mới là biểu hiện nên có của đầu heo tôi. Một chuyện quan trọng như vậy, tôi chỉ có thể chôn ở đáy lòng thật sâu thật sâu, e sợ cho bị người ta nhìn ra manh mối.
Đúng vậy, cái loại heo mập xấu xí giống tôi đây vốn dĩ chẳng nên mơ màng với người nào, như vậy mới không làm mình trở thành một người vừa buồn cười lại vừa đáng xấu hổ.
Đã nhiều năm như vậy qua đi, tôi vốn nghĩ tất cả đã không còn giống như xưa, tôi nay đã có thể thản nhiên hào phóng đối mặt với Lí Minh Ngôn , tôi nghĩ giấc mộng ở tận đáy lòng của mình rốt cuộc cũng viên mãn rồi. Thì ra, chẳng có cái gì thay đổi cả. Tôi vẫn không dám mở miệng nói thích anh, tôi vẫn chỉ có thể giả bộ một bộ dáng không sao cả, thậm chí ngay cả dũng khí đối diện với Lưu Tuệ tôi cũng không có. . . . . . Vì sao cảm tình của tôi lại hèn mọn như vậy. . . . . . Vì sao cuối cùng tôi còn nhỏ bé như vậy. . . . . . Tôi cũng muốn làm thiên nga kiêu ngạo . . . . . . Tôi cũng muốn được người ta yêu thích. . . . . . Tôi nghĩ thật là hay mà. . . . . .
Trong lòng đột nhiên bị bi thương cuốn lấy, tôi ôm Trần Diệu Thiên, lớn tiếng khóc.
Tôi khóc, “. . . . . . Tôi rất đau khổ. . . . . . Thật sự rất đau khổ. . . . . . Tôi không dám nói để ý anh ấy . . . . . . Tôi không dám biểu hiện làm mình thương anh ấy. . . . . . Ngay cả chữ thích tôi cũng không dám nói. . . . . . Tôi sợ mình trở thành trò cười. . . . . . Loại cảm giác này. . . . . . Thật là khó chịu. . . . . . Tôi biết mình không xứng với anh ấy . . . . . . Nhưng mà. . . . . . Tôi vì sao phải thích anh ấy . . . . . . Anh có biết tôi đã mơ về anh ấy bao nhiêu lần không. . . . . . Nhưng tôi chỉ dám mơ. . . . . . Tôi vĩnh viễn chỉ dám mơ về anh ấy trong lòng. . . . . .”
Hồi lâu sau tôi khóc cũng mệt mỏi, cảm xúc dần dần khôi phục bình tĩnh, lúc này tôi bắt đầu cảm thấy được thật xấu hổ. Tôi nói cái gì vậy trời? Tôi tự nhiên có thể nói với nam nhân những lời ngu ngốc như thế! Mà nam nhân này không ai khác lại là Trần Diệu Thiên!
Tôi nhanh chóng đẩy ra cậu ta, Trần Diệu Thiên cúi đầu lẳng lặng nhìn tôi, vương tay khẽ vuốt tóc tôi. Mắt cậu ta thoáng đỏ lên mang theo chút ưu thương, giọng nói cũng có chút khàn khàn, “Tiểu Trư. . . . . . Tiểu Trư. . . . . .” Cậu ta nhẹ nhàng kêu hai tiếng, dường như có trăm ngàn điều để nói nhưng lại chẳng nói nên lời, cậu ta tiến lên hai bước ôm tôi vào trong lòng ngực. Lúc này đây cậu ta ôm rất nhẹ rất mềm, mềm nhẹ đến nỗi làm tôi cảm thấy giãy dụa cậu ta thật là chuyện quá phận. Hồi lâu, cậu ta cúi đầu ở bên tôi tai nhẹ nhàng mà nói, “Đừng nghĩ đến cậu ấy nữa, ngoan.”
Cậu ta tự dưng ôn nhu làm tôi không biết làm sao, đột nhiên nhớ ra mình đang tựa vào lòng ngực của một nam nhân chẳng có quan hệ huyết thống cũng chẳng có quan hệ nam nữ, trên người cậu ta tỏa ra một hương vị đặc biệt nam tính, mặt tôi liền đỏ !
Tôi giống như yết hầu ngứa khụ khụ vài cái, vừa khụ vừa đẩy cậu ta ra, mình cũng liên tục lui về phía sau. Cậu ta vươn tay muốn bắt lấy tôi, nhất thời tôi lui càng nhanh nhẹn, ai ngờ thắt lưng đánh mạnh vào cửa kính phía sau! Tôi đau thật đau hít mạnh một hơi, cúi người xuống, Trần Diệu Thiên đại kinh thất sắc, bước nhanh tiến lên, tay trái lướt qua tôi sờ sờ vào cửa kính thủy tinh phía sau, vẻ mặt đau lòng nói, “Không có bị nứt kính chứ? Cái này cũng nhờ thịt béo tạo ra nè!” Tôi. . . . . . (╰_╯)#!
Đối mặt với ánh mắt phẫn nộ bắn ra tên lửa của tôi, cậu ta cúi đầu dùng ánh mắt đặc biệt tiếc, đặc biệt bất đắc dĩ nhìn tôi nói, “Anh vốn nghĩ muốn giữ chặt em.”
Tôi rầu rĩ theo sát lên xe của Trần Diệu Thiên, rầu rĩ nhìn về phía trước, trong lúc xe chạy cậu ta nói tôi phải đi xoa bóp giảm đau có cái hông của mình, tôi kiên quyết bãi bỏ, kiên trì kêu cậu ta chở tôi chạy thẳng về nhà.
