“Thứ hai”, hắn đột nhiên cười hì hì, vẻ tội nghiệp rầu rĩ lúc nãy đã không cánh mà bay: “Mỗi sáng thức dậy phải có nụ hôn chào buổi sáng”.
“Hôn chào buổi sáng?” Tôi nhìn hắn nghi hoặc.
Hắn liền nhắm mắt, hớn hở chu môi ra.
Nắm tay tôi tự động siết chặt lại, nhưng nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn lại chỉ có thể thở dài, miễn cưỡng chạm nhẹ lên môi hắn.
“Được rồi”.
“Đơn giản thế thôi à?”
“Anh còn muốn thế nào nữa?”, tôi gầm khẽ: “Được voi đòi tiên!”.
Vĩnh Kỳ quả nhiên được voi đòi tiên, vèo một cái đã lao đến, ép tôi vào tường. Đôi môi nóng bỏng mạnh mẽ không chút khách khí, trực tiếp đè lên môi tôi, đầu lưỡi càn quét từng ngóc ngách.
Bất ngờ trước cuộc xăm lăng của hắn, tôi vừa rên rỉ phản kháng vừa đau khổ nghĩ đến câu thành ngữ “thả hổ về rừng”.
“Đồng Đồng có tiến bộ rồi”. Hôn đã đời xong, Vĩnh Kỳ nháy mắt cười tươi: “Chắc đã quen với nụ hôn của anh rồi đúng không?”.
Nhìn cái bản mặt đắc ý của hắn, tôi thật không biết nên đập cho hắn một trận hay là nên chui vào góc tường mà khóc một trận cho thỏa.
“Đi học thôi”. Hắn xách cặp, nắm chặt tay tôi như sợ vừa bước ra cửa tôi sẽ chạy mất hút không bằng.
Lớp học vẫn như cũ, hai đứa chết tiệt Uông Ly Ly và Hà Đông Bình thì tôi tuyệt đối không thèm để ý đến nữa rồi. Đàm Diệu Ngôn giờ ra chơi vẫn cứ tìm đủ mọi cách lại gần tôi. Còn Vĩnh Kỳ thì trong giờ học tựa vào tay tôi ngủ gà ngủ gật, nhưng chuông vừa vang lên một cái liền nhảy dựng dậy, giữ lấy tôi như cọp mẹ bảo vệ cọp con, xem Đàm Diệu Ngôn là quái thú.
Tình hình xung quanh thì căng thẳng như thế, nhưng tôi đang bận chép lại bài mấy hôm nghỉ, cũng chẳng có thời gian để ý.
“Đồng Đồng, cậu thông thạo môn toán rời rạc[5"> chưa?” Bất chấp ánh nhìn như hổ đói rình mồi của Vĩnh Kỳ, Đàm Diệu Ngôn vẫn tiến đến chỗ tôi.
“Hả?” Tôi vừa ngẩng đầu, bàn tay Vĩnh Kỳ đã vuốt ve đùi tôi. Một cảm giác tê dại từ đùi lan ra toàn thân, tôi vội quay sang lườm hắn: “Anh làm cái gì thế?”.
Vĩnh Kỳ kề môi vào tai tôi: “Em đã hứa sẽ không nói chuyện với hắn nữa”.
“Tôi nói thế lúc nào chứ?”
“Anh đã là người của em rồi”.
“Tôi chưa hề đồng ý”.
Trước mặt Đàm Diệu Ngôn, tôi và Vĩnh Kỳ ngang nhiên thì thầm vào tai nhau như thế.
“Anh đã giúp em thế này thế kia, còn nuốt hết thứ đó…”
Câu này đánh trúng tử huyệt của tôi. Toàn thân rúng động, mặt mũi đỏ bừng, tôi lườm hắn một cái tóe lửa rồi quay đầu đi chỗ khác.
Đàm Diệu Ngôn vẫn đang chờ câu trả lời của tôi: “Nếu cậu không biết làm toán rời rạc, mình có thể chỉ cậu”.
Đề nghị này thật đúng lúc, sắp thi rồi mà.
Nhưng…
Vĩnh Kỳ thay tôi trả lời dứt khoát: “Đồng Đồng không cần mày dạy, Đồng Đồng rất giỏi toán rời rạc”.
Tôi trợn mắt nhìn hắn, cho dù không muốn Đàm Diệu Ngôn dạy tôi cũng đâu cần một tấc đến trời thế chứ?
Ánh mắt Đàm Diệu Ngôn chuyển sang tôi: “Đồng Đồng, mấy hôm vừa rồi cậu không đi học, mình đã chép bài giúp cậu rồi đây”, nói đoạn chìa ra một cuốn vở.
Tốt vậy sao? Tôi mỉm cười cảm kích, lập tức giơ tay ra. Vĩnh Kỳ không cho phép nói chuyện với Đàm Diệu Ngôn, nhưng có bắt không được nhận đồ của cậu ta đâu.
Vĩnh Kỳ đột ngột đứng bật dậy, nghiêng người một cái, vừa vặn chen vào giữa hai chúng tôi.
“Có rất nhiều người chép bài hộ bọn tao rồi”. Vĩnh Kỳ đứng chắn trước mặt, tay còn đưa ra sau véo tôi một cái: “Môn toán rời rạc có cả chồng kìa”.
