bánh ngọt ngon lành trên bàn, còn có trái đào nhỏ đặt lên trên nữa, nhìn thôi cũng biết rất ngon rồi.
“Không đâu, em đáng yêu lắm.” Cười yếu ớt, dường như cô chưa bao giờ đơn thuần như Bối Bối vậy, thích nhất là nhìn nụ cười của cô bé, không buồn không lo, giống như không có bất kỳ phiền não gì cả, ôi, tuổi trẻ tốt biết bao.
“Có thật không?” Cô bé lập tức bị lấy lòng, vui vẻ nói: “Ai cũng nói với em như vậy, em nói với chị nha …”
“Di Hàng.” Người đàn ông tuấn nhã dường như đã mất đi tính nhẫn nại.
“Gần đây em phát hiện được một tiệm bánh ngọt vô cùng, siêu cấp ngon luôn á …” Con chim sẻ líu ríu nói.
“Di Hàng!” Lớn tiếng kêu.
Hai cô gái đồng thời nhìn về phía anh.
“Khụ…” Từ Miễn Hoa đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, “Anh có việc phải xử lý, đi trước, chuyện này sau này chúng ta nói tiếp.”
“Được rồi, đi thong thả.” Nghê Bối Bối nói xong, sau đó tiếp tục, “Món ngon nhất là bánh kem hai tầng…”
Từ Miễn Hoa hoàn toàn không phải đối thủ của cô bé này, đợi anh ta rời khỏi rồi, Nghê Bối Bối đột nhiên dừng lại, tà ác cười một tiếng, ngẩng đầu reo lên: “Ông chủ, em đuổi hắn ta đi rồi, anh phải thưởng cho em năm trăm đồng đấy…” Cô bé chạy vội qua nhận tiền, hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì ngượng của ông chủ đáng thương.
Hạ Di Hàng đột nhiên phát hiện mình rất muốn cười, cô bé này, đúng là cổ quái đến cực điểm, chẳng lẽ lại thấy không vui khi quản lý của mình bị đuổi đi sao? Thật ra là không, những lời khuyên bảo của Từ Miễn Hoa cô thấy hơi mệt mỏi, chuyện của cô, cô có thể tự mình xử lý, cô không muốn nhờ vào ai cả.
Cầm lấy cái dĩa nhỏ, định nhâm nhi món bánh ngọt ngon miệng này, một âm thanh vang lên, là điện thoại di động của cô
Không biết là ai gọi đến, cô nhấn phím call, “Hi.”
“Em đi ra ngay bây giờ.”
Âm thanh này …
Cho đến hôm nay, bọn họ đã “quen nhau” ba tháng, tuy ban đầu rất xa lạ nhưng dần dần, âm thanh của anh đã không còn xa lạ với cô nữa.
“Cho em một phút.” Tiếng “tít tít” cho cô biết, người kia đã cúp máy rồi.
Chết tiệt, anh ta nghĩ mình là ai? Nghĩ rằng cô là ai? Anh ta kêu cô đến là cô đến sao? Cô … cô nhất định sẽ chứng tỏ cốt khí của mình, tiếp tục ngồi ăn bánh ngọt!
Nhưng mà … cắn đôi môi đỏ hồng, đôi mắt long lanh không tự chủ được nhìn vào đồng hồ đeo tay, nhìn cây kim phút không ngừng bận rộn kia, cô thấy bất an vô cùng.
Mười lăm giây sau, chỗ ngồi của cô đã không còn một bóng người.
Cô như vậy là cái gì chứ?
Cầm chiếc áo sơ mi sạch sẽ trong tay, Hạ Di Hàng thầm rủa mình lần thứ năm mươi sáu. Thật là, sau cô lại không có cốt khí như thế, chỉ một câu nói của người ta thôi, cô đã sợ chết khiếp, sao lại như vậy chứ?
Xếp quần áo gọn gàng rồi treo lên tủ, người đàn ông này thích sạch sẽ đến mức nghiêm trọng, áo sơ mi nhất định phải giặt thật sạch, comple thì ngay cả một nếp nhăn cũng không được có, cà vạt phải đặt ở chỗ quy định trước, tủ treo quần áo của anh luôn gọn gàng ngăn nắp như vậy.
“Chuẩn bị xong chưa?” Âm thanh người đàn ông mơ hồ vì phải truyền qua phòng bên, “Muốn bỏ đói anh sao?”
Tượng đất cũng phải có ba phần là tính năng của đất, người đàn ông này cũng vậy, “phanh” một tiếng, khép hành lý lại, cô đi đến thư phòng.
“Anh không nên như vậy.” Cắn môi, cô nhìn anh xem giấy tờ nói.
Anh ngửa mặt lên, nhướng mày nhìn cô, trong ánh mắt lại nhớ tới văn kiện.
“Em…” Dừng lại một chút, cô nói tiếp, “Em cũng có chuyện mình cần làm, không phải anh nói đến đâu thì em phải đến đó.” Cô còn đang trong giờ làm việc, sao lại có thể vô duyên vô cớ bỏ công việc chỉ để đón anh trở về từ Châu Âu chứ?