Tới rồi đầu ngõ, cậu ta lại mặt dày đi theo tôi về đến cửa nhà, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ , “Anh buổi sáng ở trước mặt dì mang em đi ra ngoài, bây giờ cũng phải ở trước mặt dì giao em trở về.” Nói xong cậu ta còn cười hắc hắc, “Không nghĩ cũng biết, dì thấy anh đi theo làm tùy tùng tận tâm hết sức như vậy, xác định vững chắc là tối nay anh được giữ lại ăn bữa tối phong phú rồi.” Tôi tà mắt liếc cậu ta một cái, cũng hướng cậu ta cười hắc hắc.
Sự thật chứng minh, Trần Diệu Thiên nếu muốn nghĩ tìm mẹ tôi kết giao minh hữu thật sự là sai lầm. Mamy giờ này chẳng biết đi đánh mạt chược ở đây rồi, trả lại chuẩn bị bữa tối cho cậu ta! Ha ha! Cậu ta hố to rồi!
Khi Trần Diệu Thiên buồn bực nhìn thấy cửa nhà tôi đóng chặt, tôi cố gắng duy trì mặt ngoài nghiêm túc trong lòng cười muốn rút gân. Tưởng tượng nếu mẹ già biết chuyện này sẽ càng thêm buồn bực, chỉ sợ hối hận không thể về nhà sớm thôi, tôi lại sung sướng chịu không nổi.
Chương 17: Cảm giác thật thoải mái.
Đang lúc Trần Diệu Thiên buồn lực nhìn cửa nhà tôi sắp đóng chặt, tôi cố gắng duy trì mặt ngoài nghiêm túc nhưng trong lòng lại cười trộm. Mới nghĩ đến chuyện mẹ già biết được chuyện này chắc sẽ càng bực, chỉ sợ giống như hận không thể ăn quân trên bàn mạt trượt, tôi lại sướng không chịu được.
Tôi hua hua móng vuốt cúi chào Trần Diệu Thiên, tiêu sái đi vào nhà sau đó đóng phịch cửa lại.
Quản nhiên, lúc đêm mẹ già trở về bắt tôi kể lại mọi chuyện buổi chiều, bộ dạng của mẹ già sau khi nghe xong thật giống bộ dạng của mấy diễn viên kịch đang diễn vai bi kịch tình yêu. Mẹ già chỉ hận sao không dùng hết móng vuốt mắng nhiếc tôi thật có tiết tấu “Cái tay này, cái tay này, con rể tương lai là muốn đến ăn bữa cơm, thế mà tự nhiên lại chạy lên bàn mạt trượt, cái tay này, cái tay này, đánh thua còn để con rể quý chạy mất.”
Tôi nghiêm túc chặn lại mẹ già “Con nói mẹ già nghe, không phải trước kia mẹ rõ ràng là hận không thể lấy chổi đuổi con đi hẹn hò với Lí Minh Ngôn sao, sao giờ này lại lải nhải con rể Trần Diệu Thiên này nọ a?”
“Ôi, mẹ không phải vì con mà sốt ruột hay sao! Lí Minh Ngôn chẳng thấy động tĩnh gì, mẹ đoán cậu ta chắc là con vịt chết muốn bay, mắt thấy con thiên nga Trần Diệu Thiên kia, mẹ sao có thể không nhắc đến! Thiệt tình, con nếu không cố gắng một chút, cá ngon đều bị người ta câu đi rồi.” {hana: tại sao bà mẹ này hết nói vịt lại nói cá thế!!! chậc}
“Vậy nếu Lí Minh Ngôn quay lại hẹn con thì sao?”
“Thì cứ hẹn! Sách lực phổ biến của chúng ta là tát hết, tập trung vào trọng điểm.” Mẹ già cười mặt đầy mưu kế.
Tôi nhìn cũng hơi hiểu, tôi so với mẹ thì thành thật hơn, cũng chuyên tâm hơn, ít nhất cho tới bây giờ, ngoại trừ Lí Minh Ngôn tôi cũng chưa từng nghĩ đến một người đàn ông nào khác.
Càng khó đạt được càng muốn có được, càng đoán không được thì lại càng muốn đoán ra.
Tôi không biết những câu này có phải là những lời để diễn tả về tâm trạng của tôi hay không, Lí Minh Ngôn thì như gần như xa, Lí Minh Ngôn lúc nóng lúc lạnh, Lí Minh Ngôn xa cách, những điều này đều tổn thương trái tim tôi, đối với anh chính là không thể từ bỏ. {hana: quá cố chấp}
Nếu nói lòng dạ phụ nữ là đáy biển thâm sâu, vậy Lí Minh Ngôn kia chính là vũ trụ bao la huyền bí, tôi vĩnh viễn muốn lao vào.
Lần trước anh cố ý đến sân bay đón tôi, tôi đã nghĩ đến anh muốn hẹn hò với tôi, anh lại liên tiếp không có động tĩnh gì, khi tôi gần như hết hi vọng vào anh và muốn buông tay, anh lại đột nhiên đến tìm tôi, hơn nữa lại liên tiếp oanh tạc điện thoại hai ba lần, khi tôi nghĩ anh đối với tôi cũng có chút để ý thì anh lại nói tôi giống một cô bé, khi tôi nghĩ anh đối xử với tôi giống một cô bé con thì anh đột nhiên lại nói chúng ta kết hôn đi, vậy đấy….