Tôi ngồi trên ghế, bị thân hình của Vĩnh Kỳ che khuất, không nhìn thấy sắc mặt của Đàm Diệu Ngôn.
Nhất định rất khó coi.
Thế là, Vĩnh Kỳ đã hoàn thành vô cũng xuất sắc trách nhiệm của cọp mẹ.
Buổi tối đáng lẽ phải trôi qua trong yên bình, nhưng khi chúng tôi tắm xong, chuẩn bị lên giường đi ngủ thì Vĩnh Kỳ lại rất hào hứng đứng trước giường tôi.
“Ngủ giường em hay giường anh?” Đây chính là lời nhắc nhở, dù tôi chọn giường nào cũng phải ngủ chung với hắn mà thôi.
Tôi thở dài: “Tùy”.
Hắn phấn khích kéo tôi vào lòng, hai đứa ngã xuống giường tôi.
Lúc nào nhiệt độ cơ thể của Vĩnh Kỳ cũng cao hơn tôi một chút. Thực ra ba hôm ở nhà, đêm nào cũng ôm hắn ngủ, tôi cũng đã quen rồi.
Nhớ lại hôm đó, khi trói hắn xong, lợi dụng lúc hắn chưa tỉnh, tôi đã sờ mó không ít. Ít nhất thì làn da màu đồng khỏe khoắn của hắn đã bị tôi vuốt ve không biết bao nhiêu lần rồi.
“Đồng Đồng, cổ em thật mịn”. Hắn lại bắt đầu giở trò, ngón tay mân mê cổ tôi. Mắt hắn mở to, sáng rực trong bóng đêm.
Đôi mắt Vĩnh Kỳ vô cùng đẹp, sáng lấp lánh còn hơn cả những vì sao.
Tôi có tránh ra: “Đừng sờ, buồn lắm”.
“Đồng Đồng, chúng ta làm thêm một lần nữa nhé”. Giọng Vĩnh Kỳ đột nhiên tràn ngập ham muốn: “Chầm chậm thôi…”.
Tôi giật bắn: “Không”.
“Đừng sợ”. Hắn nhẹ nhàng dụ dỗ: “Em sẽ thấy rất thoải mái”.
Đang định phản đối thì tay hắn đã luồn xuống thắt lừng, dễ dàng chạm tới nơi mẫn cảm của tôi.
“Ư…”, sự kích thích mãnh liệt làm tôi bất giác rên khẽ.
“Thoải mái lắm phải không?” Vĩnh Kỳ cười cười, cọ mũi lên mặt tôi.
Sự thiếu đứng đắn và nguy hiểm của hắn không còn nữa, lúc này, hắn như hóa thân thành một lãng tử nho nhã, đang khoe ra nụ cười mê hồn của mình.
Nhưng bàn tay hắn vẫn dịch chuyển không ngừng.
Từ lúc nào tôi lại cảm thấy quen thuộc với chuyện hoang đường này? Chẳng lẽ là nhu cầu sinh lý của con người đã khiến tôi trở nên phóng túng như thế? Tôi hoàn toàn không chống cự, mọi thứ xảy ra hết sức tự nhiên, điều này khiến tôi cực kỳ hoang mang.
Tôi nghi hoặc nhíu mày, tựa như đang gặp phải một vấn đề nan giải. Đôi mắt tôi đã không thể mở to được nữa, chỉ có thể nửa khép nửa hở, ngoan ngoãn ngắm nhìn Vĩnh Kỳ.
“Ư… a… a…”
Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt nửa khép nửa hở của tôi: “Đồng Đồng, em cũng giúp anh một chút được không?”.
Tay còn lại nắm chặt tay tôi, hướng dẫn tôi tiến tới hạ thân của hắn.
Thật cứng! Thật nóng!
“Chỉ cần chạm nhẹ vào là được”. Vĩnh Kỳ dịu dàng ghé miệng nói vào tai tôi.
Cảm giác thoải mái như đám mây phiêu bồng trên cao, có lẽ tôi đã bị Vĩnh Kỳ thôi miên rồi cũng nên. Nhìn đôi mắt lấp lánh của hắn, tự dưng tôi thấy áy náy.
Không chỉ một chút, mà là vô cùng áy náy.
Đúng lúc tôi đang cảm thấy cực kỳ, cực kỳ áy náy như thế, giọng nói khẩn cầu da diết của hắn vang lên: “Xin em, chạm một cái thôi cũng được”.
Câu nói đó tựa như một hòn đá từ trên cao rơi xuống mặt hồ đóng băng, lớp băng lập tức bị vỡ ra, dòng nước bên dưới bắn lên dữ dội.
Đầu óc mông lung, tôi không chút do dự bắt đầu dùng tay vuốt ve hắn.
“Đồng Đồng, Đồng Đồng, em thật tốt”. Vĩnh Kỳ kích động đến mức như sắp bật khóc.
Khoảnh khắc đó tôi cảm động vô cùng, không chỉ di chuyển bàn tay nhanh hơn, tôi còn chủ động quay sang hôn hắn.
Mũi, mắt, tai, cằm, tôi hôn như thể cả đời cũng không hôn đủ vậy.
“Đồng Đồng, em thật tốt”. Vĩnh Kỳ nói luôn miệng: “Trên đời này em tốt nhất, anh yêu em, rất yêu rất yêu em”.