Anh mở các tập tin văn bản trong máy vi tính ra, đối chiếu với chi tiết của giấy tờ trong tay, chuẩn bị mở một công ty chi nhánh mới ở Ý, báo cáo nhất định phải xem xét cho thật rõ ràng.
Mặc kệ anh có để ý đến hay không, cô nhất định phải nói cho anh nghe, “Hơn nữa, chuyện sắp xếp lại hành lý sao anh lại giao cho em làm? Anh cũng biết em còn một bản kế hoạch quan trọng, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có …”
“Nhưng lại có thời gian uống cà phê cùng người đàn ông khác?” Nhàn nhạt quăng ra một lời, làm cô trừng mắt to mắt nhỏ nhìn anh.
“Đó .. Đó là…” Cô nào có uống cà phê cùng đàn ông chứ? Rõ ràng là làm việc mệt muốn chết, thấy đã có thể thư thả rồi, cô mới vào trong tiệm cà phê định thả lỏng người, ai mà ngờ gặp được Từ Miễn Hoa .
Đáng lẽ cô có lý chẳng sợ, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của anh, cô lại thấy chột dạ, giống như đã làm sai chuyện gì đó vậy.
“Nghe nói em là bạn gái của anh đúng không?” Anh nhấn phím điện thoại, “Hứa Mạn Tuyết, báo cho tổng công ty ơ New York, lập tức mở cuộc họp qua webcam.” Anh nhấn phím tắt call, “Bạn gái giúp bạn trai chuẩn bị, sắp xếp hành lý thì có gì là sai?” Anh lấy điều khiển mở webcam lớn gắn trên tường, màn hình hiển thị trực tiếp rõ ràng vô cùng.
Cô phát hiện, mình không thể phản bác lại lời của anh.
“Em cứ từ từ đi sắp xếp lại đi.” Vừa rồi lớn tiếng như vậy, anh không muốn biết cũng khó, “Có thể đi làm cơm chưa? Bạn trai của em đói rồi, em yêu!”
Được lắm, coi như anh ta thông minh! Anh đói bụng đúng không? Tốt!
◎◎◎ ◎◎◎ ◎◎◎ ◎◎◎ ◎◎◎ ◎◎◎ ◎◎◎ ◎◎◎
Một giờ sau,Bách Lăng Phong kết thúc cuộc họp, đi vào phòng ăn, vừa lúc, cô đặt món cuối cùng lên bàn.
Canh cà rốt0, cần tây, rau chân vịt và hàu nướng phi mai, cùng với mùi thơm của món canh cà rốt kiểu Pháp, ba món một canh đơn giản, đơn giản mà vẫn rất ngon miệng.
Hạ Di Hànghài lòng nhìn món ăn đầy bàn, đặt bát đũa xuống nói: “Anh đến rồi à? Đúng lúc lắm.”
Bách Lăng Phong nhìn thức ăn trên bàn, chau mày, “Mấy cái thứ quỷ gì đây?”
Tốt lắm, ba món ăn anh ghét nhất đều đã lên bàn rồi.
“Em cố ý làm những món anh thích nhất đó, anh nhìn đi.” Ngón tay xinh đẹp chỉ vào món ăn, “Cần tây, rau chân vịt, canh cà rốt nữa, em nhớ kỹ, đều là món anh thích cả.” Quen nhau ba tháng, cô đã hiểu rõ sở thích ăn uống của anh.
“Thích chỗ nào chứ? Cà rốt, cần tây, rau chân vịt đều là những món anh ghét nhất.” Còn canh cà rốt nữa, sợ rằng chỉ có mình cô nghĩ ra được.
Tại sao anh không nói mình kiêng ăn đi?”Người ta đã làm khổ cực đến vậy, chẳng lẽ anh nỡ bỏ đi sao?” Vẻ mặt cô vô cùng ấm ức, vô cùng đau khổ, “Bạn gái làm đồ ăn, chẳng phải bạn trai nên ăn sạch bách, còn phải tấm tắc khen ngon nữa sao?”
Thì ra là như vậy… Bách Lăng Phong suýt nữa đã bật cười, cô gái này, xem ra không vô hại như bề ngoài của cô, cô cũng rất biết cách trả thù.
“Anh yêu, chẳng phải những thứ này đều là anh thích ăn sao?” Cô sờ sờ cổ anh, ghé vào lỗ tai anh thì thầm hỏi, hơi thở ngọt ngào xộc vào da anh, mê hoặc lòng người.
Bất động.
Chết tiệt! Người này đúng là khó trị, cô cắn môi, “Người ta còn định chờ anh ăn xong sẽ hầu hạ anh tắm rửa, anh lại không thưởng thức tài nấu nướng của em, vậy …” Một nụ hôn hung hăng, làm câu sau của cô biến mất, đầu lưỡi linh hoạt dò vào trong miệng cô, rào rạt liếm láp trong miệng cô, cường thế lục soát những chất mật thuộc về cô.
Kết thúc cũng tựa như lúc bắt đầu vậy, nặng nề cắn lên môi cô một cái, anh buông lỏng cho cô gái bị anh dọa chết khiếp ra, hài lòng ngồi vào bàn ăn.