nay chưa từng có trong lúc đang sợ hãi như thế này.
“Dừng lại… mau dừng lại…” Tôi nằm dài trên giường, rên rỉ bất lực như người sắp chết. Sức mạnh toàn thân bị rút hết, ngay cả muốn đạp cho Vĩnh Kỳ một phát cũng làm không nổi.
Không có từ gì miêu tả được cảm giác truyền đến từ hạ thân, thực sự là… nếu bỏ qua vấn đề thể diện… thực sự là quá tuyệt vời!
Đầu lưỡi hắn di chuyển một cách bài bản, giống như nhà thám hiểm cẩn thận khai quật từng khu vực địa lý, một điểm nhỏ cũng không bỏ qua.
Tôi thở dốc từng hồi, không khác gì cá nằm trên cạn.
Vào lúc này thì quả thực là không còn nghĩ được gì nữa. Tốt nhất là nhắm mắt lại, im lặng cảm nhận khoái cảm đáng kinh ngạc này.
Tim đập càng lúc càng nhanh. Tôi không biết kỷ lục về nhịp tim trên thế giới là bao nhiêu, nhưng tôi đoán nhịp tim hiện tại của tôi tuyệt đối không thua kém kỷ lục đó là mấy.
Khoái cảm mong đợi đang ở ngay trước mắt, trán tôi lấm tấm mồ hôi Đúng lúc này, Vĩnh Kỳ đột nhiên dùng sức mạnh hơn một chút.
“A!”
Một luồng sáng trắng lóe lên trước mắt, tôi không nhịn được, hét lên một tiếng lớn, toàn thân kiệt sức như vừa trải qua cuộc trường chinh ngàn dặm.
Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng trườn lên, quệt mồ hôi trên trán, đưa tay véo khuôn mặt còn đang đờ đẫn của tôi: “Thích không? Phát biểu cảm nghĩ đi”. Cái tên này, lúc nào cũng thiếu đứng đắn.
Tôi ngây ra nhìn hắn: “Khóe miệng”.
“Hử?”
“Khóe miệng có…”, xấu hổ quá, thứ đó là của tôi. Tôi thật không biết nên dùng giọng điệu và thái độ gì để nói cho hắn biết: “Khóe miệng anh có… có… màu trắng…”.
“À”. Hắn dùng lưỡi liếm một vòng, khóe miệng lập tức sạch bong.
Tôi trợn mắt há mồm, nếu không phải khả năng chịu đựng cú sốc tâm lý rõ ràng đã được nâng cao không ít sau cuộc khảo nghiệm kinh khủng vừa diễn ra, chắc tôi đã ngất xỉu ngay tại chỗ rồi.
Giây tiếp theo, một cuộc khảo nghiệm kinh khủng khác lại bắt đầu.
“Đồng Đồng…” Mỗi lần Vĩnh Kỳ giở giọng nửa làm nũng nửa dụ dỗ như thế này, nhất định sắp có chuyện không hay.
Tôi lập tức cảnh giác: “Cái gì?”.
“Em có thích không?”
Tôi đỏ mặt: “Liên quan gì đến anh?”.
“Sao lại không liên quan đến anh?”, bộ dạng vô cùng hợp tình hợp lý.
Mà quả thật là hợp tình hợp lý, dù sao hắn cũng là người bỏ sức lao động.
Tôi chịu thua, chẳng thể tỏ ra quá vô lương tâm được, đành lạnh nhạt “Ừ” một tiếng.
“Ừ là ý gì?”, hắn giả ngu.
Tôi lườm hắn, hằn học nặn ra một chữ: “Thích”.
Vĩnh Kỳ lập tức tặng tôi một nụ cười tươi rói. Khách quan mà nói thì khuôn mặt tươi cười của hắn rất rạng rỡ, làm người khác vui lây.
“Thích thì tốt rồi”. Hắn mặt mày hớn hở nhìn tôi: “Bây giờ đến lượt anh”.
Mặc dù cơ thể đang trong trạng thái mệt lử sau khi đạt được khoái cảm, tôi vẫn nhảy chồm lên như con mèo bị lửa cháy vào đuôi.
“Cái gì mà đến lượt anh?”
“Đến lượt em làm cho anh thoải mái rồi”.
“Vớ vẩn, sao tôi phải làm cho anh thoải mái?” Dùng ánh mắt sắc bén cảnh cáo hắn đừng có lại gần, lướt qua đũng quần đang căng lên của hắn, tôi hoảng sợ: “Tôi nói cho anh biết, chuyện này không thể trao đổi công bằng được. Là anh tự nguyện làm, tôi chưa hề đồng ý giúp anh”.
“Anh không yêu cầu cao đâu”. Vĩnh Kỳ lộ ra vẻ mặt cầu xin: “Không cần dùng miệng, dùng tay là được rồi”.
Thấy hắn định kéo tay mình, tôi liền hét lên: “Tránh ra! Anh không được lại đây!”.
Không ngờ tiếng hét của tôi lại có hiệu quả đến thế, hắn lập tức dừng lại. Có điều vẻ ngơ ngác và ấm ức trong đôi mắt làm người ta không khỏi xót xa.
