đón cô, "Biểu hiện của cô tối nay không tệ." Hắn nhìn lễ phục trên người cô, "Đều là do chính cô tự làm sao?"
Thẳng thắn mà nói, bộ lễ phục này không phải là thiết kế rất tinh tế mà làm người ta ca ngợi chính là người thiết kế lại biết cách sử dụng đường cong không hài hòa cùng với đường viền hoa làm trang trí, khéo léo che giấu được khuyết điểm. Nếu thật sự cái này do một nữ sinh thiết kế thì tương lai cô nhất định sẽ thành công.
Uông Mỹ Lệ mỉm cười nói: "Một cây kim, một sợi chỉ, một bức vẽ, một loại vải đều chính là do tôi làm."
Trong mắt hắn thoáng qua ý khen ngợi, "Có thể nói cho tôi biết ý tưởng của cô không?" "Lộng lẫy, mãnh liệt, phong cách hiện đại." Uông Mỹ Lệ tự tin trả lời. Không ấp úng trả lời giống những bạn học khác, cô đã chuẩn bị cho người ta kiểm tra.
Hắn đưa tay ra, "Tôi là Lộ Dịch Sĩ, nhà thiết kế trưởng."
Uông Mỹ Lệ đưa tay ra nắm lấy, "Rất hân hạnh được biết anh."
Cô vừa thấy một trong những bộ hàng hiệu nổi tiếng thế giới trên người hắn mới đi tới, không ngờ hắn lại là nhà thiết kế trưởng. Có thể nói chuyện với hắn khiến cho Uông Mỹ Lệ vui vẻ không ngừng.
Tay của cô hơi run, "Tôi không ngờ anh sẽ đến dự triễn lãm tốt nghiệp của trường tôi."
Lộ Dịch Sĩ nháy mắt mấy cái, nghiêng người nhỏ giọng nói: "Xuỵt! Tôi là bị bắt buộc đó." So với người khi nãy khác xa nhau, "Có một người con gái quen biết ở đây, mẹ ta bặt buộc muốn ta tới xem mặt." Hắn cố làm ra vẻ không chịu nổi, "Thật là thê thảm không dám nhìn! May mắn là để cho tôi phát hiện được báu vật này!"
Hắn vui vẻ trêu đùa làm cho Uông Mỹ Lệ mỉm cười, "Không thảm đến vậy chứ!"
"Ha ha" Sau khi cười một tiếng, Lộ Dịch Sĩ nghiêm nghị hỏi: "Nhìn bộ dáng trên sân khấu của cô có phải là người mẫu không chuyên, đúng không? Sau khi tốt nghiệp, cô có tính làm thiết kế hay không?"
Uông Mỹ Lệ không nói.
Vấn đề này cô cũng nghĩ đến, nếu như có thể tìm rể rùa vàng làm thiều phu nhân không lo ăn mặc tất nhiên là tốt nhất!
Nhưng mà một người mới tốt nghiệp, không có gia thế thì tìm rể rùa vàng ở đâu đây?
Nếu phải làm việc thì nhà thiết kế hay người mẫu cái nảo sẽ dễ dàng gần rể rùa vàng?
Thấy được sự do dự của cô, Lộ Dịch Sĩ cười nói: "Cô còn trẻ, có lẽ không có nhiều suy nghĩ. Lời khuyên của ta là: nghề người mẫu tuy vinh quang nhưng tuổi thọ lại ngắn ngủi, nếu như nổi tiếng, nhiều nhất là mười năm vàng son! Qua hai mươi tám tuổi thì sẽ là người mẫu xuống dốc, huống chi...."
Hắn nhìn nhìn thân hình cô thẳng thắn nói, "Tôi không phủ nhận cô thật sự là người đẹp nhưng mà 1m70 để đi trên sân khấu quốc tế mà nói thì rất khó! Nếu như cô chịu học tập thì tôi hoan nghênh cô vào F&R."
Uông Mỹ Lệ vui mừng hỏi: "Ý anh là tôi có thể trở thành nhà thiết kế cho F&R?" Có thể làm ở công ty quốc tế nổi tiếng, khác nào là con đường tắt tốt nhất.
Lấy địa vị của F&R ra, khách hàng của nó chắc chắn là những tinh anh của xã hội thượng lưu! Thật là tốt, Uông Mỹ Lệ dường như nhịn không được muốn reo hò. Chỉ cần vào F&R, chung quanh sẽ sạch sẽ bọ rầy, bởi vì cô chọn lựa!
Lộ Dịch Sĩ mỉm cười, "Tôi có thể đem phản ứng của cô xem là đồng ý sao?" Hắn không biết được tâm tư của cô, đơn giản cho rằng cô vì vào được công ty thiết kế nổi tiếng mà vui mừng.
Uông Mỹ Lệ vội vàng gật đầu không ngừng.
"Trước khi gia nhập vào F&R làm công việc thiết kế thì cô phải tới tổng công ty ở Pháp để học tập." Lộ Dịch Sĩ nghiêm nghị nói, "Nhiều năm qua, mỗi nhà thiết kế cũa F&R đều có một phong cách như nhau, keo dài phong cach của F&R, mỗi nhà thiết kế đều phải đến Pháp luyện tập. Ở nơi nào cô nhận sự kích thích trí tuệ mà thiết kế ra được