y mười phút, cái kẹo cao su bên cạnh đã rục rịch không yên.
“Đồng Đồng, Đồng Đồng…”, hắn thì thầm.
Tôi liếc xéo một cái: “Câm miệng”.
“Câu thứ ba của bài thứ nhất điền cái gì?”
Câu hỏi dễ ợt thế cũng không biết làm? Tôi cười nhạt: “Trừ ăn uống ỉa đái ra thì anh còn biết làm gì hả?”.
Hắn rốt cuộc cũng biết xấu hổ, ngượng ngùng cúi đầu.
Tôi yên tâm làm bài.
Mười phút sau, hắn lại bắt đầu giở trò.
“Đồng Đồng, Đồng Đồng…”
“Im mồm.”
Hắn nhìn thầy đang ngồi đọc báo trên bục giảng, mỉm cười lấy lòng với tôi, chìa ra một tờ giấy: “Đáp án chính xác đó, có lấy không?”.
Tôi thừ người: “Ở đâu ra?”.
“Các bạn cho. Có mấy tờ lận, đủ hết các câu.” Hắn cười rạng rỡ.
Tôi xoay đầu nhìn quanh lớp, quả nhiên có không ít đôi mắt long lanh đang nhìn hắn chờ đợi.
“Tôi không thèm, buồn nôn”, tôi bực bội lườm hắn một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu làm bài.
Môn này thực ra không khó, thi một tiếng rưỡi nhưng chưa đầy một tiếng mọi người đã thi nhau nộp bài. Tôi nộp xong đi thẳng ra cửa, Hà Vĩnh Kỳ lon ton chạy theo sau.
“Đồng Đồng, hôm nay ăn gì?”
“Trừ ăn ra anh còn biết cái gì nữa?”
“Đồng Đồng…”, hắn nắm lấy cánh tay tôi: “Đừng đi nhanh thế, giúp anh một việc”, tay còn lại rút một bức thư từ trong cặp ra.
Tôi hiểu ngay vấn đề, sầm mặt xuống: “Lại định nhờ tôi giúp anh từ chối lũ con gái? Anh coi tôi là cái gì, thư ký riêng chắc?”.
Hắn trưng ra bộ dáng đáng thương đã trở thành thương hiệu, gãi đầu nói: “Tất cả cho em toàn quyền xử lý là chứng minh anh hoàn toàn tin tưởng em, để em đỡ phải ghen tuông”.
Nhìn bản mặt “thành thật khẩn khoản” của hắn, tôi tức muốn ói máu. Nhìn thêm một lúc nữa chắc tôi sẽ không kiềm chế nổi mà cho hắn một đập mất. Tôi hừ mạnh một tiếng, quay người bỏ đi.
Không ngờ xoay người nhanh quá nên mất thăng bằng, rầm một tiếng, tôi ngã lăn ra đất.
Hà Vĩnh Kỳ hét lên thất thanh: “Đồng Đồng, em có sao không?”.
Thật mất mặt…
Hắn đỡ tôi dậy, đặt tôi ngồi xuống chiếc ghế đá bên đường, khom người lấy tay áo lau vết đất dính trên quần tôi. Vị trí và tư thế này rất thích hợp để tôi cho hắn một đập vào sau gáy.
Bốp!
Dĩ nhiên tôi không chút do dự, lập tức ra tay.
“Ối…” Đang chăm chú lau vết bẩn trên quần cho tôi thì đột nhiên bị ăn đập, hắn ngước đôi mắt giống như con cún tội nghiệp tự dưng bị người ta đá một cước, ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi vênh mặt mắng hắn: “Ai bảo anh dám dùng tay áo để lau? Bẩn kinh lên được, áo của anh là do tôi giặt, làm bẩn áo thì phải đánh”.
Lúc này hắn mới phát hiện ra mình đã phạm phải lỗi lầm nghiêm trọng, vội lấy khăn tay trong cặp ra lau cho tôi.
“Em thật là khó chiều”, hắn lầm bầm.
“Cái gì?”, giọng tôi có phần không tốt.
“Không có gì…”
Hôm nay là sinh nhật tôi, cách sinh nhật của Hà Vĩnh Kỳ vừa đúng mười lăm ngày.
Sáng sớm tỉnh giấc, nghĩ ra hôm nay là sinh nhật mình, không khỏi vui mừng hớn hở. Có điều mẹ sẽ không cho tôi được hưởng sự đối đãi như với Hà Vĩnh Kỳ đâu, càng không đời nào bảo Hà Vĩnh Kỳ tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi.
Hôm nay, tôi sẽ tự thưởng cho chính mình.
Thượng đế, chí ít xin hãy để Hà Vĩnh Kỳ biến mất khỏi cuộc đời con trong ngày hôm nay.
Tôi quyết định ngày hôm nay sẽ chẳng làm gì giúp Hà Vĩnh Kỳ hết, thế nên tôi không chạy bộ hộ hắn. Cô gái phụ trách đăng kí thẻ ngạc nhiên hỏi tôi: ”Ý? Thẻ của Hà Vĩnh Kỳ đâu? Cậu quên không đem theo à?”.
Tôi cười toe toét, hỏi lại: “Hà Vĩnh Kỳ là ai cơ?”, sau đó cắp đít chuồn thẳng.
Tâm trạng vô cùng thoải mái.