“Đồng Đồng…”
Tuyệt đối không thể tiếp tục nghe giọng nói đáng thương này nữa.
“Im ngay!” Vì an toàn bản thân, tôi đành gào lên với hắn. Vừa cảnh giác nhìn hắn, tôi vừa nhảy vội xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay rút từ tủ áo một chiếc quần mặc vào người.
Mặc quần xong liền phóng như bay ra ngoài cửa.
“Đồng Đồng, em đi đâu thế?” Vĩnh Kỳ ở sau lưng gọi với theo.
Hình như hắn rất đau lòng. Hừ, tôi còn đau lòng hơn đây này, danh tiếng cả đời thế là đi tong. Tôi bịt tai, chạy một mạch ra khỏi ký túc xá.
Lúc tâm trạng rối như tơ vò thì phải trốn đến một nơi không người.
Tôi lượn nguyên một vòng trong khuôn viên trường, góc khuất nào cũng có một đôi tình nhân chiếm giữ. Sinh viên bây giờ quả nhiên chẳng ai đến trường để học cả, thật không ra thể thống gì. Hết cách, tôi đành đút tay vào túi quần, đi lung tung vô định dọc mấy con đường.
Trong lòng rối bời.
Nếu Vĩnh Kỳ đuổi theo thì làm thế nào? Tôi không yên tâm, chốc chốc lại quay đầu nhìn đằng sau. Một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng ai, đột nhiên lại cảm thấy lo lắng.
Sao Vĩnh Kỳ không đuổi theo? Bình thường hắn đều chạy theo, cho dù tôi có đuổi thế nào cũng không chịu đi cơ mà.
Tôi đứng lại, chau mày.
Lẽ nào là do bị đả kích quá lớn?
Lượn qua lượn lại vài vòng trong trường, cơn chấn động vì việc lúc nãy cũng dần dần lắng xuống. Tôi bất giác phát hiện mình không hề dời mắt khỏi ký túc xá ở trước đó không xa.
“Làm cái quỷ gì đây?”, tôi ảo nảo vò đầu: “Có trốn cũng không trốn được, sớm muộn gì cũng phải về phòng thôi”.
Nghĩ đi nghĩ lại, đắn đo do dự cả ngày trời, cuối cùng tôi cũng đưa ra quyết định.
Rút chìa khóa mở cửa, chầm chậm thò đầu vào.
Trong phòng yên ắng. Nhìn thấy thân hình nằm dài trên giường, tôi cũng yên tâm phần nào.
“Tôi về rồi đây”. Nói bằng giọng bé đến mức chỉ có mình nghe được, tôi bước vào phòng như không có chuyện gì xảy ra.
Đóng cửa, đi vào nhà tắm rửa tay, chạm cái này, đụng cái kia… khóe mắt vẫn quan sát Vĩnh Kỳ lúc này đang nằm quay mặt vào tường.
Hắn chẳng có phản ứng gì cả.
Tôi kinh ngạc. Hắn ngủ rồi hay vẫn còn đang giận dỗi? Tôi cầm chiếc hamburger mua về làm quà giảng hòa, nhẹ nhàng bước đến cạnh giường.
“Có đói không?” Tôi mở lớp giấy bọc ngoài của chiếc hamburger: “Tôi đoán là anh chẳng chịu tự đi mua cơm đâu. Hôm nay vừa trở lại trường, ăn hamburger xem như chúc mừng vậy”.
Vĩnh Kỳ vẫn không nhúc nhích. Có vẻ mùi thơm của hamburger vô dụng với hắn. Tôi khịt mũi: “Anh không ăn thì tôi ăn. Tôi đang đói chết được đây, ăn vèo cái là hết, đến vụn bánh anh cũng không có mà ăn đâu…”.
Kế khích tướng dường như hiệu nghiệm, Vĩnh Kỳ quay người, ngồi dậy.
Chỉ không gặp có một tiếng mà trông hắn dường như tiều tụy đi nhiều. Tôi sững người nhìn bộ dạng suy sụp của hắn.
“Anh có ăn không?” Cổ họng đắng ngắt, tôi cố tìm chủ đề để nói, tay huơ huơ chiếc hamburger duy nhất có khả năng hòa giải tình huống lúc naỳ trước mặt hắn: “Anh không ăn thì tôi ăn hết nhé”.
Chiếc hamburger trong tay bị hắn giật lấy. Tôi yên tâm phần nào, ít ra quan hệ hai bên còn chưa đến mức không thể cứu vãn. Tiếp theo, eo cũng bị hắn túm lấy. Vĩnh Kỳ giật mạnh một cái, ôm chặt tôi vào lòng.
Mặc dù chỉ cần đưa tay là đẩy được hắn ra, nhưng mối quan hệ nhân quả phức tạp có khả năng xảy ra đã khiến tôi suy nghĩ kỹ hơn truóc khi hành động. Bởi vậy, tôi chỉ có thể lúng túng dựa vào ngực hắn, nhíu mày hỏi: “Anh lại định làm gì nữa?”.