Vào quán McDonald gần trường, tôi gọi một phần điểm tâm ngồi ăn ngon lành. Cứ nghĩ đến cảnh Hà Vĩnh Kỳ đang ngồi đần thối chờ đợi bữa sáng đúng giờ như mọi khi mà tôi không nhịn nổi cười.
Lẽ ra phải làm thế này từ lâu rồi.
Hôm nay phải tận lực hành hạ hắn một phen, đến mai lại dùng phương pháp đe dọa cộng thêm dụ dỗ, ép hắn thề không bao giờ hé miệng với bất cứ ai, đặc biệt là mẹ tôi, thế là ổn.
Ăn sáng xong thì đến giảng đường.
Giảng đường rất ồn ào, hôm nay thầy trả bài thi môn Động vật lưỡng cư đại cương.
Hà Đông Bình đưa bài cho tôi: “Đồng Đồng, của cậu này, điểm cao phết, tám hai điểm”.
Tôi cười hớn hở nhận lấy.
“Đồng Đồng hôm nay tâm trạng tốt thế, cười một cái đẹp trai lên bao nhiêu.”
Uông Ly Ly ngồi cạnh xen vào: “Đúng thế, quả nhiên là anh em của Hà Vĩnh Kỳ, cả hai đều đẹp trai”.
Tôi lơ đi cái tên đáng ghét đó, quay ra hỏi Hà Đông Bình: “Ai điểm cao nhất lớp?”.
“Là Hà Vĩnh Kỳ. Anh cậu thật xuất sắc.”
Tôi hừ nhạt, được đến bảy, tám đứa nhắc bài cho, điểm không cao mới lạ đấy. Tôi khinh!
Hà Đông Bình chạy sang chỗ khác tìm cái gì đó, không biết đọc được gì mà cười nghiêng ngả, ném tờ giấy cho tôi nói: “Bài thi của Hà Vĩnh Kỳ đó, cậu xem câu duy nhất Vĩnh Kỳ trả lời sai đi. Trời ạ, cười chết mất”.
“Có gì đáng cười? Sai một câu có gì lạ?”, tôi đón lấy, mở ra xem, mặt mũi liền tối sầm lại.
Cả bài chỉ sai một câu điền từ vào chỗ trống.
Câu thứ ba của bài thứ nhất, bốn tập tính sinh hoạt của ếch là gì?
Hà Vĩnh Kỳ điền vào bốn chữ: ăn, uống, ỉa, đái. Chẳng trách Hà Đông Bình cười như muốn đứt ruột.
Tên ngu ngốc! Thật xấu hổ, cái tên ngu dốt này lại là anh kết nghĩa, bạn chung phòng kiêm luôn cái đuôi dai nhách của tôi.
Đúng lúc này Hà Vĩnh Kỳ bước vào: “Ồn ào thế, có kết quả thi rồi à?”.
“Mau xem bài thi của cậu đi, chết cười.”
“Vĩnh Kỳ, cậu thật giỏi, điểm cao nhất lớp đó.”
Hà Vĩnh Kỳ bước lại bên tôi: “Đồng Đồng, sáng sớm em đi đâu thế? Anh cứ ngồi trong phòng đợi em mãi”.
Có mà đợi bữa sáng thì có. Tôi lườm hắn: “Hừ, tôi ra McDonald ăn sáng”.
“Sao không rủ anh cùng đi?”
“Sao tôi lại phải rủ anh chứ?”, tôi đốp lại, ném bài thi cho hắn: “Xem đi, trên đời có loại người ngu dốt như anh không? Đừng có nói với người khác là anh quen tôi đấy nhé”.
Hắn lướt qua bài thi, gãi đầu: “Ồ, câu này là em bảo anh mà”.
“Cái gì?” Tôi trợn mắt nhìn hắn.
“Đúng mà, anh hỏi em, em bảo là ăn uống ỉa đái…”
“Câm mồm!”
Lần này đến lượt cả lớp trợn mắt nhìn tôi.
Uông Ly Ly khẽ nói: “Đồng Đồng, cho dù cậu không thích Vĩnh Kỳ cũng đâu cần nhắc sai như thế”.
“Đúng đó”, Hà Đông Bình gật đầu phụ họa.
Thật là khóc không thành tiếng, tôi chớp chớp mắt, cảm thấy mình sắp ngất luôn tại chỗ.
Hà Vĩnh Kỳ xích lại gần, quàng tay lên vai tôi: “Sao các cậu lại nhìn Đồng Đồng như thế? Bọn mình đùa chút thôi mà, các cậu làm em ấy sợ rồi này. Hôm nay là sinh nhật của Đồng Đồng đó”.
Cả lớp bỗng trở nên nhốn nháo.
“Đồng Đồng, hôm nay là sinh nhật cậu sao?”
“Thì ra cậu chỉ nhỏ hơn Hà Vĩnh Kỳ có mấy ngày tuổi…”
“Chúc mừng sinh nhật.”
Trong lúc tôi vẫn chưa hết đờ đẫn, Hà Vĩnh Kỳ đã thay mặt tôi nhận lời chúc, vòng tay ôm lấy tôi, gật đầu cảm ơn mọi người, nói: “Tiệc sinh nhật thì thôi, hai đứa mình sẽ tự tổ chức, nhưng quà sinh nh